Thạch Mục nghe những lời này, trong lòng không ngừng cười khổ. Hắn dựa vào mấy vạn lượng bạc mua đan dược, tốn hai tháng mới tu luyện Thiên Tượng Công đạt đến tầng thứ nhất, so với Bạch Thạch và Lam Phượng, hắn chậm hơn không ít. Áp lực trong lòng hắn lúc này không hề nhỏ.
Số ngân lượng hắn có được từ Trân Di và Kim Ngũ Gia trước đây chẳng còn lại bao nhiêu. Theo tình hình hiện tại, hắn còn phải tiêu tốn rất nhiều đan dược nữa mới có thể luyện đến tầng thứ hai của Thiên Tượng Công.
Huống hồ, hắn đã sớm nghe nói tu luyện Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết còn cần đến Ma Sát Chi Khí. Mặc dù trong tông môn có bán, nhưng giá trị vô cùng đắt đỏ, thậm chí còn hơn Tôi Cốt Đan rất nhiều.
“Tại hạ nào phải đệ tử của đại gia tộc nào, chỉ là nhờ chút vận may mới gia nhập được Hắc Ma Môn. Huống chi, ngân lượng trong người ta cũng đã tiêu tốn gần hết rồi. Hôm nay gặp Hoắc huynh định hỏi chút, không biết trong tông môn ngoại trừ tiểu tỷ thí, còn có cách nào khác để kiếm ngân lượng chăng?” Thạch Mục cười khổ một tiếng, cân nhắc trong lòng một chút rồi hỏi.
Hoắc Mậu kinh ngạc nhìn Thạch Mục một lượt, có vẻ không thể tin nổi. Dù sao một người chẳng mấy dư dả tiền bạc mà dám chọn một môn công pháp hao tốn tài nguyên nhiều như thế, quả thật chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
“Thạch huynh đệ nếu muốn kiếm tiền, có thể đến Quảng Nguyên Điện ở ngọn núi số 12 và 13. Ở đó có một số nhiệm vụ do tông môn ban bố, bất kể đệ tử bình thường hay đệ tử tạp dịch đều có thể tiếp nhận. Trong đó, một số nhiệm vụ mà đệ tử tạp dịch không thể tiếp nhận, có lẽ sẽ phù hợp với đệ tử bình thường mới nhập môn như Thạch huynh đệ.” Hoắc Mậu hơi trầm ngâm rồi lên tiếng.
“Thật vậy sao? Trong tông môn cũng có nơi như vậy ư?” Thạch Mục nghe thế hỏi lại đầy mừng rỡ.
“Thạch huynh đệ chắc hẳn vừa qua bế quan khổ tu nên không hay biết. Chuyện này tất cả những đệ tử mới nhập môn đều rõ cả mà.” Hoắc Mậu cười nói.
“Ha ha, quả thật mấy ngày nay ta rất ít khi ra ngoài, khó tránh khỏi tin tức chậm trễ như vậy.” Thạch Mục có chút xấu hổ, thầm hạ quyết tâm sau này phải kết giao thêm bằng hữu, tránh khỏi tình cảnh thông tin bế tắc như hiện tại.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới Thanh Thạch quảng trường, đành chia tay nhau.
Thạch Mục dùng toàn bộ ngân lượng trong người để mua hết Tôi Cốt Đan và Huyết Cương Đan, sau đó rời khỏi sơn cốc thẳng tiến đến ngọn núi số 12.
Không lâu sau, Thạch Mục đi đến một tòa đại điện hai tầng hùng vĩ, sừng sững giữa hai ngọn núi.
Lúc này đã là giữa trưa, mặt trời chói chang, ánh nắng chói lòa chiếu lên tòa đại điện vốn một màu đen lại hiện lên một tầng hào quang nhàn nhạt. Hai cửa lớn mở rộng, thỉnh thoảng có vài đệ tử bình thường cùng đệ tử tạp dịch trong trang phục đen đi ra đi vào.
Trên cửa chính treo một tấm biển bằng gỗ, khắc ba chữ lớn, nét chữ cứng cáp: “Quảng Nguyên Điện”.
Hai mắt Thạch Mục hơi híp lại nhìn tấm biển một lát rồi lập tức đi về phía đại môn.
Vừa vào đến cửa chính liền cảm thấy một luồng khí tức thư thái lan tỏa. Trước mắt là một con đường không quá dài, hai bên vách tường cắm những ngọn đuốc lớn cách đều nhau từng trượng một, gió nhẹ thổi làm ánh lửa chập chờn khắp con đường.
Loáng thoáng có tiếng ầm ĩ ở cuối đường, Thạch Mục cất bước không chút do dự tiến về phía đó.
Đi được tầm vài chục trượng, rẽ sang một bên, cảnh tượng trước mắt đột nhiên sáng bừng.
Đây là một đại điện rộng lớn, dài mấy chục trượng, rộng khoảng hai mươi trượng. Bốn bên vách tường đầy ắp những ngọn đuốc lớn, khiến toàn bộ đại điện sáng rực như ban ngày.
Giữa đại điện đặt đầy những tấm bình phong rộng lớn. Hơn trăm đệ tử Hắc Ma Môn đang tản mát khắp nơi quanh các tấm bình phong, tiếng ồn ào phát ra từ những tiếng trầm trồ, lầm bầm, thảo luận cùng tiếng bước chân qua lại của bọn họ.
