Logo
Trang chủ

Chương 63: Cảnh mộng lại hiện ra

Đọc to

Trong lòng con vượn trắng mà Thạch Mục hóa thành nổi lên cảm giác hưng phấn mãnh liệt, khiến hắn vui sướng khoa chân múa tay, sau đó chỉ hai tay lên trời, nhe răng trợn mắt, trông vô cùng kỳ quái. Ngay khi hoàn thành động tác này, trong đầu Thạch Mục chợt vang lên một tiếng “Oanh”, cảnh vật trước mắt theo đó biến đổi. Tâm thần hắn trở về thân thể đang ngồi khoanh chân trên bãi cỏ trong rừng.

Lúc này trời đã gần sáng, bầu trời phía Đông dần hé rạng những tia sáng đầu tiên. Thạch Mục đứng dậy, ngước nhìn bầu trời, thần sắc lộ vẻ kinh hãi, khiến hắn chẳng buồn để tâm đến sương sớm dính ướt y phục. Cảm giác trong mộng chỉ vỏn vẹn mười mấy hơi thở, vậy mà thời gian thực tế đã là cả một đêm. Nghĩ đến đây, họ Thạch vội vàng lắc đầu, nhắm mắt hồi tưởng lại Thôn Nguyệt Thức đã lĩnh ngộ trong mộng.

Nào ngờ, mặc cho hắn cố gắng hết sức hồi tưởng, đầu óc vẫn trống rỗng không có gì. Ngoại trừ nhớ rõ cái tên ‘Thôn Nguyệt Thức’, hắn hoàn toàn không nhớ rõ pháp môn tu luyện cụ thể. Thế nhưng trong lòng hắn lại rõ ràng biết, bản thân đã học được pháp quyết này. Cảm giác mâu thuẫn kỳ quái này khiến hắn kinh hãi. Sự thật và mộng cảnh dường như đang hòa quyện vào nhau một cách kỳ lạ. Hắn lắc đầu, dứt bỏ cảm giác quái dị trong lòng, khiến tâm tình bình tĩnh trở lại. Giờ phút này, trời đã dần sáng hẳn. Thạch Mục trầm ngâm một chút rồi cất bước trở về nơi ở của mình. Hắn không muốn bị người ngoài phát hiện mình lẻn ra ngoài lúc nửa đêm.

***

Hai ngày sau, giữa đêm tối trải dài vạn dặm, vầng trăng tròn như miếng ngọc treo giữa bầu trời không một vì sao, yên lặng rải xuống ánh sáng nhu hòa rực rỡ khắp nơi, khiến sơn cốc hiện lên vẻ trong trẻo lạnh lẽo của màu bạc.

Giờ phút này, trong một gian nhà đá thấp bé giữa sơn cốc vắng vẻ, Thạch Mục đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa trên giường đá đơn sơ. Đột nhiên, như có linh ứng, họ Thạch bất chợt mở mắt, đôi mắt lóe tinh quang. Hắn cuối cùng đã đợi được đêm trăng kế tiếp!

Lặng lẽ hé mở cửa đá, thân hình Thạch Mục khẽ động, vô thanh vô tức bước ra ngoài. Hắn cẩn thận quan sát một lúc, đồng thời lắng nghe động tĩnh xung quanh. Lúc này xung quanh vô cùng yên tĩnh, dưới ánh trăng không hề có bóng người nào khác. Men theo bóng nhà lờ mờ, hắn lại lần nữa men theo lối cũ đến bãi cỏ lần trước.

Sau khi nhìn quanh lần nữa, xác nhận tất cả đều an toàn, hắn mới ngồi xếp bằng xuống, lặng lẽ cảm thụ ánh trăng, chậm rãi điều chỉnh hô hấp của mình, khiến cho bản thân dần đi vào trạng thái vô cùng chuyên chú. Qua thời gian chừng nửa nén hương, thân thể đang căng thẳng của hắn dần trở nên trầm mặc, cả người như lão tăng nhập định bất động. Hít sâu một hơi, Thạch Mục đã lần nữa tiến vào mộng cảnh.

***

Một cơn gió lạnh thổi đến, Thạch Mục theo đó chợt tỉnh. Lúc này hắn mới phát hiện bản thân đã hóa thành một con viên hầu trắng đang khoa chân múa tay, nhe răng nhếch miệng đứng trên một khối cự thạch bạc hình thù kỳ dị. Ba chữ ‘Thôn Nguyệt Thức’ cũng bất chợt lóe lên trong đầu họ Thạch rồi biến mất. Hắn thử cử động nhưng quả nhiên vẫn không thể nhúc nhích chút nào. Tuy nhiên hắn cũng không vì thế mà xao nhãng. Ngẩng đầu nhìn lên, có thể thấy được vô số điểm sáng phủ kín bầu trời. Chỉ là khác với trước kia, chúng không còn nhỏ như nửa hạt vừng mà đã lớn bằng hạt gạo. Dưới con mắt của Thạch Mục, những điểm sáng này đã có thể xem là những quang đoàn lớn nhỏ khác nhau.

Những đoàn ánh sáng này dường như bị một cỗ lực lượng thần bí dẫn dắt, vừa xuất hiện trên bầu trời liền ào ạt đổ xuống như thủy triều, ồ ạt chui vào đôi đồng tử vàng của viên hầu trắng. Cứ một đoàn ánh sáng vừa biến mất thì tại vị trí cũ lại hình thành một đoàn ánh sáng mới.

Cứ như thế liên tục không ngừng, lặp đi lặp lại. Từ trên cao nhìn xuống trông như một dòng sông ánh sáng trắng đang chảy xuôi. Điểm tận cùng của dòng sông là một con khỉ trắng đang hiện ra một tư thế kỳ quái giơ hai tay chỉ lên trời.

