Logo
Trang chủ
Chương 35: Truy đuổi trong rừng rậm

Chương 35: Truy đuổi trong rừng rậm

Đọc to

Chỉ lát sau, đội kỵ sĩ Ngô gia đã lao đến bìa rừng.

Kẻ cầm đầu là một nam tử trung niên mắt híp, trong tay y cầm một chiếc hộp gỗ đàn hương, bên trong ẩn chứa một con Văn Hương Trùng màu hồng phấn đang không ngừng run rẩy đôi cánh, phát ra những tiếng kêu rè rè.

“Quả nhiên bọn chúng đã chạy đến đây.” Từ trong đám người, một nam tử cẩm bào khoảng tứ tuần bước ra. Y đứng lặng ngắm nhìn cỗ xe ngựa màu tro cùng hai con tuấn mã đen bị bỏ lại, rồi cười khẩy cất tiếng.

Chính là Ngô Đồng, Tam lão gia của Ngô gia.

“Nếu đã vậy thì còn chần chừ gì nữa, chúng ta mau chóng đuổi theo, tuyệt không thể để bọn chúng thoát được!” Thiếu niên kiêu ngạo đứng sau nam tử cẩm bào nghe vậy, mừng rỡ thốt lên.

“Hắc hắc, không vội. Hai tên kia ngồi lì trên xe ngựa lâu đến vậy, chắc chắn đã nhiễm mùi Thiên Lý Hương. Thứ hương khí này có thể lưu giữ suốt cả đêm. Thời gian dài dằng dặc như thế, còn sợ không bắt được một tên Võ Đồ hèn mọn ư! Hai ngươi ở lại cùng Hoa nhi trông chừng ngựa, những kẻ còn lại hãy theo lệnh ta truy đuổi.” Ngô Đồng cười âm hiểm một tiếng, đoạn chỉ tay vào hai tên thủ hạ, hạ lệnh phân phó.

Hai kẻ kia nghe lệnh, lập tức khom người đáp ứng.

Tức thì, những kẻ còn lại rút các loại binh khí của mình ra, như ong vỡ tổ bám theo lệnh của nam tử cầm hộp gỗ, lao thẳng vào rừng sâu.

Đám kỵ sĩ này tuy đều là Võ Đồ, nhưng thân pháp mỗi người lại vô cùng linh hoạt, hiển nhiên đều đã tu luyện một loại võ kỹ tinh diệu nào đó.

Ngô Đồng sau khi dặn dò thiếu niên kiêu ngạo đôi lời, mới thong dong bước vào màn đêm thăm thẳm.

...

Nửa canh giờ sau, tại một nơi sâu thẳm trong rừng.

Thạch Mục vẫn ôm ngang thiếu nữ, không ngừng chạy trốn. Y phục trên người hắn đã bị cành cây, bụi gai cào rách tả tơi, thậm chí trên cánh tay và đôi chân còn hằn lên những vết xước chằng chịt.

Đối với điều đó, Thạch Mục chẳng hề bận tâm. Cứ chạy được một đoạn, hắn lại bất chợt rẽ hướng, thay đổi lộ tuyến.

Thiếu nữ nép mình, hơn phân nửa thân hình rúc sâu vào ngực Thạch Mục, đôi tay nàng ôm chặt lấy cổ thiếu niên, khuôn mặt ửng hồng không nói một lời.

Trong màn đêm mịt mờ, hai người cứ thế thân mật áp sát, thân thể thiếu nữ toát ra một mùi hương dịu nhẹ, lan tỏa một sức hấp dẫn khó tả.

Bất quá, lúc này Thạch Mục căn bản chẳng còn thời gian để bận tâm đến cỗ hương diễm trước mắt. Hắn dựa vào thị lực hơn người của mình, dốc sức liều mạng tìm kiếm một con đường dễ đi. Thân ảnh hắn thoắt ẩn thoắt hiện, tựa như một con báo linh hoạt xuyên thẳng qua rừng cây.

Thân ảnh hắn bất chợt lướt tới, ẩn mình sau một cây đại thụ. Hắn hít sâu một hơi không khí, rồi khẽ nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh.

