Logo
Trang chủ
Chương 44: Huyền Tử Lệnh

Chương 44: Huyền Tử Lệnh

Đọc to

Diệp Hồng Dược nghe vậy, lòng tràn đầy hân hoan.

Chung Tú khẽ gật đầu, đoan trang nhìn Diệp Hồng Dược, nói: “Ta có thể theo tiền bối đến Thiên Âm Tông, nhưng mong tiền bối có thể cho phép Thạch đại ca cùng đi được không?”

Thạch Mục nghe vậy, nội tâm bỗng trở nên rạo rực khôn nguôi. Nếu hắn cũng có thể gia nhập một tông môn cường đại hơn cả triều đình Tề Quốc, thì trong lòng tự nhiên là vạn lần nguyện ý.

Diệp Hồng Dược nghe xong, đôi mày khẽ nhíu lại, trầm ngâm một lát rồi mới lắc đầu nói: “Những việc khác ta đều có thể làm chủ, nhưng việc này e rằng không được. Trừ phi ngươi có huyết mạch đặc biệt hoặc thiên tư hơn người, phù hợp với công pháp bổn tông, bằng không thì từ trước đến nay bổn tông chỉ thu nữ đệ tử, tuyệt không thu nam. Từ trưởng lão tông môn cho đến nội môn đệ tử bổn tông, nam nhân vốn dĩ chỉ có thưa thớt mấy người. Ngay cả ta, thân là các chủ một các, cũng không dám phá lệ.”

“Nếu đúng như lời người nói, Thạch đại ca cũng là người có huyết mạch đó.” Chung Tú nghe xong, không khỏi thêm phần khẩn trương.

“Cái gì? Ngươi cũng có huyết mạch ư? Là huyết mạch gì? Có thể để ta kiểm tra một lần không?” Diệp Hồng Dược sững sờ, bán tín bán nghi hỏi lại.

“Diệp tiền bối, người không cần kiểm tra đâu. Ta chỉ là Thạch Hầu Phế Mạch, chỉ sợ không cách nào lọt vào mắt xanh của người.” Thạch Mục nghe xong, cười khổ đáp.

“Thạch Hầu Phế Mạch? Nếu quả thật như vậy, một tia hi vọng tiến vào bổn môn cũng không có.” Nội tâm Diệp Hồng Dược như trút được gánh nặng, nàng nghiêm mặt nói.

“Nếu đã vậy, ta cũng sẽ không đến Thiên Âm Tông nữa. Ta nhất định phải ở cùng Thạch đại ca. Mạng của ta vốn được Thạch đại ca cứu, ta không thể nào bỏ mặc hắn giữa đường mà một mình gia nhập tông môn được.” Chung Tú nghe xong, kiên quyết nói mà không chút do dự.

“Chung cô nương, ngươi không cần phải làm vậy.” Thạch Mục nghe đến đó, trong lòng cũng dâng lên chút xúc động.

Chung Tú chỉ lắc đầu không nói, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn Diệp Hồng Dược, đầy vẻ cầu khẩn.

Diệp Hồng Dược thấy vậy không khỏi đau đầu, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, nàng bỗng như nhớ ra điều gì đó, liền đột ngột hỏi hai người Thạch Mục: “À đúng rồi, ta suýt nữa thì quên hỏi, trong hai ngươi có ai có Huyền Tử Lệnh của Huyền Vũ Tông không?”

“Huyền Vũ Tông? Huyền Tử Lệnh?”

Thạch Mục và Chung Tú ngơ ngác nhìn nhau.

“Được rồi, để ta tự tìm vậy.” Rất nhanh sau đó, Diệp Hồng Dược liền hiểu ra vấn đề, nàng khẽ cười một tiếng, phất tay một cái, lấy ra một phù lục màu vàng nhạt. ‘Phốc’ một tiếng, phù lục không gió mà tự bốc cháy.

