Logo
Trang chủ

Chương 62: Thôn Nguyệt thức

Đọc to

Rời Xuyên Hương Lâu, hắn quay về con phố Đan Hương Các. Dạo qua mấy cửa tiệm, mua thêm một ít đan dược, đến chiều tà khi mặt trời sắp khuất bóng, hắn mới trở về căn nhà đá của mình.

Hôm nay, những lời Hoắc Mậu nói về Thuật Sĩ đã khiến hắn mở mang tầm mắt, thực sự vượt xa sức tưởng tượng của hắn.

Hắn nhớ lại, trên đường đến Hắc Ma Môn, đã từng gặp Dư Thiên Ky, một Thuật Sĩ của Huyền Vũ Tông. Nghe họ nói chuyện, dường như Dư Thiên Ky là một Tinh giai Thuật Sĩ, thủ đoạn cực kỳ lợi hại, đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí Thạch Mục.

Ở Hắc Ma Môn, trong hơn hai ngàn đệ tử bình thường chỉ có hơn trăm Học đồ Thuật Sĩ. Sau này, có lẽ hắn sẽ gặp được họ trong các kỳ tiểu thí và đại thí.

Thạch Mục trăn trở suy nghĩ. Nếu muốn có thực lực để tranh đoạt tài nguyên tu luyện, hắn cần phải chuẩn bị kỹ càng.

Nhưng chuyện này cứ tạm gác lại. Điều quan trọng trước mắt là phải chuyên tâm tu luyện Bàn Nhược Thiên Tượng Công.

Nghĩ rồi, Thạch Mục lấy từ trong người ra một cái bọc nhỏ. Mở ra, bên trong có hơn mười tiểu bình, lớn nhỏ, trắng xanh lẫn lộn.

Hôm nay, sau khi mua Tôi Cốt Đan, hắn còn mua thêm vài bình Huyết Cương Đan.

Thạch Mục khoanh chân tọa thiền trên giường. Ngồi yên một lát, hắn mở một tiểu bình màu trắng, lấy một viên Huyết Cương Đan cho vào miệng.

Sau đó, hắn vận công điều tức theo chỉ dẫn của Bàn Nhược Thiên Tượng Công, hấp thụ dược lực. Lập tức, Thiên Địa Linh Khí từ khắp nơi được hút nạp vào cơ thể hắn nhanh hơn vài phần.

Trong lòng hắn lập tức vui mừng khôn xiết, liên tục vận chuyển công pháp không ngừng nghỉ, chuyển hóa từng tia Thiên Địa Nguyên Khí thành Thiên Tượng Chân Khí, dẫn khí đi khắp kinh mạch toàn thân rồi hội tụ tại Đan Điền.

Thời gian trôi qua từng canh giờ, Thạch Mục đột nhiên mở mắt. Hắn lại cầm một bình sứ màu xanh lên, mở ra, lấy một viên Tôi Cốt Đan nuốt vào.

Đan dược vừa vào miệng liền tan chảy, trôi xuống bụng Thạch Mục, hóa thành một đoàn khí nóng bốc lên, xuyên khắp Tứ Chi Bách Hài.

Sắc mặt Thạch Mục chợt biến đổi, toàn thân hắn run rẩy, da dẻ hiện lên màu đỏ sẫm, bắp thịt dưới da nổi lên cuồn cuộn.

Cùng lúc đó, xương cốt toàn thân hắn vang lên tiếng lách cách rợn người.

Thạch Mục nhíu chặt mày. Cả người hắn nóng như lửa thiêu, khó lòng chịu đựng nổi, đặc biệt là khung xương của hắn giống như bị lửa đốt đến bỏng rát. Thảo nào viên đan dược này lại có tên là Tôi Cốt Đan.

Hắn hít một hơi thật sâu, vội vận chuyển Bàn Nhược Thiên Tượng Công. Thiên Tượng Chân Khí chậm rãi vận chuyển, dược lực của Tôi Cốt Đan phát ra lại càng thêm mãnh liệt.