Hầu hết những tấm bình phong ngập tràn những dòng chữ nhỏ màu xanh lam, màu đen. Chữ màu đen chiếm phần lớn, chữ màu xanh lam thì rất ít. Thỉnh thoảng còn có đệ tử tạp dịch trong trang phục đen đi từ phía trong đại điện đi tới, cầm những cây bút phù hợp với màu chữ trên bình phong mà ghi chép, bổ sung.
Ngoài ra còn một số đệ tử tạp dịch cầm một cây bút phát ra ánh sáng trắng yếu ớt, nhẹ nhàng lướt qua những dòng chữ màu đen hoặc xanh lam trên tấm bình phong, tức thì các dòng chữ ấy lập tức biến mất.
Thạch Mục đi tới một góc khuất, đăm chiêu quan sát tình hình trong điện.
Lúc này có một đệ tử tạp dịch đứng ở một tấm bình phong không có người, dùng bút viết lên những dòng chữ màu đen trên những khoảng trống ở tấm bình phong.
Vừa viết xong lập tức có ba bốn đệ tử Bính cấp ở xung quanh xúm lại xem xét, trong đó còn có người đắc ý đọc to lên.
Kết quả, đệ tử tạp dịch kia vừa viết xong, đang cẩn thận thu bút thì một đệ tử Bính cấp có vết bớt trên má trái vội vã bắt chuyện.
Sau đó, đệ tử tạp dịch cũng gật đầu lia lịa, lấy từ trong áo ra một cái lệnh bài màu đen đưa cho tên đệ tử Bính cấp có vết bớt trên má kia.
Người kia cẩn thận cầm lệnh bài nhét vào trong ngực, rồi hưng phấn xoay người chạy ra ngoài. Còn đệ tử tạp dịch kia thì lấy ra một cái ấn nhỏ màu đỏ, nhẹ nhàng đánh dấu lên chữ màu đen trên tấm bình phong đó, một ấn ký chu sa hình hỏa diễm đỏ tươi liền xuất hiện trên dòng chữ đó.
Lúc này Thạch Mục mới phát hiện, những dòng chữ màu đen có ấn ký chu sa rất nhiều, mà những dòng chữ màu xanh lam thì lại rất ít, nhưng mỗi dòng chữ có ấn ký lại có ít nhất hai ấn ký chu sa.
Thạch Mục nhìn thấy vậy trong mắt lóe lên vẻ bừng tỉnh, cất bước tiến về phía tấm bình phong gần nhất. Những dòng chữ màu đen lập tức đập vào mắt hắn.
“Cần mua ba cây Phong Linh Thảo có niên đại ba mươi năm trở lên, giá ba ngàn lượng bạc, thời hạn ba tháng.”
Tuy rằng Thạch Mục không biết Phong Linh Thảo là gì, nhưng mức giá không hề thấp khiến ánh mắt hắn sáng lên. Nhìn xuống dưới thì thấy cũng có yêu cầu thu mua thảo dược với giá chỉ năm trăm lượng bạc, thời gian không hạn chế, xem ra đây là một nhiệm vụ dài hạn.
Thoáng chốc hắn đã xem xong tấm bình phong này, liền chuyển bước sang một tấm bình phong khác.
Nửa khắc đồng hồ sau, hắn đã xem hơn hai mươi nhiệm vụ được viết bằng chữ đen xung quanh, trong lòng thở nhẹ một hơi, chậm rãi nén lại sự kinh ngạc trong lòng.
Những nhiệm vụ trên bình phong phần lớn đều yêu cầu Luyện Đan Sư, Phù Sư hoặc Thuật Sĩ mới có thể hoàn thành. Thù lao cũng vô cùng hậu hĩnh so với các nhiệm vụ khác.
Ví dụ như chỉ cần một Thuật Sĩ học đồ hệ mộc bình thường nhất vận dụng pháp thuật thúc đẩy mấy mẫu linh điền thì có thể thu về mấy ngàn lượng bạc, còn một số yêu cầu cao hơn như luyện đan, chế phù thì giá cả lại được tính bằng linh thạch quý hiếm.
Phải biết rằng một viên Hạ phẩm linh thạch cũng cần đến hai ba vạn lượng bạc mới có thể đổi lấy, thậm chí có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Bởi vì linh thạch mặc dù không thể giúp Võ Đồ tăng cường thực lực tu vi, nhưng đối với thuật sĩ thì lại có thể trực tiếp hấp thu để chuyển hóa linh khí thành pháp lực. Hơn nữa, các loại trận pháp, thậm chí một số pháp khí cũng cần có linh thạch mới có thể vận hành.
Thạch Mục càng thêm khao khát tiềm năng kiếm tiền của Thuật Sĩ. Nếu như hắn cũng có được năng lực Thuật Sĩ, vậy thì việc tu luyện Thiên Tượng Công và Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết sẽ không còn phải lo lắng về tiền bạc nữa rồi.
Lại nghĩ tới Tiêu Minh là một Thuật Sĩ, hắn khẽ tính toán trong lòng, không biết hắn liệu có khả năng tu luyện phép thuật hay không, dù sao hắn cũng chưa từng khảo nghiệm xem mình có thiên phú Thuật Sĩ hay không.
Theo hắn được biết, một số đệ tử cũng có thể Võ Pháp song tu.
Đề xuất Voz: Gái ở cạnh nhà