Thân hình cô gái y phục hồng phấn cực kỳ nhanh nhẹn, di chuyển trên lôi đài nhẹ nhàng như chim yến, chỉ để lại một cái bóng hồng mơ hồ. Thân pháp vốn là niềm kiêu ngạo của Lam Phượng, nhưng so với đối phương thì căn bản chỉ là "tiểu vu gặp đại vu" mà thôi.
Khi Lam Phượng có vẻ sắp bại chỉ trong hai ba chiêu, trên lôi đài chợt truyền đến tiếng “đinh đinh đang đang” thanh thúy. Sắc mặt thiếu nữ y phục hồng biến đổi, thân hình đột nhiên chậm chạp đi mấy phần.
Thạch Mục và Bạch Thạch nhìn nhau, lập tức hiểu ra Lam Phượng đã triển khai thủ đoạn công kích huyết mạch của nàng.
Nhưng chỉ sau một khắc, thiếu nữ y phục hồng hừ lạnh một tiếng, một tay phất lên. Đột nhiên, một miếng phù lục đỏ thẫm xuất hiện trong tay nàng, thoáng chốc hóa thành luồng sáng đỏ bao phủ toàn thân. Sau đó, thân hình nàng mờ đi, hóa thành một cái bóng hồng nhàn nhạt lóe lên bên cạnh Lam Phượng.
“Phịch!” một tiếng vang lên.
Lam Phượng lập tức ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Chứng kiến cảnh này, Thạch Mục không khỏi lắc đầu, ánh mắt lóe lên vẻ khó hiểu.
Sự chênh lệch lớn giữa những tân đệ tử chỉ mới tu luyện Hậu Thiên công pháp được vài tháng so với các đệ tử cũ, khiến hắn có một nhận thức mới về thực lực của Hắc Ma Môn, thậm chí là của bảy đại tông phái trong ba nước.
Hơn nữa, ngày thứ hai của Tiểu Tỉ Thí rõ ràng là tông môn mượn tay đệ tử cũ để mài mòn nhuệ khí của tân đệ tử, nhằm giúp họ nhận ra rằng, dù tông môn cổ vũ tranh đấu, nhưng phải dựa vào thực lực chứ không phải bằng cái dũng của kẻ hữu dũng vô mưu.
Những đệ tử cũ xếp cuối cùng trên bảng xếp hạng nhìn qua có vẻ không khác Hậu Thiên sơ kỳ là bao, nhưng thực lực lại cách biệt một trời một vực so với đám tân đệ tử như bọn hắn.
Cho dù hắn dựa vào Phong Trì Đao Pháp đại thành cùng một thân thần lực mà may mắn thắng được hai ba trận, thì thứ hạng về cơ bản cũng không tăng lên được là bao.
Thạch Mục tự cân nhắc như thế, rất nhanh đã có quyết định trong lòng.
Lúc này, lại có ba tân đệ tử khác lên khiêu chiến. Dù cả ba cuối cùng đều bị đệ tử cũ đánh bại, nhưng trong số đó có một người gần như có thể đánh ngang tay với đối phương, cuối cùng chỉ thua vì chân khí không thâm hậu bằng.
Chính nhờ thế mà đám tân đệ tử vốn sắc mặt khó coi lại rối rít vực dậy tinh thần, lượt khiêu chiến tiếp theo cũng bắt đầu đông lên. Có lúc, thậm chí có đến bốn lôi đài đồng thời có người khiêu chiến.
Tiêu Minh cũng đúng vào lúc này không nhịn được, chào hỏi Bạch Thạch và Thạch Mục một tiếng, sau đó đi thẳng về phía một lôi đài trống.
Chỉ thấy hắn rảo bước, mũi chân khẽ điểm dọc lôi đài vài bước, cả người liền phóng lên cao, phi thân đáp xuống lôi đài. Ngay sau đó, hắn đã báo danh một đệ tử đứng hàng một ngàn ba trăm.
Khi một gã béo mặt mũi phì nộn xuất hiện trên lôi đài, ánh mắt Thạch Mục chợt lóe lên.
“Bạch huynh, Tiêu huynh giờ đã là thuật sĩ học đồ chính thức của nội môn rồi sao?” Thạch Mục chợt quay sang hỏi Bạch Thạch.
“Không sai, hắn đã kiểm tra được năng lực cảm ứng hỏa nguyên tố cấp độ ba tại Linh Pháp Điện.” Bạch Thạch đáp không chút do dự.
Quả nhiên là vậy, Thạch Mục nghe thế thì gật đầu.
Đối thủ của Tiêu Minh thoạt nhìn có thân hình hơi chậm chạp, trong khi công pháp hắn tu luyện lại chú trọng sự nhanh nhẹn linh động của thân pháp. Hơn nữa, với thân phận thuật sĩ, hắn có lẽ có thể đối kháng với đối phương.
Trên lôi đài, Tiêu Minh nhìn gã béo mặt mũi phì nộn trước mắt. Trong lòng hắn đã sớm tính toán được đối sách, không khác nhiều so với suy đoán của Thạch Mục. Dĩ nhiên, những tin tức này đều do Kim Hoán tiết lộ trước cho hắn.
Hai người báo danh xong, Tiêu Minh vừa nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của đối phương, vừa nhanh chóng nhẩm thần chú. Pháp lực dồi dào trong cơ thể hắn lập tức được vận chuyển bằng một cách thức huyền diệu, phía trước người hắn một luồng khí nóng rực sóng sánh như mặt nước bắt đầu cuộn lên.
