Hai tháng sau, tại Nam Chiêu Châu, Đại Tề, bên bờ Long Giang, ngoài thành Khai Dương.
Trời vừa hừng sáng, làn sương trắng mờ ảo giăng phủ khắp nơi, nơi cửa sông vốn vắng lặng giờ đã dần xuất hiện từng tốp ba năm người tụ tập. Kẻ vận cẩm bào hoa lệ, người lại y phục thô sơ, cũ rách, thậm chí có cả xe ngựa tiến đến. Dù sang hèn thế nào, tất cả đều là những thiếu niên thiếu nữ, tuổi tác không lớn. Bậc trưởng bối vẻ mặt ngưng trọng, nghiêm nghị; đám trẻ tuổi lại hưng phấn, kích động không thôi.
Chỉ chốc lát sau, nhân số tụ tập tại cửa sông càng lúc càng đông, ước chừng hơn bốn mươi người, đại đa số là những thiếu niên thiếu nữ độ mười lăm mười sáu tuổi.
Điều khiến người ta kinh ngạc hơn cả là dù nhân số không ngừng tăng lên, nhưng chỉ những người đi cùng nhau mới dám khẽ khàng trò chuyện, còn lại đều giữ im lặng, đứng yên bất động. Kỳ lạ hơn nữa, chỉ khu vực cửa sông rộng chừng gần một mẫu là không có sương mù, còn những nơi khác, sương mù dày đặc đến mức đưa bàn tay lên cũng khó thấy rõ năm ngón.
Dần dần, số người đến thưa thớt hẳn, rồi không còn bóng người nào xuất hiện nữa.
Khoảng thời gian bằng một bữa cơm sau, những người xung quanh bắt đầu lộ vẻ lo lắng, sốt ruột.
Đúng lúc ấy, từ phía mặt sông không xa truyền đến tiếng "Oanh long long" trầm đục. Làn sương mù dày đặc bỗng bị khuấy động dữ dội, như thể có quái vật khổng lồ nào đó sắp vọt ra. Những người đứng chờ bên bờ lập tức tinh thần chấn động, trợn to hai mắt nhìn về phía ấy.
Bấy giờ, sương mù dần tản bớt, một chiếc Lâu Thuyền cao chừng năm sáu trượng, dài hơn mười trượng dần dần hiện rõ, thẳng tiến về phía cửa sông. Lập tức, một tràng xôn xao nổi lên trong đám người, không ít kẻ lộ rõ vẻ mặt kích động tột độ.
Lâu thuyền dừng lại ở một vùng nước sâu, cách cửa sông khoảng bảy tám trượng. Từ trên thuyền, một thân ảnh bồng bềnh hạ xuống, mũi chân điểm nhẹ vài cái trên mặt nước, "Vèo" một tiếng, đã nhảy phóc lên bờ sông.
Đám người đang chờ lập tức vội vã động thân, tất cả đều xúm lại quanh thân ảnh kia, vài người lớn tiếng hỏi:
“Xin hỏi, các hạ có phải Tiếp Dẫn Sứ Giả của Huyền Vũ Tông?”
“Chẳng hay quý danh của sứ giả là gì? Gia tổ ta năm xưa từng là môn hạ đệ tử của Huyền Vũ Tông.”
“Sứ giả có mang theo tín vật tiếp dẫn chăng?”
“Tất cả câm miệng cho ta! Các ngươi đã xuất hiện tại nơi đây vào giờ này, còn cần ta đưa tín vật gì nữa ư? Lần này tông môn tuyển đệ tử chính là tạo hóa to lớn của các ngươi. Nếu không muốn lên thuyền thì cứ ở lại!” Một gã đại hán áo lam, tuổi chừng ba mươi, vừa nhảy lên bờ đã thấy tình hình hỗn loạn, lập tức trừng mắt quát lớn.
Lời vừa dứt, tất cả mọi người trên bờ đều im bặt, dù không ít kẻ vẫn còn tỏ vẻ hậm hực.
“Được rồi, nếu các ngươi đều có thể xuất hiện tại đây vào giờ này, hiển nhiên đã trải qua sự kiểm tra tư chất của các Hành Tẩu Sứ Giả, ít nhất đều có tư cách gia nhập Hạ Viện đệ tử của tông môn. Còn về việc có tư cách trực tiếp gia nhập Thượng Viện hay Nội Môn hay không, thì còn phải tới tông môn thực hiện bước kiểm tra nữa mới được. Nào, những đệ tử phù hợp điều kiện, mang theo tín vật đi lên cho ta. Đừng lề mề nữa, cũng đừng nghĩ cách bắt chuyện làm quen với ta làm gì, ta còn phải đi đến nơi khác!” Đại hán áo lam không chút khách khí lớn tiếng nói.
Những người trên bờ nghe xong lời này liền ngạc nhiên, nhìn nhau khó hiểu. Thế nhưng khi một gã thiếu niên gầy yếu bước lên trước, những người khác cũng vội vã dặn dò người nhà vài câu rồi lập tức tiến lên.
Đại hán liền lấy ra một chiếc gương đồng cũ kỹ, trông rất cổ xưa. Hắn lia gương qua mỗi người, lập tức một vệt bạch quang nhàn nhạt lóe lên, dù độ sáng lớn nhỏ không đồng đều nhưng đại hán kia cũng không hề có ý định hỏi han gì thêm.
Trong nháy mắt, mười lăm mười sáu thiếu nam thiếu nữ đã kiểm tra xong, tất cả đều đứng phía sau đại hán áo lam.
