Logo
Trang chủ

Chương 75: Pháp lực

Đọc to

Vừa bước ra khỏi đại môn Linh Pháp Điện, bên ngoài đã vắng tanh không bóng người. Các đệ tử vây xem từ trước cũng đã tản đi tự lúc nào. Ánh mắt Thạch Mục khẽ động, hắn đưa mắt nhìn quanh vài lượt rồi nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Một khắc sau, hắn tìm đến một tòa lầu các, kiến trúc đều làm từ gỗ màu vàng óng, trên cao cánh cổng có tấm bảng đề ba chữ: Linh Lung Các.

Đại môn tòa lầu mở rộng, xung quanh yên ắng không một bóng người, chỉ loáng thoáng vọng ra tiếng nói chuyện từ đâu đó. Thạch Mục ngẩng đầu nhìn tấm biển 'Linh Lung Các', trong lòng khẽ dâng lên chút kích động. Hắn hít sâu một hơi rồi nhấc chân bước vào.

Ngay lúc đó, một bóng người loé ra từ trong Linh Lung Các, có người đang bước ra ngoài. Thạch Mục không để ý suýt chút nữa va phải người này, may mà hắn phản ứng nhanh, kịp dừng bước chân kìm cả thân thể lại. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy trước mặt là một thanh niên cao gầy, cao hơn hẳn hắn một cái đầu. Dáng người tong teo, hai gò má sâu hoắm, tay chân dài như sào trúc. Bề ngoài người này trông có vẻ yếu ớt, thế nhưng quanh thân y lại toát ra một áp lực vô hình mạnh mẽ, không thể xem thường.

Thạch Mục biến sắc. Người trước mặt hắn ăn mặc như một đệ tử Bính cấp, nhưng nhìn tuổi tác có lẽ là một đệ tử cũ. Nếu đã xuất hiện ở đây thì hiển nhiên y cũng là một Thuật Sĩ. Thạch Mục thoáng tính toán trong lòng, thân mình cũng nghiêng sang một bên nhường đường. Thanh niên cao gầy liếc ngang qua Thạch Mục, sắc mặt lạnh nhạt rồi lướt qua. Thạch Mục nhìn theo bóng lưng gã thanh niên cao gầy một lát rồi cất bước tiến vào Linh Lung Các. Lầu các được bố trí khá đơn giản, một cái bàn gỗ dài đặt ngay phía trước. Sau bàn gỗ là một nam tử trung niên chừng ba mươi mấy tuổi, vẻ mặt chất phác.

“Ngươi là Thuật Sĩ học đồ mới đến?” Nam tử trung niên chất phác liếc nhìn Thạch Mục rồi cất tiếng hỏi.

“Vâng, đệ tử đến nhận tài nguyên Thuật Sĩ.” Thạch Mục vừa đáp vừa lấy trong ngực ra một ngọc bội màu trắng, đưa cho nam tử trung niên chất phác.

Nam tử kia nhận lấy ngọc bội, lật tay lấy ra một khối lệnh bài màu xanh đậm, khẽ vạch lên ngọc bội. Một luồng sáng trắng từ ngọc bội bay ra, bay thẳng vào trong lệnh bài. Khối lệnh bài màu xanh liền lóe sáng, hiện lên tên Thạch Mục. Đến lúc này nam tử trung niên mới gật đầu, trao trả ngọc bội cho Thạch Mục.

Nửa canh giờ sau, Thạch Mục đã trở về gian phòng của mình. Vừa đóng cửa lại, hắn lập tức lấy từ trong người ra một cái bọc nhỏ màu xanh. Trên mặt hắn hiện lên thần sắc hưng phấn, vội vàng mở bọc, lấy vật phẩm bên trong ra ngoài. Đó là mười hai mảnh Hắc Viêm Lệnh, một bình nhỏ màu xanh, cùng hai viên tinh thạch màu hồng và một viên màu lam.

Ánh mắt Thạch Mục lập tức rơi vào mười hai mảnh Hắc Viêm Lệnh.

Trong Hắc Ma Môn, tài nguyên tu luyện của Thuật Sĩ vượt xa võ giả. Chỉ riêng việc được ban thêm mười hai mảnh Hắc Viêm Lệnh đã đủ khiến các đệ tử khác thèm nhỏ dãi. Tuy nhiên, dựa vào những ấn ký trên bích ngọc trong Linh Pháp Điện, có thể thấy chỉ hơn trăm người được hưởng đãi ngộ như vậy. Thạch Mục lại dời ánh mắt sang bình nhỏ màu xanh, mở nắp bình ra, lập tức một mùi hương thơm ngát tản ra. Bên trong là ba viên đan dược màu xanh lớn chừng ngón tay cái.

Một nụ cười tươi lộ trên mặt hắn.

Loại đan dược này hắn đã từng thấy qua trước đây, chính là Tăng Linh Đan. Tăng Linh Đan có thể giúp Thuật Sĩ bổ sung pháp lực, là bảo bối bảo vệ tính mạng cho Thuật Sĩ, giá trị của nó không thể đo đếm được. Thạch Mục đặt bình thuốc xuống, cầm lên một viên tinh thạch. Những viên tinh thạch này trông khá thô ráp, quanh thân chúng tản ra một ánh sáng màu đỏ đậm dễ chịu, bên trong dường như có một luồng khí mỏng manh đang lưu động. Vật này chính là linh thạch, cực kỳ đắt đỏ trong quá trình tu luyện. Tia linh khí bên trong chính là linh lực tinh thuần. Viên linh thạch màu đỏ tựa hỏa diễm này chính là Hỏa Linh Thạch trong ngũ hành linh thạch.

