Thạch Mục lại thỉnh giáo Hoắc Mậu vài câu về những điều cần lưu ý trong Tiểu Tỉ Thí, sau đó cáo từ, xoay người bước về phía lôi đài.
Hoắc Mậu đưa mắt nhìn Thạch Mục rời đi, khẽ thở dài, rồi cũng xoay người rời khỏi.
Thời gian trôi qua, tình hình giao đấu trên mười lôi đài giữa quảng trường ngày càng thêm kịch liệt.
Mặc dù đệ tử mới nhập môn được miễn đấu trong vòng một năm, có thể không tham gia Tiểu Tỉ Thí, nhưng đại đa số vẫn chọn tham gia. Dù sao hổ bé không sợ cọp, hơn nữa sau khi nhập môn thực lực đã tiến bộ không ít, tất nhiên đều muốn thử nghiệm thân thủ một lần.
Thạch Mục không tùy tiện lên đài, mà đi lại gần các lôi đài, quan sát các cuộc tỉ thí.
Trong ba bốn trăm đệ tử mới nhập môn, Thạch Mục chỉ quen biết vài người cùng nhóm nhập môn với mình, còn lại hắn hoàn toàn không biết ai khác.
Trên lôi đài số năm, một thiếu niên cao lớn, đô con đang giao thủ với một thiếu niên tóc xanh biếc. Cả hai đều là võ giả Hậu Thiên sơ kỳ, tay cầm trường kiếm.
Kiếm pháp của thiếu niên cao lớn đại khai đại hợp, chân khí rót vào trong kiếm, kiếm khí kích khởi như trận gió sắc bén hữu hình. Dù cách mấy trượng cũng có thể cảm nhận được hàn ý lành lạnh.
Thế nhưng thiếu niên tóc xanh dường như không bị ảnh hưởng chút nào, thân hình phất phơ trong kiếm phong, như tơ liễu trước gió, nhanh nhẹn tránh được toàn bộ kiếm chiêu sắc bén của đối phương.
Trường kiếm trong tay thiếu niên thỉnh thoảng cũng phản kích, kiếm pháp có phần cổ quái, đơn giản chỉ đâm thẳng nhưng tốc độ cực nhanh, phảng phất như từng sợi thép đen nhánh. Mỗi một kiếm đều tàn nhẫn không gì sánh được, khiến thiếu niên cao lớn kia luống cuống tay chân.
Sau một lúc lâu, tình hình hai bên dần bắt đầu thay đổi.
Thân pháp của thiếu niên tóc xanh vẫn nhàn nhã ôn định như cũ, còn thiếu niên cao lớn do chân khí hao tổn quá nhiều, kiếm pháp cũng trì trệ đi không ít, hô hấp nặng nề, khí tức hỗn loạn.
Bất chợt, đôi mắt thiếu niên tóc xanh lóe sáng. Phất tay đỡ một kiếm xong, thân hình hắn nghiêng một cái bắn về phía trước, như mũi tên rời dây cung lao vút về phía thiếu niên cao lớn đang đứng, trường kiếm trong tay đâm thẳng ra.
Trên trường kiếm tản ra ánh kim nhàn nhạt, ngay sau đó đột nhiên nổ tung, trong nháy mắt bắn ra mấy chục kiếm ảnh màu vàng.
“Oành!” Một tiếng vang cực lớn nổ ra.
Ngay cả khi thiếu niên cao lớn trong tình thế cấp bách đã vung kiếm thu tay về, nhưng vì chậm một bước, dưới một cỗ lực cực mạnh, thân thể hắn tung lên, bay ngược ra khỏi lôi đài, nặng nề rơi bịch xuống mặt đất.
Thiếu niên cao lớn giãy dụa vài cái cũng không thể đứng dậy được, máu tươi túa ra khắp người, không biết đã trúng bao nhiêu kiếm. Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng hắn đã bị thương rất nặng. E rằng không nằm liệt giường mười ngày nửa tháng thì không có cách nào hồi phục như cũ.
