Lồng ngực Thạch Mục khẽ phập phồng, sắc mặt hơi tái nhợt, bàn tay ửng đỏ. Tuy nhiên, ngoài những biểu hiện đó ra, hắn không hề bị thương tổn gì khác. Hắn bước tới nhặt một mảnh đá vỡ, ánh mắt lấp lánh tinh quang. Sau một thoáng, một nụ cười chợt nở trên khóe môi. Chân khí nội gia kết hợp với thần lực trời sinh của hắn, uy lực tạo ra thật không thể ngờ lại mạnh mẽ đến vậy. Dù trước kia họ Thạch đã có thể một tay đánh nát tảng đá lớn, nhưng uy lực đó không thể sánh bằng trình độ hiện tại.
Nhớ lại trận chiến sinh tử với Kim Ngũ gia ngày trước, nếu khi đó hắn sở hữu chưởng lực bực này, dù đối mặt với Huyết Sát Chưởng của đối phương cũng sẽ không rơi vào thế hạ phong. Về lực lượng, hai bên có thể nói là ngang sức. Nghĩ đến đây, Thạch Mục khẽ động ánh mắt, rồi vứt bỏ cát sỏi trong tay, khẽ lắc đầu. Uy lực một chưởng vừa rồi tuy cực lớn, nhưng cũng đã tiêu hao gần hết chân khí tích súc trong cơ thể hắn. Muốn khôi phục như cũ, phải mất một lúc điều tức. Nếu muốn chính diện đối kháng với võ giả Hậu Thiên trung kỳ như Kim Ngũ gia, họ Thạch còn phải tiếp tục tu luyện, ngưng tụ thêm nhiều chân khí hơn nữa.
Thạch Mục trở lại giường đá trong thạch thất, khoanh chân ngồi xuống, thần sắc trầm ngâm. Trước mắt, hắn cần điều chỉnh kế hoạch tu luyện. Việc cấp bách là phải tiếp tục tu luyện Bàn Nhược Thiên Tượng Công, đạt được tiêu chuẩn nhập môn Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết trong thời gian ngắn nhất. Về phần vũ kỹ, hắn tạm thời không đủ Hắc Viêm lệnh để đổi lấy võ kỹ cấp Hậu Thiên, chỉ đành tiếp tục tu luyện đao pháp Phong Trì cùng Toái Thạch Quyền. Hai môn võ kỹ này nếu tu luyện đến mức đại thành, thêm tác dụng phụ trợ của chân khí, uy lực sẽ cực kỳ khả quan, đủ để ứng phó cục diện trước mắt.
Nghĩ đến đây, Thạch Mục liền đặt ngọc giản màu đỏ nhạt lên trán, bắt đầu ghi nhớ. Tuy trước mắt chưa có cách nào tu luyện Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết, nhưng hắn quyết định ghi nhớ thật kỹ từng câu chữ trong lòng, cho đến khi hoàn toàn thông hiểu.
Giữa trưa ba ngày sau, hai tiếng nổ vang dội bất ngờ vang lên, khiến Thạch Mục bừng tỉnh. Nhìn xuống đống mảnh vụn hai màu trắng đỏ trước người, khóe mắt hắn không khỏi giật giật. Xem ra lời Mộng Cô quả thật không sai, công pháp phục chế từ ngọc giản trong Tàng Kinh Các sẽ tự động vỡ nát sau ba ngày. May mà hắn đã ghi nhớ kỹ pháp quyết bên trong từ sớm.
Trong khi Thạch Mục còn đang trầm tư, bên ngoài tiểu viện chợt truyền đến tiếng bước chân, rồi có người gõ cửa. Họ Thạch nghe vậy liền đứng dậy mở cửa phòng. Chỉ thấy Bạch Thạch và Tiêu Minh đang sóng vai đứng đợi.