Chỉ một khắc sau, trên ngực Thạch Mục truyền ra một tràng tiếng ‘ô ô’ kỳ quái, bên trong vạt áo khẽ lay động.

“Cái này là... Chung cô nương, phiền ngươi lấy giúp ta vật đó ra đây.” Thạch Mục nhìn thấy vậy, hơi ngơ ngẩn một chút, rồi bỗng như bừng tỉnh đại ngộ.

Thiếu nữ bên cạnh nghe vậy, khẽ đáp một tiếng, rồi lấy ra một vật từ trong vạt áo trên ngực Thạch Mục.

Hóa ra là một tấm lệnh bài đen nhánh, mặt ngoài khắc những hoa văn cực kỳ tinh xảo, toát ra một cỗ khí tức cổ xưa huyền bí.

Sau khi nhìn rõ tấm lệnh bài này, trên mặt Chung Tú cũng lộ ra thần sắc vô cùng kinh ngạc.

Thạch Mục thì khẽ nhếch miệng, vẻ mặt kỳ quái. Vật ấy vốn được hắn lấy từ trên người cương thi mà hắn chém giết, khi lần đầu gặp gỡ phụ tử Chung Tú. Hơn nữa, vật này cực kỳ cứng cáp, đã vô tình cứu hắn hai lần. Một lần là trên khu đồng ruộng gần trang viên của hắn, khi bị Kim Điền dùng chủy thủ đánh lén, nhưng lại đâm trúng tấm lệnh bài. Một lần khác là không lâu trước đó, khi Kim Ngũ Gia đưa chân ra muốn đạp nát xương ngực hắn, cũng bị vật đó ngăn cản.

‘Thứ này chính là Huyền Tử Lệnh mà Diệp Hồng Dược đã nhắc đến sao?’ Thạch Mục nhìn chằm chằm vào lệnh bài, tâm niệm không ngừng chuyển động.

Lúc này, Diệp Hồng Dược vươn tay nhận lấy lệnh bài từ tay Thạch Mục, sau khi kiểm tra một chút liền gật đầu nói: “Đúng vậy, hoàn toàn chính xác là Huyền Tử Lệnh của tên đệ tử bị ngộ hại của Tôn lão quái. Sao các ngươi lại có được thứ này?”

Thạch Mục hơi do dự một lát, nhưng sau đó vẫn kể lại rõ ngọn ngành sự việc chém giết cương thi lúc trước. Thỉnh thoảng Chung Tú cũng mở miệng bổ sung thêm vài chi tiết.

“Xem ra không sai. Theo lời Tôn lão quái, tên đệ tử này của hắn năm xưa tu luyện một môn công pháp lừng danh là Cương Thi Công, vốn đang chuẩn bị đột phá bình cảnh công pháp liền rời núi. Nhưng không lâu sau đó, hồn đăng của hắn lại bị dập tắt. Mãi đến vừa rồi, mẫu lệnh (*) để lại chỗ Tôn lão quái bỗng nhiên có phản ứng, chỉ rõ tấm lệnh bài này xuất hiện trong khu vực Thiên Âm Tông chúng ta quản lý. Bởi vậy, hắn đưa cho chúng ta mấy lá phù lục, nhờ chúng ta hỗ trợ tìm kiếm xung quanh. Xem ra, hiện tại có lẽ đệ tử thân truyền của hắn đã đột phá bình cảnh thất bại, không may bị công pháp cắn trả, thi thể biến thành một cỗ cương thi. Nhưng mà, Tú nhi à, vị Thạch đại ca này của ngươi có thể đi cùng ngươi rồi đó.” Diệp Hồng Dược lập tức hiểu rõ nguyên do ngọn ngành, mỉm cười giải thích một hồi, nhưng câu nói cuối cùng của nàng lại hàm chứa thâm ý sâu sắc.

* Mẫu lệnh: Huyền Tử Lệnh vốn có hai tấm tử mẫu, một tấm là tử lệnh nằm trong tay Thạch Mục, còn tấm kia là mẫu lệnh nằm trong tay Tôn lão quái.

