Đầu óc tưởng tượng loạn xạ, chân càng đạp mạnh hơn, hai tay cố bám thật chắc vào mạn thuyền. Một lúc thì với với cái chân được vào bãi, nhìn được mờ mờ cái bờ mới an tâm phần nào. Sau khi kéo được vài chục mét thì vào được bờ, an tâm phần nào, nhảy lên thuyền mặc lại quần áo và châm điếu thuốc cho ấm để lấy lại bình tĩnh. Sau đó thì cầm sợi dây vắt chéo ngược mũi thuyền và đứng trên bờ kéo đi, chỉ còn một đoạn nữa là về tới nơi nhưng có vẻ như là không dễ dàng cho lắm. Bờ này là bờ mà con bé chết trôi lúc chiều kéo vào, chắc lúc chiều người ta đưa lên bờ và mổ xẻ khám nghiệm luôn ở đó. Còn tầm 20m thì đến, bắt đầu ngửi thấy mùi thơm thơm của vàng hương, thấy mấy que hương cắm sát vệ nước và trên bờ cứ loé lên đỏ rực rồi vụt tắt theo từng nhịp gió thổi tựa như mấy mắt quỷ đang lấp ló rình rập một thứ gì đó, phía xa một đoạn người ta cũng cắm thì phải, nơi đó là nơi mà ông Tầm hồi còn sống hay kéo xác lên chôn. Lúc chiều mình còn đứng ngay cạnh cái xác mà không có cảm giác gì, sao giờ lại thấy sợ thế không biết. Đến nơi thì vàng mã bay tứ tung trên bờ và nổi vàng cả mặt nước, nhìn dưới chân nhang đèn cháy dở vứt la liệt và có hai đoạn vải dài màu trắng vứt ở sát mép nước. Chiếc áo giống giống với chiếc áo của con bé chết trôi mặc cũng đang luẩn quẩn ở đó. Cũng hơi run nhưng đành phải đi vì chỗ này cũng gần đoàn tàu đang đỗ rồi, có gì thì cứ hét toáng lên. Lúc kéo chiếc thuyền qua thì đếch hiểu sao cả cái áo và tấm vải trắng đều mắc vào chân vịt của thuyền, nó cứ lượn lờ như cái đuôi vậy. Thấy vướng và ngứa mắt nhưng chả dám nhảy xuống kéo.