Chinh không biết đã đọc lại cuốn nhật ký này bao nhiêu lần. Mỗi lần đọc là một lần đau, vậy mà vẫn cứ đau. Từng câu, từng chữ gặm nhấm tình yêu bấy lâu nay Chinh dành cho Hà :sosad:. Sự bẽ bàng của số phận dành cho Chinh khắc nghiệt quá. Người con trai bấy lâu Chinh yêu quý, coi trọng, giữ trọn trong trái tim, vậy mà giờ đây… Chinh không biết dùng từ nào để dành cho Hà được nữa. Rồi lại đọc:
01/9/20.. : "Anh luôn mong muốn anh với em là một cặp đôi hoàn hảo và ăn ý."
Em còn mong muốn điều này hơn anh ý chứ. Vì không biết từ lúc nào, anh đã chiến trọn trái tim em mất rồi, tim em không còn chỗ cho ai nữa ngoài anh, anh ạ.
04/9/20.. : "Em đã ăn gì chưa? Em là một nửa còn lại của anh, em có cảm thấy điều đó đang hiện diện trước em không?"
Em cảm nhận được anh ạ. Vì anh là một nửa mà bấy lâu nay em đang đi tìm mà. Anh đã lấp những gì còn thiếu sót nơi em. Em vẫn thầm cảm ơn ông trời đã cho em được gặp anh.
07/9/20.. : "Anh nhớ em rất nhiều, lúc nào cũng muốn bên cạnh em".
Em cũng vậy, cũng nhớ anh nhiều lắm anh à!
09/9/20.. : "Anh đang rất nhớ em nè! Anh cắn cho em một cái bây giờ".
Em lại thách anh cắn được em đấy, bởi vì lúc này, em cũng đang rất, rất … nhớ anh mà! Hehe.
17/9/20.. : "Em đang làm gì vậy? Or đang nhắn tin cho anh nào mà không nhắn tin cho anh".
…
27/9/20.. : "Thế thì chúng mình cưới đi. Em có sẵn sàng không?"
Em luôn sẵn sàng để đi tới hạnh phúc với anh, luôn sẵn sàng để làm bất kỳ việc gì miễn là có anh ở bên cạnh. Nhưng liệu có nhanh quá không anh, em sợ, sợ rất nhiều, sợ rồi hạnh phúc sẽ chóng qua, sợ anh sẽ rời xa em, sợ lắm anh ạ!
…