Dưới đài lập tức có mấy đệ tử tạp dịch mặc áo ngắn màu đen vọt ra, đưa thiếu niên cao lớn xuống. Đệ tử cấp Ất làm trọng tài trên lôi đài mặt không biểu cảm tuyên bố thắng lợi thuộc về thiếu niên tóc xanh.
Các đệ tử vây xem xung quanh lôi đài ồ lên một trận, ầm ĩ bàn tán, thảo luận về kiếm pháp của thiếu niên tóc xanh.
Thạch Mục yên lặng đứng giữa đám người, ánh mắt nhìn thiếu niên tóc xanh chậm rãi đi xuống lôi đài. Hắn ánh mắt lóe lên, yên lặng xoay người bỏ đi.
...
Trên lôi đài, hai thiếu niên, một nam một nữ, đang giao đấu tay không.
Thiếu nam dường như tu luyện một loại Vũ Kỹ đặc thù nào đó, hai tay hắn lúc này được bao phủ bởi một quầng sáng màu trắng sữa, từ xa nhìn lại giống như làm bằng ngọc thạch.
Hai tay hắn kết thành chưởng đao, trên dưới tung bay như bão táp mưa sa công kích về phía thiếu nữ.
Thiếu nữ không mặc trang phục của đệ tử Hắc Ma Môn, một thân y phục màu xanh bó sát người, thân hình hơi mảnh mai. Nàng lại thi triển một loại Vũ Kỹ Ưng Trảo cực kỳ cương mãnh, năm ngón tay như móc câu, cứng đối cứng trực diện với thiếu nam.
Nhất thời, trong sân đấu liên tiếp truyền ra tiếng “Bang! Bang!”
Hai người đấu đôi công, cực kỳ kịch liệt.
Sau va chạm, hai người đồng thời lảo đảo lùi về sau.
Ánh mắt thiếu niên lóe lên vẻ tàn khốc, dưới chân khẽ động, đạp mạnh một cái xuống sàn thi đấu khiến thân thể hắn dừng lại. Sau đó, cả người hắn vọt tới như một viên đạn bắn ra, hai tay như bạch ngọc nắm lại thành nắm đấm, tựa như hai chiếc chùy bằng bạch ngọc óng ánh, hướng về phía thiếu nữ áo xanh đánh tới.
Trong quá trình lao tới, ống tay áo của thiếu niên căng phồng lên rồi trực tiếp nổ tung, lộ ra hai cánh tay cơ bắp cuồn cuộn.
Thiếu nữ áo xanh như cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ từ chưởng phong của thiếu niên kia, hai mắt híp lại quát lên một tiếng. Hai bàn tay nàng tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt, xoắn lại ngưng tụ thành mười đầu ngón tay như mười ngọn gai nhọn.
Thiếu nữ áo xanh huy động hai tay làm phát ra những âm thanh xé gió. Hai cánh tay nàng như giao long xuất động, mang theo từng đạo tàn ảnh hướng về phía thiếu niên trả đòn.
Hai bóng người lại đan xen vào nhau rồi thoáng cái đã tách ra.
Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, cả thân mình lùi lại về phía sau. Hai vai hắn xuất hiện năm cái lỗ máu, hai cánh tay rũ xuống, có lẽ không thể vận sức được nữa.
Sắc mặt thiếu nữ áo xanh cũng có chút nhợt nhạt, nhưng toàn thân lông tóc đầy đủ, không bị thương chỗ nào.
Thắng bại đã rõ ràng.
Thạch Mục thấy vậy, ánh mắt khẽ đảo nhìn thiếu nữ áo xanh vài lần, trong lòng khẽ tính toán nếu như mình giao thủ với thiếu nữ này thì cần phải làm như thế nào.
...