Chung Tú trong ngực hắn khẽ ngẩng đầu, đôi mắt nàng bỗng sáng rực lên, chăm chú nhìn khuôn mặt đang dị thường ngưng trọng của Thạch Mục. Nhất thời, nàng dường như có chút ngây người.

Vẻn vẹn chỉ một lát công phu, từ phía sau đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập, thậm chí thỉnh thoảng còn văng vẳng tiếng quát mắng trầm thấp.

Thạch Mục biến sắc, không nói hai lời, liền xoay người ôm thiếu nữ tiếp tục liều mạng chạy về phía trước.

“Quả nhiên là vậy. E rằng bọn chúng có phương pháp truy tung đặc thù nào đó, nếu không thì không thể nào đuổi theo chúng ta chuẩn xác đến thế trong khu rừng này. Thạch đại ca, huynh hãy mau buông muội xuống rồi chạy đi. Nếu không có muội làm vướng chân, biết đâu huynh sẽ có cơ hội thoát thân.” Chung Tú nghe thấy những thanh âm từ đằng sau vọng đến, bỗng nhiên như hiểu ra điều gì đó, thấp giọng nói.

“Chung cô nương, những lời này không cần nói thêm nữa. Tuy Thạch Mục ta không phải bậc anh hùng hảo hán, nhưng tuyệt sẽ không bao giờ làm chuyện vứt bỏ phụ nữ hay trẻ thơ để chạy trốn. Huống hồ trước khi Chung đại thúc lâm chung, tự miệng ông đã gửi gắm cô nương lại cho ta.” Thạch Mục không chút do dự đáp lời.

“Thế nhưng…”

“Không có nhưng nhị gì hết! Với thể lực của ta, việc ôm ngươi chẳng tính là gánh nặng. Cho dù có tiếp tục chạy suốt đêm thế này, thể lực của ta cũng sẽ không suy giảm là bao đâu.” Thạch Mục thập phần trấn định nói.

“Tốt, muội không nói nữa. Cùng lắm thì tiểu muội sẽ cùng sinh cùng tử với Thạch đại ca là được.”

Thiếu nữ nghe vậy, đôi mắt đẹp trên khuôn mặt nàng khẽ chớp động nhìn Thạch Mục, rồi nàng dịu dàng mở miệng. Cổ tay đang ôm Thạch Mục chợt siết chặt thêm một chút.

Trong lúc thiếu nữ trong ngực Thạch Mục đang nói, bước chân của hắn đột nhiên dừng lại.

Rừng cây phía trước bỗng trở nên thưa thớt hơn, quang đãng dần, mơ hồ còn nhìn thấy một bãi cỏ rộng lớn ở phía xa.

Hắn chạy loạn một hồi, cuối cùng lại chạy ra đến rìa khu rừng.

Lúc này muốn đổi sang một hướng khác để chạy thì cũng không còn kịp nữa rồi.

Chung Tú nhìn thấy cảnh này, nhưng không hiểu sao lòng nàng lại cực kỳ bình tĩnh, xem ra không hề có chút sợ hãi nào.

“Xem ra lần này không động thủ thì không được rồi. Chung cô nương, trước hết cô hãy ôm chặt lấy ta!”

Sắc mặt Thạch Mục lúc này đã trở nên âm trầm, hắn thấp giọng nói với thiếu nữ trong ngực.

“Ưm.”

Thiếu nữ dùng thanh âm ôn nhu đáp lại.

Thân ảnh Thạch Mục khẽ động, tức thì vọt đến bên một cây đại thụ. Hai tay hắn thoăn thoắt, mang theo thiếu nữ, giống như một con viên hầu nhanh chóng leo lên một chạc cây cao cách mặt đất khoảng ba bốn trượng.

Sau khi giúp thiếu nữ bám chặt lấy cành cây, hắn vội vàng nói:

“Ngươi hãy ở trên này chờ ta, nếu ta có thể đẩy lui truy binh, ta sẽ quay lại đón ngươi!”

Vừa dứt lời, Thạch Mục “vèo” một tiếng nhảy xuống, quay người chạy ngược vào sâu trong khu rừng mà hắn vừa thoát ra.