Ba viên tinh thạch này đều là Hạ phẩm linh thạch, nhưng giá trị của chúng cũng ngang bằng một viên Tăng Linh Đan.

Thạch Mục lần đầu tiên được thấy linh thạch, hắn ngắm nhìn hồi lâu mới cất lại vào túi. Đây là tài nguyên mà Thuật Sĩ học đồ được phát một năm một lần, đối với một đệ tử như Thạch Mục, đây là một khoản tài phú cực lớn. Tuy nhiên, hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Dù sao, những thứ trước mắt đều là ngoại vật, muốn đề cao thực lực còn phải dựa vào quá trình khổ tu của bản thân. Nghĩ như vậy, hắn lấy ra ngọc giản Uẩn Thần Thuật, đặt lên trán. Một hàng chữ nhỏ hiện lên trong đầu hắn, một khắc sau, Thạch Mục đã đại khái xem qua nội dung bên trong.

Phương thức tu luyện năm tầng đầu của Uẩn Thần Thuật khác xa Bàn Nhược Thiên Tượng Công và Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết. Pháp quyết của Thuật Sĩ ngoài việc thu nạp thiên địa linh khí vào cơ thể còn chuyển hóa chúng thành pháp lực tinh thuần. Hơn nữa, quá trình tu luyện cần kết hợp thần thức cùng khả năng cảm ứng nhất định với các nguyên tố, độ khó vì thế vượt xa công pháp võ giả Hậu Thiên.

Dựa theo nội dung bên trong ngọc giản, mỗi khi một tầng Uẩn Thần Thuật được luyện thành, pháp lực trong cơ thể sẽ được gia tăng gấp đôi. Thuật Sĩ viên mãn tầng năm liền có thể trùng kích cảnh giới Linh giai. Trong tình huống bình thường, một tu sĩ có thiên tư trác tuyệt cần đến nửa năm để luyện thành tầng thứ nhất. Tu sĩ có tư chất kém hơn thì phải bỏ ra ba bốn năm rèn luyện không ngừng. Đến tầng thứ hai, thời gian cần thiết theo đó tăng lên gấp đôi. Các tầng còn lại cũng đồng dạng tiêu tốn thời gian tương tự.

Đọc đến đây, Thạch Mục không khỏi hít vào một hơi khí lạnh. Nhẩm tính theo đó, dù là một Thuật Sĩ có thiên phú không tệ, muốn luyện xong Uẩn Thần Thuật cũng cần ít nhất ba mươi năm thời gian. Đọc xong, Thạch Mục không khỏi cười khổ. Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Thuật Sĩ Linh giai lại thưa thớt đến như vậy, do đó dù là Thuật Sĩ học đồ cũng được tông môn coi trọng. Cũng cần nhắc đến, Uẩn Thần Thuật tuy rằng khó luyện, nhưng khi tu luyện đến tầng thứ nhất sẽ nắm giữ một loại pháp thuật tên là ‘Khí Bạo Thuật’, đến tầng thứ năm liền có thể nắm giữ ‘Khí Hoàn Thung’.

Hơn một canh giờ sau, Thạch Mục mới gỡ ngọc giản trên trán xuống, sắc mặt hắn âm tình bất định. Đại đạo Thuật Sĩ nhìn như tiền đồ sáng lạng, thế nhưng mức độ gian nan cũng vượt khỏi dự liệu của hắn. Chẳng qua, đến lúc này, hắn tự nhiên sẽ không còn nghĩ đến chuyện rút lui. Thu hồi ngọc giản, hắn nhắm hai mắt lại, ổn định hô hấp, dần dần điều chỉnh tâm thần đến trạng thái tốt nhất. Năm tầng đầu tiên đã được hắn ghi nhớ cẩn thận. Lúc này, Thạch Mục kiểm tra lại một lượt, xác nhận không có sai sót, liền dựa theo pháp quyết tầng thứ nhất chậm rãi vận chuyển tinh thần lực.

Thời gian trôi qua, Thạch Mục đắm chìm vào một cảnh giới huyền diệu. Tinh thần lực tỏa ra bên ngoài cơ thể giúp hắn dù không mở mắt vẫn nắm rõ tình hình xung quanh. Hắn cảm thấy mọi thứ quanh thân đều trở nên bay bổng, hư không dần dần hiện ra từng nhóm điểm sáng li ti, chậm rãi sáp nhập vào trong cơ thể hắn. Theo sự vận chuyển của Uẩn Thần Thuật, những quang điểm này chuyển hóa thành năng lượng pháp lực tinh thuần, tiến vào kinh mạch của Thạch Mục. Năng lượng của chúng cực kỳ nhỏ bé, vì vậy không tạo thành chút xung đột nào với chân khí trong cơ thể hắn.

Thạch Mục vui mừng trong lòng, hắn rốt cuộc đã nắm giữ bí quyết tu luyện Uẩn Thần Thuật.

Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua.

Trong lúc bất tri bất giác, Thạch Mục đã tĩnh tọa hơn nửa ngày.

Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Thành Tâm Ma Của Nữ Ma Đầu
Quay lại truyện Huyền Giới Chi Môn
BÌNH LUẬN