Logo
Trang chủ

Chương 58: Chân khí

Đọc to

Thạch Mục cầm lấy miếng ngọc giản đỏ ghi chép Thoát Thai Quyết Đại Lực Ma Viên, áp lên trán, nhắm mắt lại.

Thời gian từng khắc trôi qua.

Trọn vẹn hơn nửa canh giờ trôi qua, lông mày Thạch Mục đột nhiên nhếch lên, hắn mở mắt, mày nhíu chặt, sắc mặt hơi khó coi.

Trong Huyết Kinh Các, hắn chỉ mới lướt qua phần giới thiệu của môn công pháp này. Giờ đây, khi cẩn thận nghiên cứu toàn bộ chín tầng công pháp một lượt, hắn phát hiện quá trình tu luyện cũng không quá phức tạp, thậm chí khá dễ hiểu, nhưng lại không thể lập tức bắt tay vào tu luyện.

Thoát Thai Quyết Đại Lực Ma Viên yêu cầu người tu luyện phải có huyết mạch viên hầu, đồng thời cần nhờ một lượng khí ma sát nhất định. Môn công pháp này dùng ma sát khí để rèn luyện thân thể, tẩy tinh phạt tủy, bởi vậy quá trình tu luyện vô cùng thống khổ, khó lòng chịu đựng.

Với thân thể võ đồ của Thạch Mục, chưa tu luyện qua công pháp Hậu Thiên võ giả, hắn không có chân khí để bảo vệ các yếu huyệt kinh mạch, căn bản không thể tiếp nhận sự rèn luyện của ma sát khí. Chỉ cần sơ sẩy một chút, nhẹ thì kinh mạch bị hủy hoại, trở thành phế nhân, nặng thì trực tiếp chân khí bạo thể mà chết.

Dù Thoát Thai Quyết không ghi rõ, nhưng hiển nhiên chân khí trong cơ thể phải đạt đến một trình độ nhất định mới có thể thử tu luyện công pháp này, nếu không thì chẳng khác nào tự sát.

Thạch Mục trầm ngâm.

Vì thế, ngay từ đầu hắn chẳng cần tu luyện đồng thời cả hai môn công pháp. Trước hết chỉ cần chuyên tâm tu luyện Bàn Nhược Thiên Tượng Công, đợi đến khi sinh ra một tia chân khí, lúc đó tu luyện Thoát Thai Quyết cũng không muộn.

Nghĩ vậy, hắn gỡ ngọc giản đỏ xuống, cầm lấy miếng ngọc giản trắng khác.

Thạch Mục áp ngọc giản trắng lên trán, bắt đầu khoanh chân tĩnh tọa.

Trọn vẹn hơn một canh giờ trôi qua, hắn mới chậm rãi mở mắt.

Buông ngọc giản xuống, mắt hắn khẽ nheo lại, vẻ hưng phấn chợt hiện trên mặt.

Mười một tầng Bàn Nhược Thiên Tượng Công hắn đều đã ghi nhớ kỹ càng, như lời giới thiệu công pháp đã nói, để lĩnh ngộ được môn công pháp này cũng không có vấn đề gì quá lớn.

Hắn hít sâu một hơi, đứng dậy hoạt động gân cốt. Sau đó, hắn quay lại giường đá, khoanh chân ngồi xuống, trong lòng thầm đọc lại khẩu quyết công pháp một lần nữa. Hai tay đặt trên đầu gối, bày ra tư thế năm ngón hướng lên trời.

Công pháp Hậu Thiên và pháp môn luyện thể mà Thạch Mục từng tu luyện khác nhau rất lớn. Công pháp Hậu Thiên là tự thân lĩnh ngộ khí cảm, cảm ứng thiên địa linh khí xung quanh, sau đó dẫn vào trong cơ thể, hóa thành nội gia chân khí.

Quá trình này liên quan mật thiết đến tư chất người tu luyện, công pháp và hoàn cảnh tu luyện. Thiên tư càng tốt thì lĩnh ngộ khí cảm càng mạnh. Tu luyện công pháp tinh diệu thì lại càng dễ dẫn dắt thiên địa linh khí nhập vào cơ thể. Đương nhiên, môi trường có thiên địa linh khí nồng đậm cũng vô cùng quan trọng.

Thạch Mục yên lặng ngồi đó, dốc sức tập trung tâm thần, đồng thời vận chuyển công pháp theo tầng thứ nhất đã ghi chép.

Không lâu sau, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười khổ.

Hắn đã sớm lĩnh ngộ được khí cảm, theo như công pháp ghi chép, rất nhanh sau đó hắn đã cảm ứng được thiên địa linh khí quanh người. Nhưng kinh mạch huyết khí trong cơ thể lưu chuyển có vẻ uể oải chậm chạp, trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể thuận lợi dẫn dắt thiên địa linh khí nhập thể.

Tâm thần hắn lại tiếp tục tĩnh lặng, không ngừng thử lại. Thiên địa linh khí xung quanh hắn cảm ứng được ngày càng rõ ràng, nhưng mỗi lần muốn dẫn dắt chúng vào kinh mạch, trong kinh mạch lại sinh ra một lực lượng bài xích nhàn nhạt, đẩy thiên địa linh khí ra ngoài.