Trên chạc cây, hơn phân nửa thân hình mềm mại của Chung Tú dựa vào cành. Nàng kinh ngạc nhìn thân ảnh Thạch Mục đang dần biến mất phía xa, sắc mặt nàng tái nhợt dị thường. Vết bớt màu xanh trên trán nàng trong bóng đêm nhìn như ẩn như hiện, khiến nàng càng thêm xinh đẹp một cách khó tả.

...

Sau khi chạy được một quãng khá dài, Thạch Mục dừng lại. Hai mắt hắn nheo lại, nhanh chóng nửa quỳ nửa đứng ẩn mình sau một bụi cỏ lớn, cánh tay vươn ra sau lưng, tháo xuống chiếc trường cung màu tím.

Phía trước mặt hắn, cách vài trăm trượng, bỗng có hơn mười bóng người đang lao đến, chạy thẳng về phía hắn.

Đám kỵ sĩ Ngô gia đang dốc sức liều mạng lao về phía Thạch Mục. Bọn chúng tuyệt đối không thể ngờ rằng, trong màn đêm đen kịt thế này, lại có kẻ đứng cách xa vài trăm trượng mà vẫn có thể nhìn rõ tình hình của chúng.

Trải qua hơn một canh giờ truy đuổi Thạch Mục không ngừng nghỉ trong rừng cây, phần lớn đám kỵ sĩ Ngô gia đều trở nên chật vật như Thạch Mục lúc trước: y phục không chỉnh tề, thậm chí có vài tên đã bắt đầu thở hổn hển.

Thạch Mục thấy vậy, trong lòng thầm than vô cùng đáng tiếc.

Nếu không phải bị truy đuổi đến tận rìa rừng cây, không còn đường nào để trốn thoát nữa, chỉ cần hắn có thể chạy thêm một lát, e rằng đã bỏ lại được phần lớn truy binh nơi đây.

Hắn thầm nghĩ như thế, nhưng rồi “bá” một tiếng, đưa tay rút một mũi tên lông vũ dài từ trong túi da sau lưng, đoạn thuần thục lắp lên dây cung.

“Văn Hương Trùng lại tiếp tục phản ứng dữ dội, có lẽ bọn chúng đang ở không xa phía trước!” Một lát sau, có một người kinh hô lên. Đám kỵ sĩ Ngô gia vốn đang chạy như điên, lập tức chậm bước chân lại đôi chút.

Nhưng sau đó, lại có một thanh âm bất mãn vang lên:

“Lại phản ứng nữa ư? Hồ lão nhị, con Văn Hương Trùng này có phải đã phát hiện sai rồi không? Sao lần nào ngươi cũng bảo tên tiểu tử kia đang ở phía trước, nhưng chúng ta đuổi theo đều chẳng thấy bóng dáng hắn đâu cả? Nếu cứ tiếp tục chạy thế này, e rằng các huynh đệ cũng không thể chống đỡ nổi nữa đâu.”

“Hừ, chúng ta có thể sai lầm, nhưng Văn Hương Trùng thì tuyệt đối không bao giờ sai cả! Còn vì sao chúng ta đuổi theo tên tiểu tử kia mà không thấy hắn đâu, là do hắn quá giảo hoạt, còn các ngươi thì hành động quá chậm chạp. Bất quá xem ra, có lẽ hắn cũng không thể chạy nổi thêm nữa đâu, chỉ cần các ngươi tiếp tục chạy, ắt sẽ bắt được hắn. Tốt nhất là trước khi Đồng gia (*) đuổi tới đây, chúng ta phải xử lý cho thật gọn ghẽ. Nếu không, qua thời gian dài đến vậy mà vẫn chưa thu hoạch được gì, e rằng Đồng gia sẽ nổi trận lôi đình!” Nam tử mắt híp cầm hộp gỗ lạnh lùng đáp.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Nữ Tần: Chỉ Huy Lạnh Lùng Khóc Thút Thít Trong Vòng Tay Tôi
Quay lại truyện Huyền Giới Chi Môn
BÌNH LUẬN