Sau khoảng thời gian một nén hương, mặc dù xung quanh mười tòa lôi đài đã tụ tập một lượng lớn người, song lại không có bất kỳ tân đệ tử nào đứng ra khiêu chiến. Âm thanh huyên náo lúc trước dần lắng xuống, bầu không khí trở nên yên tĩnh lạ thường.
Thạch Mục khẽ mỉm cười thầm.
Hắn vừa nãy đã thấy không ít tân đệ tử xoa xoa tay, trong mắt lóe lên vẻ kích động. E rằng tất cả đều đang chờ đợi kẻ đầu tiên dám khiêu chiến đệ tử cũ, mở màn cho cuộc tỷ thí.
Khi Thạch Mục rút ánh mắt về, hắn đột nhiên phát hiện sắc mặt Bạch Thạch và Tiêu Minh hơi có vẻ sốt ruột. Trong lòng khẽ nảy ra ý niệm, đang định mở miệng nói gì đó thì bên tai lại vang lên một giọng nói:
“Chư vị tân đệ tử hãy nghe cho kỹ đây, nếu trong vòng nửa canh giờ chưa có ai khiêu chiến, tỷ thí hôm nay sẽ kết thúc sớm!”
Trên đài cao gần tấm bia đá đen ghi danh sách xếp hạng của đệ tử cấp Bính, một lão giả tóc bạc vốn đang gà gật, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện. Trong tay lão cầm một cái hồ lô rượu, ngồi trên ghế tử đằng lười biếng nói.
Giọng nói của lão giả tuy không to, nhưng lại vang vọng khắp quảng trường như tiếng sấm nổ ngang trời, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ mồn một.
Vừa dứt lời, cả đám đông lập tức sôi nổi trở lại. Tiếng bàn tán của đệ tử mới, cùng với tiếng cười nhạo nhiều hơn của đệ tử cũ, đủ loại âm thanh hỗn loạn vang lên.
“Ta lên!”
Trên một lôi đài cách chỗ đám người Thạch Mục đang đứng không xa, một tiếng quát lớn vang lên.
Trong đám đông, một bóng người giang hai tay, tung mình bay vút lên, lộn một vòng trên không trung như chim lớn, sau đó vững vàng đáp xuống giữa lôi đài.
“Tại hạ Khang Dũng, xin khiêu chiến Tỉnh Hàn sư huynh xếp hạng một ngàn ba trăm bốn mươi hai!” Bóng người đó chắp tay hành lễ với đệ tử cấp Ất đang làm trọng tài trên lôi đài rồi lên tiếng nói.
Xếp hạng một ngàn ba trăm bốn mươi hai có thể xem là kẻ đứng chót trong hàng ngũ đệ tử cũ. Trong lòng mọi người dưới lôi đài đều hiểu rõ, nhất thời lại châu đầu ghé tai, tiếng bàn tán lại bắt đầu xôn xao trở lại.
Thạch Mục nhìn kỹ, người này có hai hàng lông mày cao như bay, mắt sáng như sao, ngoại hình cường tráng, tràn đầy sức sống, xem ra cũng không phải kẻ xoàng xĩnh.
“Khang Dũng? Tên này có vẻ quen tai nhỉ?”
Rất nhanh hắn đã nhớ ra, người này hôm qua đứng thứ mười hai trong số các tân đệ tử, tinh thông một bộ quyền pháp tên là “Phong Pháo Cửu Thức”, không chỉ ra quyền như gió cuốn mà còn có sức bùng nổ cực mạnh.
“Tỉnh Hàn có ở đây không? Lên đây ứng chiến nào! Quá ba tiếng hô mà không xuất hiện, xem như bỏ cuộc!” Đệ tử cấp Ất trước mặt Khang Dũng liếc hắn với vẻ dò xét một chút rồi, lập tức cao giọng hô lên với đám đông phía dưới.
Vừa dứt lời, một thanh niên mặt mày hung tợn nhảy ra từ trong đám đông. Hắn xoay mình trên không trung, lập tức đứng vững trước mặt Khang Dũng. Vóc người hắn rõ ràng thấp hơn một cái đầu so với đối phương, vẻ mặt chẳng chút thiện cảm nhìn Khang Dũng.