“Tiền bối, lời này của người có ý gì...” Nội tâm Chung Tú mơ hồ có vài phần suy đoán, nhưng không dám chắc, đành hỏi lại.

Hai mắt Thạch Mục thì sáng rực lên.

“Rất đơn giản, tuy Thiên Âm Tông chúng ta không thu nhận nam đệ tử, nhưng Huyền Vũ Tông lại không có quy củ này. Hơn nữa, tông môn đó còn có không ít công pháp chuyên dùng để cường hóa thân thể. Vị tiểu huynh đệ này tuy là Thạch Hầu Phế Mạch, nhưng cường độ thân thể hắn lại hoàn toàn vượt xa người thường. Nay có Huyền Tử Lệnh của nội môn đệ tử, được xem như một tầng quan hệ, cộng thêm ta sẽ tự mình báo lại cho Tôn lão quái biết, chắc hẳn Huyền Vũ Tông sẽ phải thu nhận hắn.” Diệp Hồng Dược cười khẽ, giải thích.

“Nếu là vậy, chẳng phải Thạch đại ca và ta sẽ phải chia xa sao?” Chung Tú nghe xong, vẻ mặt lộ rõ chút thất vọng.

Lúc này, Thạch Mục lại quả quyết nói: “Tốt, vãn bối xin được nghe theo lời Diệp tiền bối, đến Huyền Vũ Tông.”

“Rất tốt, ta sẽ viết cho ngươi một phong thư và một lá tiếp dẫn phù. Ngươi cứ đến bến đò cạnh bờ sông gần Khai Dương Thành mà đốt lên, chắc chắn sẽ có người đến đưa ngươi về Huyền Vũ Tông.” Diệp Hồng Dược thấy vậy thì vui mừng khôn xiết, không để Chung Tú chần chờ thêm gì, lập tức lật tay lấy ra một khối ngọc giản. Nàng dán lên trán một lát, môi mấp máy nói thầm điều gì đó, rồi mới đưa Huyền Tử Lệnh và một lá phù lục màu vàng từ trên người xuống cho Thạch Mục.

Mặc dù Chung Tú có chút không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng phản đối thêm.

“Đa tạ tiền bối.” Thạch Mục vẻ mặt xấu hổ, khẽ cúi nửa người tạ ơn.

“À, suýt nữa thì ta quên mất, hai tay ngươi vẫn còn bị thương thế này thì đi lại không tiện. Thôi được, tiễn Phật tiễn đến Tây Phương, ta sẽ chữa lành hai tay cho ngươi.” Diệp Hồng Dược thấy vậy thì giật mình, sau đó lấy ra hai tấm phù lục, cổ tay khẽ rung lên, dán vào hai tay Thạch Mục.

Chỉ một khắc sau, hai tấm phù lục bắt đầu phát ra ánh sáng xanh chói mắt, hoa văn bên ngoài nhúc nhích như vật sống.

Cùng lúc đó, Thạch Mục chỉ cảm thấy vị trí bị gãy trên hai tay trở nên nóng dị thường, sau đó lại ngứa ngáy khó chịu.

“Cái này là...” Thạch Mục khẽ cử động ngón tay, sau đó mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc đến líu cả lưỡi.

“Hai tấm Hồi Xuân Phù này là do ta tốn không ít linh thạch mới đổi được, thôi thì cũng coi như tiện nghi cho ngươi vậy. Được rồi, Tú nhi, ta còn có chuyện quan trọng khác, cùng ta lên đường thôi!” Diệp Hồng Dược chỉ hận không thể ngay lập tức tách Chung Tú và Thạch Mục ra, sau khi nói mấy câu ngắn ngủi liền vội vàng thúc giục.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: 8 năm, 3 lần yêu tình đầu và cái kết
Quay lại truyện Huyền Giới Chi Môn
BÌNH LUẬN