Lệ Thương Hải từng nói, Phế Mạch Thạch Hầu sẽ tạo ra một sức cản, khiến tốc độ ngưng tụ chân khí thua xa người khác, quả nhiên đúng là như vậy.

Nghĩ đến đây, Thạch Mục thầm thở dài trong lòng. Song, hắn chẳng những không nản lòng, ngược lại ánh mắt càng thêm kiên nghị.

Huyết mạch Thạch Hầu cũng không hoàn toàn cắt đứt con đường tu luyện của hắn. Tuy tốc độ tu luyện có chậm hơn so với người khác, nhưng cần cù bù kém cỏi. Hắn chỉ cần thực lực đủ mạnh, tranh thủ được một ít tài nguyên tu luyện trong Hắc Ma Môn, có lẽ thành tựu tương lai của hắn chưa chắc đã thua kém những kẻ khác.

Rốt cục, khi sắc trời bên ngoài đã tối mịt, trải qua vô số lần thất bại, cuối cùng Thạch Mục cũng bắt được một điểm linh quang, một đám thiên địa linh khí cực kỳ nhỏ được hắn cẩn thận từng li từng tí dẫn vào trong cơ thể, bắt đầu chậm rãi bập bềnh trong kinh mạch.

Thạch Mục không dám xao nhãng chút nào, nhưng trên mặt không nén được vẻ vui mừng.

Trong lòng hắn biết rõ, đến lúc này hắn mới chính thức bước vào võ đạo!

Thời gian dần trôi, đêm biến ngày, ngày lại hóa đêm một lần nữa, vậy mà Thạch Mục vẫn giữ nguyên tư thế khoanh chân, không nhúc nhích.

Đột nhiên thân thể Thạch Mục hơi chấn động, hai mắt hắn bỗng mở ra.

Hắn chống tay nhẹ xuống giường, trở mình nhảy xuống đất.

Khổ tu ròng rã một ngày một đêm, hiện tại hắn chẳng những không cảm thấy mệt mỏi chút nào, ngược lại tinh thần sảng khoái, khí lực dồi dào.

“Phập phập!”

Cánh tay Thạch Mục run lên, đánh ra hai quyền. Quyền phong xé gió, tạo thành hai tiếng rít nặng nề, không khí đột nhiên nổ giòn vang, như hai tiếng sấm rền vừa vang vọng.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, dán chặt vào hai tay.

Hiện tại lực lượng trong cơ thể hắn không tăng, nhưng lực đấm chợt tăng lên đáng kể.

Trong kinh mạch Thạch Mục có một đoàn khí lưu yếu ớt đang chậm rãi di chuyển. Tâm niệm vừa động, cỗ khí lưu này lập tức nhanh chóng ngưng tụ lại, hóa thành một tia chân khí cực nhỏ.

Đây chính là kết quả khổ tu cả ngày của hắn. Rốt cục, hắn đã ngưng tụ ra tia chân khí đầu tiên. Tuy tia chân khí này nhỏ vô cùng, nhưng lại đại diện cho việc hắn đã chính thức bước vào cảnh giới Hậu Thiên Sơ Kỳ.

Uy lực quyền phong bỗng nhiên bạo tăng, cũng là nhờ tia chân khí này ban tặng.

Trên mặt Thạch Mục lộ vẻ vui mừng, khẽ động niệm, chân khí lập tức tụ về bàn tay.

Bỗng nhiên bàn tay kia nóng lên, mơ hồ lớn hơn vài phần, bên ngoài lòng bàn tay còn tản mát bạch quang nhàn nhạt, có chút tương tự với Huyết Sát Chưởng của Kim ngũ gia.

Thân hình hắn khẽ chớp động, nhảy ra tiểu viện. Ánh mắt hắn quét khắp xung quanh, rồi dừng lại trên một tảng đá xanh nhỏ nằm cạnh cối xay ở góc sân.

“Hây!”

Thạch Mục khẽ quát một tiếng, thân hình như báo săn mồi nhào ra, cánh tay rung lên, bàn tay đột nhiên hung hăng nện lên tảng đá.

“Phốc” một tiếng trầm đục.

Sau khi ra một chưởng, thân hình Thạch Mục khẽ động, lập tức bay ngược trở về chỗ cũ. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong một hai lần hô hấp.

Cú bổ nhào về phía trước này cực kỳ yên tĩnh, động tác nhanh như thỏ chạy. Nếu ánh mắt kém một chút, căn bản không thể thấy rõ động tác của hắn.

Răng rắc!

Tảng đá trên cối xay hiện lên một chưởng ấn hình bàn tay. Giờ phút này, xung quanh chưởng ấn lập tức xuất hiện vô số vết rạn nứt, nhanh chóng lan rộng ra.

Trong nháy mắt, khối đá xanh trên cối xay bỗng nhiên vỡ vụn, bay lả tả khắp mặt đất.

Đề xuất Tiên Hiệp: Đồ Đệ Của Ta Đều Là Đại Phản Phái
Quay lại truyện Huyền Giới Chi Môn
BÌNH LUẬN