Hai anh em gặp nhau sau 7 năm dài, không còn trách móc hay giận hờn gì nhau nữa... đơn giản chỉ như 2 cố nhân gặp lại... Cũng có rất nhiều điều cần hàn huyên tâm sự...
Nhưng không phải là lúc này... mọi chuyện từ từ, hãy để nó diễn ra tự nhiên...
Hai anh em ngồi trò chuyện được xíu thì chú B từ dưới nhà đi lên...
- Thằng A đấy à? Sao bảo hôm qua lên?
- Hôm qua con có việc nên không lên được, con vừa lên sáng nay chú ạ...
- Ừm, thôi nghỉ ngơi đi con, tối ở đây ăn cơm với bố con chú, thằng C hôm nay sang nhà mẹ vợ nó rồi...
- Dạ chú...
Chú B sai con Q đi nấu nước pha trà, rồi hai chú cháu ngồi bàn chuyện làm ăn luôn... em muốn nhờ chú B có tiếng nói trong ngành nông sản ở Tây Nguyên bắn tin về việc thành lập công ty vận tải của em và thằng Tuấn...
Như vậy sẽ có mối làm ăn và không bị khó dễ... Còn phần giấy tờ thì phải nhờ ông chú Giám đốc ngân hàng SAC trước kia có gặp một lần khi em đi làm thu mua nông sản (ở chap ngoại truyện)
- Anh lên đây ở lâu không?
- Chắc vài tháng đó em? Anh lên hỗ trợ thằng Tuấn mở công ty, ổn thì anh lại về nhà...
- Anh Tuấn á?
- Ừm, Giám đốc tiêu biểu của VT đó em...
- Ui, kinh thế á, trước nhìn anh ấy ăn chơi kinh...
- Ờ, nhưng chịu khó làm ăn lắm em... Cơ mà em lo để heo tiền cưới nó nhá, sắp rồi đấy...
- Còn anh?
- Anh thì chưa? Vẫn chưa tìm người chịu anh em ạ?
Em vô tình buột miệng nói ra... con bé quay mặt đi, rồi đi thẳng về phòng... tự nhiên cảm giác buồn buồn làm sao ấy, tự nhiên nhắc lại kỉ niệm buồn làm gì...
Chú B nói với em...
- Thôi con ạ, chúng mày không có duyên phận thì thôi vậy... mấy năm qua con bé cứ dằn vặt chuyện có lỗi với con...
- Dạ, con biết rồi chú, con cũng xem nó như em gái con... để con khuyên nhủ nó...
- Ừm, thôi mày vô rửa mặt rồi nghỉ ngơi đi... Chú đi có việc tí...
- Dạ...
- Q ơi, mày sắp xếp chỗ cho anh nghỉ này...
- Vâng...
Rồi chú B đi khỏi, chỉ còn em và con bé ở nhà... phút đầu mọi việc diễn ra bình thường những sau câu nói đấy... hình như khoảng cách giữa hai đứa hơi dần xa... con bé ngại...
Còn em thì khó xử... dẫu biết 7 năm qua, mọi thứ đã thay đổi... nhưng chuyện cũ được nhắc lại thì không ai cảm thấy thoải mái... Cơ mà 7 năm qua, bản lĩnh của em không còn như xưa...
Giờ em đã cứng rắn hơn nhiều... bình tĩnh và quyết đoán trong mọi việc... nên em đành mở lời trước...
- Này, em đừng nghĩ về chuyện xưa nữa... anh không trách đâu... giờ anh coi em như em gái anh vậy... đừng tự làm khổ mình nhá...
- Vâng, em biết rồi, nhưng anh phải nói thật, có phải vì chuyện đó mà 7 năm qua anh không hề đến với một ai khác...
- Đệt, em ảo tưởng vãi... 7 năm qua anh có vô số người yêu nhá...
- Thật á?
- Thật luôn... bồ anh á, cả một núi luôn nhé...
- Xạo quá đi anh...
- Hahaha
Vậy là cuối cùng em nó cũng vui cười lại... khoảng cách đã được thu hẹp... em nó kêu em đi nghỉ, còn em nó thì đi nấu ăn để tối cơm nước các kiểu...
Vào phòng nằm ngủ xíu, cả ngày mệt mỏi, nhưng chưa thu lại kết quả như mong muốn, nhưng làm được bấy nhiêu việc cũng đủ rồi...
Đề xuất Voz: Khiêu vũ giữa bầy Les