“Thuật sĩ!”
Không biết ai đó dưới đài hô lên một tiếng, lập tức dẫn đến một trận kinh hô.
Sắc mặt gã mập cũng hơi đổi, hai mắt lóe lên tia tàn khốc, hai chân đạp mạnh xuống đất.
“Ầm” một tiếng, cả lôi đài như bị chấn động.
Nương theo lực đạp, cả người hắn bắn vọt tới như một viên thiên thạch lao về phía Tiêu Minh. Đồng thời, hai tay hắn nắm chặt thành quyền đưa ra phía trước, ánh sáng vàng lóe lên. Hai luồng quyền phong mạnh mẽ như hai tảng đá lớn từ trên núi cao rơi xuống, mang theo khí thế không thể cản phá ập tới.
Quyền còn chưa đánh tới, nhưng áp lực xung quanh đã làm quần áo Tiêu Minh bay lên phần phật.
Hai chân Tiêu Minh chuyển động biến ảo, sử dụng Tiêu Dao bộ pháp để tránh né công kích của đối phương. Nhưng chỉ lát sau, sắc mặt hắn liền hiện vẻ kinh sợ.
Hắn phát hiện chân khí trong cơ thể mình dưới sức ép từ quyền phong của đối phương ngày càng vận chuyển trì trệ. Bộ pháp vốn nhẹ nhàng uyển chuyển của hắn giờ lại trở nên vô cùng chậm chạp, sơ hở lộ ra càng nhiều.
Dưới tình thế nguy hiểm, Tiêu Minh cắn răng, ngón trỏ tay phải điểm về phía trước. Một quả cầu lửa lớn xuất hiện trước mắt hắn, bắn thẳng về phía đối phương, tốc độ còn nhanh hơn ba phần so với khi Thạch Mục nhìn thấy lần đầu.
Gã mập đang ở giữa không trung, lúc này tránh né đã không kịp, vội huy động hai tay hóa thành một trận quyền vũ đánh về phía quả cầu lửa.
Ầm ầm!
Quả cầu lửa trực tiếp nổ tan giữa không trung, ánh lửa bắn ra bốn phía, khiến thân hình gã mập dừng lại một nhịp. Nhưng hắn lập tức nhảy lên lần nữa, vọt về phía Tiêu Minh.
Cự ly giữa hai người quá gần khiến Tiêu Minh đành phải dừng niệm chú ngữ. Hai chân hắn di chuyển, toàn lực vận dụng Tiêu Dao bộ pháp, cả người phiêu lãng như một chiếc lá đang trôi ngược về phía sau.
Hiển nhiên gã mập không hề có ý từ bỏ, đuổi theo Tiêu Minh như bóng với hình.
Tiêu Minh nhận thấy đối chọi trực tiếp thì không thể là đối thủ của đối phương. Bản thân lại không có cơ hội thi triển thuật pháp, mà hai người đã truy đuổi nhau gần một nén hương rồi, nên hắn đành nhảy xuống lôi đài nhận thua.
Thạch Mục thấy vậy khẽ thở dài, không còn do dự gì nữa mà trực tiếp xoay người rời đi.
...
Vài ngày sau.
Trong khu nhà đá, Thạch Mục đang bày ra tư thế ngũ tâm hướng thiên, tu luyện Bàn Nhược Thiên Tượng công.
Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, một giọng nam trẻ xa lạ truyền tới: “Xin hỏi Thạch Mục sư huynh có ở đây không? Tại hạ mang phần thưởng của Tiểu Tỉ Thí đến.”
Thạch Mục nghe vậy, ánh mắt lóe lên vẻ vui mừng.
Hắn đáp lại một tiếng, nhảy xuống giường, mở cửa bước ra. Bên ngoài là một đệ tử tạp dịch mặc áo đen, vẻ mặt cung kính đứng chờ, trong tay cầm một cái bọc.
“Ta chính là Thạch Mục, có việc gì sao?” Thạch Mục mở miệng hỏi.
Đệ tử tạp dịch vốn đã biết đây là chỗ ở của Thạch Mục. Nhìn thấy hắn, đệ tử tạp dịch không nói nhiều, chỉ cung kính đưa cho hắn cái bọc rồi thi lễ một cái, xoay người rời đi.
Thạch Mục quay trở lại phòng, mở cái bọc ra. Bên trong là hai bình đan dược màu trắng và năm vạn ngân phiếu hiện ra trước mặt hắn.
Trong lòng hắn lập tức vui vẻ. Cầm lấy bình đan dược lên ngửi một cái, quả nhiên là Huyết Cương Đan.
Nhưng điều làm hắn mừng rỡ hơn chính là năm vạn ngân phiếu. Gần đây hắn đã dùng sắp hết đan dược, tiền bạc cũng không còn lại nhiều. Năm vạn lượng ngân phiếu này vừa đủ để đổi lấy một đợt Tôi Cốt Đan và Huyết Cương Đan khác.
Nghĩ đến đây, Thạch Mục bèn cất Huyết Cương Đan và ngân phiếu đi. Sau đó, hắn đến cửa hàng lúc trước mua một lượng lớn đan dược rồi trở về nơi ở.
Xem ra trong thời gian tới, hắn không cần phải ra khỏi cửa rồi.
Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Tại Đem Chính Mình Sửa Chữa Thành Cuối Cùng Yêu Ma