“Khang Dũng xin sư huynh chỉ điểm.” Khang Dũng với ngoại hình rắn rỏi vốn có khí thế không kém, nhưng bị hung quang trong mắt đối phương lướt qua, không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Tuy nhiên, hắn lại lập tức chắp tay trước ngực mà nói.
“Nói nhiều lời vô ích làm gì, ra tay đi!” Thanh niên mặt mày hung tợn liếc hắn, dữ tợn nói.
Khang Dũng nghe vậy, nhất thời máu nóng xộc lên. Hai chân hắn đạp xuống nền lôi đài, thân ảnh vừa loé lên đã xuất hiện sau lưng thanh niên kia. Tay phải hắn lóe lên lam quang, một đạo quyền ảnh màu xanh liền vung ra.
Trong chớp mắt, trong mắt thanh niên kia lóe lên vẻ khinh miệt. Thân hình hắn nhẹ lay động, hai người đã va chạm vào nhau, hai luồng lam quang và hồng quang vừa lóe lên đã vụt tắt.
“Bịch!” Một tiếng trầm đục vang lên!
Khang Dũng đã bay ra ngoài như diều đứt dây, bay ra tận ngoài lôi đài, được người kịp thời đỡ lấy. Song lúc này sắc mặt hắn đã tái nhợt, đã hôn mê bất tỉnh, hiển nhiên bị thương không hề nhẹ.
Thanh niên mặt mày hung ác phủi tay, điềm nhiên bước xuống lôi đài, như không có chuyện gì xảy ra.
Đám tân đệ tử phía dưới lại một phen xôn xao.
Đa số bọn họ đến cả chuyện gì vừa xảy ra cũng không nhìn rõ. Vốn còn có mấy kẻ đang ôm tâm lý may mắn trong lòng thì giờ phút này cũng hoàn toàn dập tắt hy vọng.
Sắc mặt Thạch Mục cũng trầm xuống.
Mặc dù hắn đứng xa hơn một chút, nhưng một màn vừa rồi lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Động tác của Khang Dũng đúng là rất nhanh, đến khi quyền ảnh sắp chạm vào thân thể thì Tỉnh Hàn mới ra tay đón đỡ. Nhưng chân khí đối phương lại thâm hậu hơn hẳn, dưới sức quyền kình hỏa thuộc tính cuồng bạo của đối phương, hắn liền bị đánh văng thẳng ra ngoài.
Thanh niên mặt mày hung tợn đã xuống đài, nhưng dư uy vẫn còn đó, bầu không khí lại trầm lắng hẳn xuống, nhất thời không có người nào lên đài nữa.
Ngay khi Thạch Mục đang lặng lẽ suy nghĩ về cảnh tượng vừa rồi, thì ở phía trước cách đó không xa, Bạch Thạch cười khẽ một tiếng, tung mình lên lôi đài. Người mà hắn khiêu chiến là Công Xuân Bằng – đứng thứ hạng một ngàn ba trăm bốn mươi mốt.
Rất nhanh, một thiếu niên dung mạo bình thường, làn da ngăm đen đã xuất hiện trước mặt y. Hai người hành lễ với nhau xong, tỷ thí chính thức bắt đầu.
Bạch Thạch ngay từ đầu đã thi triển thế công cuồng bạo. Chỉ thấy hai cánh tay y nổi gân xanh, quyền ảnh dày đặc bao trùm, công kích về phía thiếu niên áo đen. Quyền phong vù vù, tựa như một biển hồng quang lan tỏa, luồng nhiệt nóng rực ngay lập tức tràn ngập, khiến cho những người đứng phía dưới gần lôi đài cảm thấy từng đợt nóng rực phả thẳng vào mặt.
Thạch Mục híp mắt.
Sau khi Bạch Thạch gia nhập Tôn Linh Các thì chân khí trong cơ thể đã tăng tiến không ít. E rằng Chí Dương Công đã tu luyện đến tầng cực cao rồi, Liệt Diễm Quyền ẩn chứa hồng quang chói mắt, cũng đã tinh tiến không ít.