Một canh giờ sau, màu da Thạch Mục mới bắt đầu chuyển về sắc thái bình thường, âm thanh của xương cốt cũng dần lắng xuống.

Cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, quần áo ướt sũng. Mồ hôi tiết ra kèm theo một lớp tạp chất màu đen, làm bốc lên mùi hôi tanh khó chịu.

Thạch Mục vội cởi quần áo, tắm táp kỳ cọ một hồi. Cơ thể hắn dâng lên một cảm giác lâng lâng khó tả, vô cùng sung sướng thư thái.

Hắn thử vận động đôi chút, trên mặt liền hiện lên vẻ vui mừng khôn tả.

Thiên Tượng Chân Khí trong cơ thể hắn sau khi được rèn luyện vài lần, rõ ràng đã tinh thuần hơn rất nhiều. Nhưng điều khiến hắn vui mừng nhất vẫn là lực lượng cơ thể tăng lên không ít.

Bàn Nhược Thiên Tượng Công ghi chép rằng, mỗi khi luyện thành một tầng công pháp thì lại tăng thêm một tầng lực lượng. Quả nhiên, đây không phải là lời nói cuồng vọng.

Những ngày tiếp theo, Thạch Mục vẫn tiếp tục bế quan tu luyện Bàn Nhược Thiên Tượng Công, khi rảnh rỗi thì lại khổ luyện Phong Trì Đao Pháp.

Dù sao thì sát thương do Phong Trì Đao Pháp gây ra vẫn hơn xa Toái Thạch Quyền.

Nương theo sự gia tăng của Chân Khí trong cơ thể, Phong Trì Đao Pháp cũng tiến bộ không ít, đạt tới cảnh giới “Nhất Tức Thập Trảm”.

Chỉ là, nhiều ngày qua có một việc cứ mãi canh cánh trong lòng hắn.

Dưới ánh trăng mông lung sáng ngời, Thạch Mục ngồi bên giường, chân mày cau chặt.

Đã nhiều ngày, cứ mỗi đêm trăng sáng, Thạch Mục lại nằm mơ thấy giấc mộng về con khỉ trắng đang ngồi lắng nghe lão giả thuyết giảng. Chẳng qua, mỗi khi tỉnh lại, hắn lại không tài nào nhớ được thứ mà lão giả đã giảng trong mơ là gì.

Sau khi trầm ngâm một lát, Thạch Mục liền đứng lên, thong thả đi đi lại lại vài bước trong phòng.

Một lúc sau, hắn bỗng nhiên đứng sững lại, dường như đã hạ quyết tâm nào đó, đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Lúc này, trăng sáng đã lên cao, đêm đã rất khuya. Mọi người hẳn đều đã đi vào giấc ngủ từ lâu, trong sơn cốc một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, tiếng ếch gọi bầy liên tiếp không ngừng.

Thạch Mục đưa mắt nhìn lướt qua xung quanh, bước chân nhẹ nhàng, hướng về một nơi trong sơn cốc mà đi đến.

Một lát sau, hắn đi tới một khu rừng cây thoáng đãng.

Đây là một nơi yên tĩnh, nằm ngoài phạm vi mười ba ngọn núi, cách xa các con đường trong sơn cốc. Bình thường hầu như không ai lui tới nơi này.

Thạch Mục dò xét mọi nơi một chút, khi không phát hiện bóng người nào mới hơi buông lỏng tâm tình.

Hắn lại nhìn quanh quất xung quanh mấy lần, sau đó ánh mắt rơi trên một gốc cây có hình thể tráng kiện. Thân hình khẽ động, chỉ trong chớp mắt đã bò lên đến ngọn cây, ngồi xổm trên đó, ngẩng đầu nhìn trăng sáng treo giữa trời cao.

Từ khi đến Hắc Ma Môn, Thạch Mục vẫn luôn bận rộn tu luyện, hơn nữa hắn cũng chưa quen thuộc với các nơi chốn trong cốc, lại sợ có người nhìn thấy hành vi quái dị của mình. Bởi vậy, nhiều ngày qua hắn vẫn chưa tiến hành loại tu luyện 'mơ mộng hão huyền' này.