Trên lôi đài số một, hai bóng người đang giao tranh kịch liệt, một người cầm trường kiếm, còn người kia lại tay không bắt giặc.
Thân pháp hai người đều rất nhanh, nhờ vào chân khí tăng phúc mà chưởng phong và kiếm khí tựa như thực chất, lăng lệ ác liệt vô cùng, tạo ra một vòng xoáy mãnh liệt lớn chừng mấy trượng bao quanh hai người.
Mọi người xung quanh đều chuyển dời ánh mắt về phía đài thi đấu này, tiếng chậc chậc tán thưởng vang lên không ngừng.
Thạch Mục chen chúc giữa đám người một hồi rồi lắc đầu, quay người lách ra ngoài.
Hai người trên đài thi đấu nhìn thì có vẻ rất ác liệt nhưng động tác đều chỉ giống như hoa chiêu. Vì quá tập trung vào tốc độ mà độ công kích chưa đủ, lực tấn công còn quá yếu, bởi vậy nên đánh một lúc lâu rồi mà vẫn chưa phân chia thắng bại.
Xem xong mấy cuộc tỉ thí, Thạch Mục cũng đại khái nắm được thực lực của những đệ tử mới nhập môn. Hơn nữa, thông qua những cuộc nói chuyện của người xung quanh lôi đài, hắn cũng nhớ được tên của vài đệ tử mới nhập môn có sức chiến đấu mạnh mẽ.
Còn một số người mà Thạch Mục quen biết như Bạch Thạch, Tiêu Minh, Lam Phượng cũng đều đã bộc lộ tài năng, thắng liền mấy trận, danh tiếng được truyền ra ngoài.
Đặc biệt là Bạch Thạch, Thạch Mục cũng xem một trận tỉ thí của hắn, chỉ dùng vài chiêu đã đánh bại đối thủ. Xem ra sau khi gia nhập Tôn Linh Các, hắn đã tiến bộ không ít.
Thạch Mục hít vào một hơi rồi chuyển mắt về phía một tòa lôi đài bên cạnh.
Trên lôi đài vừa mới kết thúc tỉ thí, đệ tử Ất cấp làm trọng tài đang chuẩn bị sắp xếp cho trận đấu kế tiếp.
Ánh mắt Thạch Mục khẽ đảo rồi cất bước đi tới.
...
Trên tấm bia đá ở quảng trường, thứ tự xếp hạng của các đệ tử mới nhập môn không ngừng thay đổi sau mỗi trận tỉ thí. Tấm bia đá này dĩ nhiên không phải vật bình thường, những cái tên trên đó không ngờ có thể tự thay đổi vị trí, thật thần kỳ.
Tiểu Tỉ Thí đã bắt đầu được gần nửa ngày, những người này đã bắt đầu bộc lộ hết tài năng của mình.
Bạch Thạch, Tiêu Minh, Lam Phượng cùng một số cái tên khác cũng dần nhảy lên những vị trí đứng đầu trong đám tân đệ tử.
Bên cạnh tấm bia đá, một số đệ tử lớn tuổi của Hắc Ma Môn đều tụ tập lại đây, đang trò chuyện bàn tán điều gì đó.
Những đệ tử này đều là đệ tử Bính cấp cũ. Mặc dù hôm nay là tỉ thí của các tân binh nhưng có không ít đệ tử cũ tụ tập lại đây, dù sao thì ngày mai chính là ngày đệ tử mới khiêu chiến đệ tử cũ.
“Lần này trong số đệ tử mới nhập môn, có vài người thực lực không hề yếu. Có một người tên là Bạch Thạch, tu luyện công pháp hỏa thuộc tính Chí Dương Công rất mạnh. Ta vừa xem hắn thi đấu vài trận, thực lực không hề kém.” Một thanh niên áo đen vẻ mặt âm hiểm nhìn về phía tấm bia đá mở miệng.
Đề xuất Tiên Hiệp: Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)