Thiếu niên áo đen trên lôi đài lại có vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, thân hình bất động tại chỗ. Tay phải y vừa nhấc đã biến hóa ra vô số chưởng ảnh lam nhạt, bao phủ trời đất, hoàn toàn phong tỏa thế công của Bạch Thạch.
Trên mặt Bạch Thạch lóe lên vẻ kinh ngạc, hai cánh tay y giữa không trung vung lên, lại càng trở nên thô to hơn. Vô số quyền ảnh lại tăng thêm ba phần khí thế, tựa một khối khí nóng rực như lửa lập tức bao trùm lấy thiếu niên áo đen.
Nhưng đúng lúc này, thiếu niên áo đen cuối cùng cũng ra tay.
Chỉ thấy thân hình hắn lay động tại chỗ, một luồng lam quang quỷ dị bỗng nhiên xoáy lên, lập tức đột phá một kẽ hở giữa rừng quyền ảnh vây quanh. Đồng thời thân ảnh chớp động, hóa thành ba đạo tàn ảnh đánh về phía Bạch Thạch.
Bạch Thạch chỉ cảm thấy hoa mắt, thiếu niên áo đen đã xuất hiện trước mặt y. Y kinh hãi, hai tay theo bản năng thu về trước ngực, bảo vệ yếu huyệt ngực bụng. Một bàn tay lớn cứng rắn như kim cương, bao phủ lam quang mờ ảo, đã ấn tới.
“Thịch!” Một tiếng vang thật lớn!
Áp lực như núi đổ ập tới!
Bạch Thạch chỉ cảm thấy hai tay tê rần, hai tay lập tức buông thõng.
Dưới chân thiếu niên áo đen lại một lần nữa huyễn hóa tàn ảnh, chân phải như trường thương, bổ thẳng vào ngực Bạch Thạch. Kình lực mãnh liệt tuôn trào, thân thể Bạch Thạch chấn động, lập tức bay ra ngoài như bao tải rách.
Dưới lôi đài, mặc dù Tiêu Minh cũng thầm kinh hãi, nhưng thân hình hắn đã lập tức nhảy lên, đỡ lấy Bạch Thạch giữa không trung. Cường đại kình lực khiến hắn sau khi chạm đất phải lùi liền ba bước mới hóa giải hoàn toàn được.
Những lời này... nói rất dài dòng, kỳ thực lại chỉ là trong nháy mắt ngắn ngủi.
Mấy đệ tử mới phía dưới chỉ thấy Bạch Thạch xông vào giữa rừng quyền ảnh dày đặc, thân ảnh thiếu niên áo đen chợt lóe, Bạch Thạch đã bị một cước đạp bay rồi. Không khỏi kinh hãi, rụt rè cúi đầu.
Bạch Thạch được Tiêu Minh đỡ xuống xong, lập tức khoanh chân ngồi tại chỗ, nhắm mắt tĩnh tọa điều tức một lát, sắc mặt mới dần khôi phục lại bình thường.
“Bạch huynh, ngươi không sao chứ?”
Thạch Mục cũng chậm rãi bước đến, nhìn thoáng qua dấu chân in rõ trên ngực Bạch Thạch, nghiêm túc hỏi.
Bạch Thạch mở mắt ra nhìn về phía Thạch Mục, cười khổ mà lắc đầu.
Đúng lúc này, khóe mắt Thạch Mục thoáng thấy một bóng người quen thuộc. Bạch Thạch và Tiêu Minh dường như cũng đã nhận ra điều gì, ba người đồng thời nhìn về một phía.
Thì ra trên một lôi đài khác cách đó vài chục trượng, Lam Phượng đã chọn xong đối thủ. Đứng đối diện với nàng là một nữ tử dung nhan tuyệt mỹ mặc y phục sắc hồng nhạt.
Đề xuất Tâm Linh: Những câu chuyện tâm linh em đã gặp khi đi làm!