Hình như Hà cũng rất tự ti với bản thân. Mấy lần tới nhà Chinh chơi, gặp bữa cơm Hà ngại vô cùng. Em trai Hà chơi thân với Chinh nên gia đình Chinh cũng rất gần gũi với Hà nhưng Hà lúc nào cũng rụt rè, ngượng ngập.
Dù gì thì gì, nếu chuyện cứ như vậy thì chắc chắn Hà và Chinh sẽ lấy nhau. Nhưng đúng là, cuộc đời thật nhiều cay đắng. Sự việc bất ngờ xảy ra như một cuộc tra tấn tâm hồn mềm yếu của Chinh trong suốt thời gian dài sau đó. Kết thúc những tháng ngày hò hẹn, yêu xa lãng mạn, kết thúc những suy nghĩ trong veo thuần khiết của Chinh về Hà,… kết thúc tất cả…
Ngày đó, Hà về Tổng công ty để chuyển công tác mới. Lên công ty nhận nhiệm vụ mới xong, Hà qua đón Chinh đi chơi, ngày mai Hà lại đi rồi. Hai đứa lên Cột Cờ, rồi vào Hoàng Thành chụp hình.
Hoàng Thành rộng lớn quá, đi gần hết một vòng mà Chinh mệt muốn xỉu, đi thất thểu, còn Hà cứ băng băng, chân Hà dài (Hà cao hơn Chinh một cái đầu) nên cứ đi được một đoạn là Hà lại vượt Chinh, Chinh ngán ngẩm, phải chạy theo, níu tay Hà không cho đi trước nữa.
Tham quan hết Hoàng Thành, Hà chở Chinh qua Trúc Bạch ăn lẩu. Ngồi trên tầng hai của một nhà hàng nhỏ, chọn bàn gần cửa sổ, Chinh thẫn thờ nhìn xuống mặt hồ. Mùa đông ảm đạm, mặt hồ không gợn sóng, những hàng liễu buồn ủ rũ, cành bằng lăng khô héo, khẳng khiu sắt lại trước cái giá buốt cuối năm. Nồi lẩu nhỏ bốc hơi nghi ngút, Hà ngồi bóc tôm cho Chinh ăn. Chinh thấy lòng ấm áp, hạnh phúc vô cùng.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tán lại em sau nhiều năm xa cách...