“Thạch huynh, suốt ba ngày không thấy ngươi ra ngoài, hẳn đang bế quan khổ luyện công pháp? Bất quá, việc tu luyện vốn không thể vội vàng. Ta cùng Tiêu huynh đang muốn dạo quanh sơn môn một vòng, thuận tiện giải quyết một vài sự tình. Không biết Thạch huynh có hứng thú đi cùng bọn ta không?” Bạch Thạch lịch sự mời mọc.
Thạch Mục nghe vậy liền suy nghĩ nhanh một chút, rồi vừa cười vừa nói:
“Cũng tốt, mấy ngày nay ta cũng cảm thấy trong lòng không yên, đang định ra ngoài một chút. Vậy chúng ta cùng đi.”
Hắc Ma Môn vốn cổ vũ đệ tử tranh đấu. Hơn nữa, dựa theo tình hình ngày nhập môn, đệ tử trong tông cũng đã tập trung thành từng nhóm, tạo thành không ít thế lực và đoàn thể. Trải qua thời gian này, đám đệ tử nhập môn như Thạch Mục đoán chừng sẽ rất nhanh chóng phân tán, gia nhập các thế lực khác nhau. Hai người Bạch Thạch tự nhiên nhìn ra thực lực kinh người của hắn, lúc này cố ý muốn kết giao.
Thạch Mục đương nhiên sẽ không cự tuyệt thiện ý này. Hơn nữa, hắn cũng đang muốn đi dò la nơi mua bán đan dược trong Hắc Ma Môn một chuyến, vì Thối Cốt Đan cần cho tu luyện Bàn Nhược Thiên Tượng Công trước mắt vẫn chưa có tin tức gì.
“Ha ha, thật tốt quá, vậy thì không nên chậm trễ, chúng ta đi ngay bây giờ thôi.” Bạch Thạch cùng Tiêu Minh liếc nhau, ha ha cười nói.
“À đúng rồi, chúng ta cũng có thể rủ thêm một vài đệ tử khác nữa.” Tiêu Minh tùy ý đề nghị.
“Cũng được, vị thiếu nữ trên người đeo đầy chuông lục lạc ngày hôm qua hình như cũng ở cách đây không xa...” Bạch Thạch lập tức khẽ gật đầu, chỉ tay về một gian trong khu nhà đá phía trước.
Vì vậy, ba người vừa trò chuyện, vừa cất bước đi tới.
---
Ban đêm, Thạch Mục nằm trên giường, hô hấp nhẹ nhàng thong thả.
Giường hắn kê sát cửa sổ, ánh trăng sáng ngời tràn qua khung cửa, tựa như dòng nước lung linh chiếu lên cơ thể đang khẽ phập phồng của hắn.
. . .
Một ngọn núi hiểm trở sừng sững vươn thẳng giữa trời, toàn thân xanh đen bóng loáng, cây cối thưa thớt. Xung quanh ngọn núi này có nhiều dãy núi, nhưng chẳng có thế núi nào có thể vượt qua nó, tất cả đều vây lấy ngọn núi xanh đen này vào chính giữa, tạo nên khí thế như chúng tinh củng nguyệt*.
(Chúng tinh củng nguyệt: các sao tề tụ, vây quanh mặt trăng tôn nó lên)
Đỉnh núi là một mảnh đất trống trải bằng phẳng, mọc đầy cỏ xanh tươi.
Giờ phút này, trên thảm cỏ chen chúc chật ních nào hổ, báo, sói, gấu; nào chim chóc, cáo, thỏ.
Đủ các loại chim bay thú chạy hoặc ngồi xổm, hoặc nằm ép mình xuống, hoặc đứng thẳng, hoặc bò lổm ngổm; hổ kề trước thỏ, gấu kề trước cáo.
Chúng mang đủ mọi hình dáng, tư thái khác nhau.
Phần lớn những loài vật này vốn là thiên địch, mồi săn của nhau, nhưng giờ phút này tất cả đều tỏ ra phục tùng dễ bảo, chen chúc trên đỉnh núi, vòng trong ba vòng, vòng ngoài ba vòng, vây quanh một khối đá trắng noãn như ngọc ở trung tâm đỉnh núi.