Những đoàn ánh sáng này vừa chui vào trong cơ thể của viên hầu trắng cũng không còn lặng lẽ tản vào trong cơ thể như trước, mà dường như bị một loại lực lượng vô danh nào đó trói buộc, tụ lại trong đầu nó rồi hóa thành từng đoàn sương mù trắng xóa.

Mới đầu những đoàn sương mù này hỗn loạn không theo thứ tự, lúc đông lúc tây, đoàn thì đậm đặc, đoàn thì nhạt nhòa.

Nhưng rất nhanh, dưới tác động của một cỗ lực lượng kỳ dị, những đoàn sương mù này từ từ tụ lại giữa trung tâm, càng lúc càng thu nhỏ, trở nên đậm đặc hơn, dần hình thành một đám mây gần như hóa lỏng, có màu trắng sữa, đồng thời chầm chậm xoay tròn, ngưng tụ lại.

Theo từng luồng sương mù trắng không ngừng xuất hiện rồi bị cuốn vào vòng xoáy mà đám mây tạo thành, khiến vòng xoáy vẫn giữ nguyên kích thước ban đầu, chỉ là càng lúc càng trở nên đậm đặc hơn.

Đầu tiên Thạch Mục cảm thấy đầu hơi trướng, cảm giác như có vật gì lạnh buốt xuyên vào đầu. Sau đó, rất nhanh, một cỗ cảm giác mát lạnh thoải mái khó tả từ sâu trong óc tuôn ra, cả người như được ngâm vào linh đan diệu dược. Hắn lờ mờ cảm nhận được, trong đầu mình đã phát sinh một loại biến hóa thần kỳ.

Họ Thạch không biết trạng thái này sẽ kéo dài bao lâu, trong lúc nhàm chán không khỏi bắt đầu quan sát xung quanh. Lúc này mới phát hiện, tảng đá lớn màu bạc dưới thân hắn lại được dựng trên vách núi cheo leo của một ngọn núi cực cao. Bốn phía là biển mây mênh mông cuồn cuộn. Gió thổi mây tan, lộ ra vài những cây tùng cổ thụ dáng vẻ uốn lượn cứng cáp, thấp thoáng như ẩn như hiện trong biển mây.

Ngoài ra, khắp nơi trên ngọn núi này còn có rất nhiều các loại thực vật kỳ dị mà Thạch Mục chưa từng thấy, linh tuyền ẩn hiện từ xa, thỉnh thoảng lại truyền ra vài tiếng rồng ngâm hổ gầm. Thế núi cực kỳ hiểm trở, cao vút mây xanh, hình thể lại trơn phẳng, thẳng tắp dài mảnh, tựa như một thanh trường kiếm lục sắc đâm thẳng trời xanh. Mà vị trí mũi kiếm, chính là nơi vách núi viên hầu trắng đang tọa lạc.

Chung quanh ngọn núi này cũng là núi non trùng điệp, có ngọn cao lớn hùng vĩ, có ngọn hình thù kỳ lạ cổ xưa, lại có thế núi liên miên bất tuyệt, nhưng bàn về độ cao, không ngọn núi nào cao bằng một nửa của nó. Tại tảng đá màu bạc trên đỉnh núi này, khi ngước nhìn lên bầu trời đêm, khoảng cách gần đến mức có cảm giác chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới trăng sao.

Thạch Mục có thể khẳng định, nơi này trước đó chưa từng xuất hiện trong mộng cảnh, mà viên hầu trắng chọn ngọn núi này làm nơi tu luyện Thôn Nguyệt thức, là vì nhìn trúng vách núi nơi đây là nơi gần ánh trăng trên không trung nhất.

Khi hắn còn mải miết quan sát xung quanh, thời gian trôi đi vô cùng nhanh.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng vòng xoáy dịch lỏng màu trắng sữa trong đầu viên hầu trắng đã dần ngưng tụ thành một tinh hạt trắng nhỏ.

Theo vòng xoáy màu trắng sữa xoay tròn liên tục, từng tầng từng tầng tơ trắng không ngừng quấn quanh tinh hạt, khiến nó chậm rãi lớn dần.

Thời gian dần trôi qua, khối tinh hạt này dần lớn bằng hạt gạo.

Ngay khoảnh khắc này, một tiếng sấm "Oanh" nổ vang trong đầu Thạch Mục, trước mắt hắn chợt tối đen, cảm giác trời đất quay cuồng.

"A!" Kêu thảm một tiếng, Thạch Mục vốn đang ngồi xếp bằng trên thảm cỏ, thân thể đột nhiên đổ về phía sau, chấn động mãnh liệt lập tức khiến hắn bừng tỉnh.

Toàn thân hắn lúc này mồ hôi túa ra như tắm, sương sớm và mồ hôi hòa lẫn vào nhau, khiến bộ quần áo màu đen trên người ướt đẫm hoàn toàn.

Sắc mặt họ Thạch vô cùng tái nhợt, ánh mắt thất thần, cơ bắp trên mặt còn hơi run rẩy. Tiếng sấm kinh người vừa rồi trong giấc mộng như nổ vang trong linh hồn hắn, chấn động tâm thần hắn kịch liệt.

May mà chỗ bãi cỏ này luôn cực kỳ vắng vẻ, bây giờ gần rạng sáng lại là lúc người ta ngủ say nhất, cho nên cũng không có ai phát giác điều dị thường ở nơi này.

Đề xuất Voz: Tóm tắt lịch sử Việt Nam bằng một bài thơ
Quay lại truyện Huyền Giới Chi Môn
BÌNH LUẬN