“Xem ra tại tiếp điểm này chỉ có bấy nhiêu người thôi, vậy thì…”
Đại hán áo lam liếc mắt nhìn những người còn lại, đang định nói thêm điều gì, thì từ phía xa, trong đám sương mù, tiếng bước chân khe khẽ truyền đến. Một thân ảnh nữa đang men theo con đường nhỏ mà đi xuống cửa sông.
Mọi người đều bất giác nhìn theo.
Chỉ thấy người đến là một thiếu niên, cũng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, vận thanh sam, làn da hơi ngăm, dáng người cao lớn như đã trưởng thành, sau lưng đeo một trường cung to lớn, bên hông dắt một đơn đao.
Thiếu niên cao lớn vừa thấy bên cửa sông đông người như vậy lập tức ngẩn ra.
Đại hán áo lam không nói một lời, dùng gương đồng trong tay quét qua người thiếu niên áo xanh một cái. "Phốc" một tiếng, một ánh bạch quang lập tức chớp động sáng lên từ trong ngực áo của thiếu niên.
“Sao lại tới muộn vậy, còn thiếu mỗi ngươi thôi đấy!” Đại hán áo lam thấy vậy hừ một tiếng, vẫy tay về phía thiếu niên áo xanh.
Thiếu niên áo xanh có chút ngạc nhiên, chưa hiểu chuyện gì, lại thấy những người khác cùng đám thiếu niên đều đang đứng phía sau đại hán áo lam, liền chần chừ hỏi:
“Các hạ có phải là tiền bối của Huyền Vũ Tông?”
“Nói nhảm, ta không phải người Huyền Vũ Tông thì ngươi tới đây làm gì?” Đại hán áo lam có vẻ không còn kiên nhẫn, đột nhiên động thân, nhảy phóc tới bên cạnh thiếu niên, vươn tay chộp lấy.
Thiếu niên áo xanh giật mình trong lòng, một tay lập tức đặt lên chuôi đao bên hông. Nhưng rồi như nhớ ra điều gì, hắn do dự một chút, cuối cùng cũng không rút đao ra.
“Phanh” một tiếng.
Đại hán áo lam túm lấy vai thiếu niên. Thân hình hắn nhoáng lên một cái, mang theo cả thiếu niên nhảy trở về, vài hơi thở đã về đến chỗ cũ. Cùng lúc đó, hắn lại túm thêm một thiếu nữ tuổi chừng mười hai mười ba. Hai tay hắn đồng thời phát lực, trực tiếp ném hai người từ khoảng cách xa ấy về phía Lâu Thuyền.
“A!”
Thiếu niên áo xanh còn ổn, nhưng thiếu nữ kia thì thét lên một tiếng. Một lát sau, "Phanh" "Phanh" hai tiếng, cả hai đều rơi xuống boong thuyền, hai chân đứng vững vàng.
Sắc mặt thiếu nữ nhỏ tuổi vô cùng tái nhợt, hai chân run rẩy không thôi. Thạch Mục thì cảm thấy một luồng hàn khí tràn đến. Vừa rồi, dù đại hán kia chỉ tùy tiện ném hai người bọn họ đi, nhưng lực đạo lại vô cùng chuẩn xác. Xem ra lần này hắn đến Huyền Vũ Tông là một quyết định đúng đắn.
Thiếu niên áo xanh kia dĩ nhiên là Thạch Mục. Hắn vượt qua sương gió, mệt mỏi chạy thục mạng từ Tuyền Châu tới đây.
Ngày đó, Diệp Hồng Dược của Diệu Âm Tông sau khi đưa thư và phù lục cho Thạch Mục, liền lập tức mang theo Chung Thanh Tú rời đi, thậm chí trước khi đi còn đập nát Kim Ngũ Gia đã biến thành bức băng điêu kia. Thạch Mục cũng không dám dừng lại nghỉ ngơi, lập tức rời khỏi Vân Hà Sơn Mạch, tìm một chỗ an toàn dưỡng thương hơn nửa tháng, rồi mới vội vã chạy thâu đêm suốt sáng, đến tận hôm nay mới vừa kịp tới nơi.
Thế nhưng, hắn đến đây còn chưa kịp đốt tấm Tiếp Dẫn Phù thì đã thấy Đại hán áo lam tự xưng là người của Huyền Vũ Tông, trong lòng tự nhiên cảm thấy có chút không ổn. Nhưng không đợi hắn kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị đại hán kia mất kiên nhẫn trực tiếp ném lên thuyền. Trong lúc giật mình, Thạch Mục cũng đành im lặng một hồi.
Đúng lúc này, đại hán áo lam coi những thiếu niên này như những bao cát, liên tiếp ném tất cả lên boong thuyền, sau đó nhảy vọt một cái, một chân khẽ chạm mặt nước đã vọt lên thuyền.
“Lái thuyền!”
Không biết đại hán áo lam ra lệnh cho ai, chỉ nghe thấy một tiếng quát. Lâu thuyền liền rung nhẹ tiến về phía trước, từ từ rời khỏi cửa sông, hướng về phía xa xa mà đi tới.
“Được rồi, hiện tại các ngươi hãy báo ra lai lịch cùng tên tuổi, ta muốn kiểm tra nhân số, ghi vào danh sách.” Lúc này, đại hán áo lam mới lấy từ trong tay áo ra một quyển sách dày, mặt không chút biểu cảm hướng về phía mọi người nói.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Hồi ký] Ngày ấy