Thạch Mục giữ tư thế ngửa đầu nhìn trăng gần nửa canh giờ, nhưng tinh thần của hắn vẫn luôn vững vàng chiếm cứ thân thể, không thể nhập vào mộng cảnh như trước đây nữa.

"Đã có chuyện gì xảy ra rồi?"

Sắc mặt Thạch Mục có chút thay đổi, hắn lẩm bẩm trong miệng một câu.

Vốn dĩ trong quá khứ, hễ ánh trăng tràn ngập khắp nơi, hắn chỉ cần bày ra tư thế này thì chỉ chốc lát sau đã có thể tiến vào giấc mộng. Thế nhưng hôm nay, không hiểu sao lại không cách nào thực hiện được nữa.

"Chẳng lẽ ta đã mất đi loại khả năng kỳ lạ tiến vào giấc mộng này...?" Các loại suy đoán nổi lên, Thạch Mục bỗng nhiên cảm thấy một trận mất mát.

Việc này vốn ngay từ đầu đã cực kỳ cổ quái, đến tận ngày hôm nay hắn vẫn không biết vì nguyên nhân gì mà mình lại có thể tiến vào giấc mộng và trải nghiệm mọi thứ trong đó. Bởi vậy, nếu có một ngày loại năng lực này bỗng tự dưng mất đi thì cũng không phải là không có khả năng. Chẳng qua, nếu loại năng lực tiến vào giấc mộng này mất đi, thì có nghĩa là thị lực của hắn liền không thể tiếp tục tăng lên nữa, mặc dù tốc độ tăng tiến hiện nay là cực kỳ chậm chạp.

Thạch Mục không cam lòng, lại kiên trì nán lại trên ngọn cây thêm nửa canh giờ. Kết quả vẫn không thu hoạch được gì, đành phải ngượng ngùng leo xuống cây.

Hắn thở dài, đang muốn trở về phòng thì tầm mắt bỗng lướt qua một bãi cỏ bằng phẳng trong khu rừng cây. Ánh trăng trải trên thảm cỏ một quầng sáng bạc lung linh mờ ảo, mơ hồ có chút giống với nơi con khỉ trắng nghe giảng trong mộng.

Trong lòng Thạch Mục bỗng xẹt qua một tia linh quang, sắc mặt biến đổi.

Trong cảnh mộng, nhiều ngày qua, khỉ trắng cũng không còn như cũ leo đến chỗ cao ngắm trăng, mà là ngồi khoanh chân trên mặt cỏ lắng nghe giảng bài. Lẽ nào...?

Thạch Mục trong lòng kích động, liền khoanh chân ngồi xuống trên bãi cỏ, bày ra tư thế y hệt với khỉ trắng trong cảnh mộng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

Hắn vừa ngồi xuống, chưa đầy ba hô hấp, trong đầu bỗng 'ầm' một tiếng, thân thể trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.

Thạch Mục lại một lần nữa tiến nhập cảnh trong mơ. Thân thể hắn biến thành một con khỉ trắng, xuất hiện tại bãi cỏ trên đỉnh núi trong giấc mộng. Lão giả lông mày trắng kia thình lình đứng ngay trước mặt hắn, thước gỗ trong tay giơ lên, chậm rãi gõ vào trên đầu hắn.

Một cái, hai cái, ba cái...

Trong đầu Thạch Mục 'ầm ầm' nổ vang, vô số tia sáng bạc lóe ra. Sau đó, các tia sáng lập tức hội tụ tại một chỗ, ngưng tụ thành một đám chữ nhỏ màu bạc. Đây rõ ràng là một môn Pháp Quyết.

Ba chữ mở đầu rất lớn, phát ra ánh sáng rực rỡ, ghi rõ: Thôn Nguyệt Thức!

Đề xuất Voz: Yêu Người IQ Cao
Quay lại truyện Huyền Giới Chi Môn
BÌNH LUẬN