Trên khối đá trắng như ngọc kia, một lão giả mày dài, râu tóc bạc trắng đang khoanh chân ngồi. Lão có hai hàng lông mày vừa dài vừa trắng, phần đuôi rủ xuống, dài đến thắt lưng.
Lão giả tay cầm một cây thước gỗ, ánh mắt nhu hòa nhìn muôn thú xung quanh, môi khẽ khép mở, giống như đang giảng thuật điều gì đó.
Gió đêm lành lạnh thổi qua, thảm cỏ rung động, nổi lên từng đợt sóng dập dềnh, lan tỏa từ gần tới xa.
Nhưng ánh mắt của muôn thú trên đỉnh núi lúc này vẫn đang thiết tha ngóng nhìn lão giả mày dài, chuyên tâm lắng nghe, không hề nhúc nhích.
Đỉnh núi lớn như vậy nhưng lại lộ vẻ im ắng lạ thường, chỉ có tiếng nói của lão giả như ẩn như hiện, quanh quẩn trong bầu trời đêm.
Một con khỉ toàn thân trắng tuyền cũng chen vào giữa bầy thú. Chẳng qua, trên mặt nó giờ phút này tràn đầy thần sắc lo lắng, bộ dạng vò đầu bứt tai, đứng ngồi không yên. Tuy thanh âm của lão giả quanh quẩn bên tai, nhưng dù có lắng nghe chuyên tâm đến đâu đi nữa, nó vẫn không thể hiểu được lời lão giả nói.
Con Viên Hầu trắng nhìn chúng thú xung quanh vẫn đang chuyên tâm lắng nghe, càng tỏ ra nôn nóng, nhịn không được liền kêu ra vài tiếng “xèo xèo”.
Tiếng kêu tuy nhỏ, nhưng trong không gian yên tĩnh nơi đây lại có chút chói tai, dễ khiến người khác chú ý. Lão giả mày dài nghe tiếng kêu chợt dừng lại.
Những con thú khác đồng loạt quay đầu trợn mắt nhìn về phía con khỉ trắng, nhưng ngại có lão giả mày dài ở đây nên chúng cũng không làm thêm hành động gì khác.
Lão giả mày dài quay đầu nhìn về phía con khỉ trắng nọ, lông mày trắng phơ khẽ nhúc nhích, rồi đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh nó.
Những con thú ở phía trước con khỉ trắng thấy vậy vội nhao nhao tránh ra một con đường, ánh mắt cả đám nhìn về phía con khỉ trắng càng lúc càng không có thiện ý.
Khỉ trắng hướng về phía lão giả cúi sát thân mình xuống, ánh mắt tràn đầy vẻ khẩn cầu, gãi gãi đầu, trong miệng phát ra tiếng kêu trầm thấp.
Lão giả mày dài thoáng mỉm cười, huy động thước gỗ trong tay, gõ nhẹ ba cái xuống đầu con khỉ trắng.
Thân hình của khỉ trắng theo từng cú gõ của thước gỗ mà run rẩy kịch liệt ba cái, phảng phất như có ba tiếng sấm sét nổ vang trên đỉnh đầu.
Ngay sau đó, hai mắt của khỉ trắng chợt trở nên thanh minh, một đạo sấm sét xẹt qua trong đầu, khiến suy nghĩ trở nên rộng mở, trong sáng.
Trong nội tâm của khỉ trắng, những gì lão giả đã giảng lúc trước thoáng cái đã trở nên rõ ràng rành mạch, nó bỗng nhiên có chỗ đốn ngộ.
“Xèo xèo...”
Khỉ trắng vò đầu bứt tai một hồi, mặt mũi tràn đầy vẻ mừng như điên. Trong cái nhìn soi mói, ghen ghét đố kỵ của chúng thú xung quanh, hai tay nó chắp lại, quỳ xuống bái lạy lão giả mày dài.
Đề xuất Kiếm Hiệp: Kiếm Xuất Đại Đường