Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, tâm sự với Boss cho em nó yên lòng, hôm sau em lại đi BMT... Chuyến xe hôm nay không gặp trở ngại gì. Có lẽ "Kiên Định Thắng Thiên", ông trời như muốn giúp em hoàn thành những thứ dang dở trong cuộc đời... Chuyến xe từ từ lăn bánh xa dần thành phố, đưa một số phận lênh đênh đến vùng đất nắng gió... Nốt lần này thôi! Sẽ là lần cuối ta phiền đến vùng đất yên bình này.
Vươn vai một cái thật sảng khoái sau chuyến xe đêm, BMT đón em bằng một cơn mưa nhẹ... không khí se lạnh, cộng với hơi sương còn vương trên vạn vật. Thật thoải mái khi được hít thở khí trời trong lành của vùng đất núi rừng... Vác cái balo lên vai, từ từ xuống xe... Khác với 7 năm trước, lần này độc hành đến vùng đất này... để hoàn thành nốt lời hứa dang dở. Bên dưới là tiếng chào mời của cánh xe ôm, của những người bán hàng rong, là tiếng xe cộ... là tiếng của những con người sau khi kết thúc chuyến hành trình về với núi rừng.
Tất cả náo nhiệt hơn so với 7 năm trước đây... tất cả thay đổi theo thời gian rồi... Không biết 7 năm qua, lòng người đã thay đổi chưa?
Liệu lời hứa kia có còn vẹn nguyên hay đã phai màu theo thời gian... Lần này em muốn kết thúc tất cả mọi chuyện trong êm đẹp... Những người yêu thương nhau rồi sẽ bên cạnh nhau...
Số phận rồi sẽ đẩy đưa, đưa ta đến những vùng đất mới, đưa ta trải nghiệm những điều mới mẻ trong cuộc sống.
Bước vào quầy của nhà xe, em cần lấy cái xe đã gửi lên hôm qua, cần phương tiện để di chuyển trong công việc... đó là điều đầu tiên cần phải làm, hơn là tìm một chỗ để nghỉ lúc này...
- Chị cho em hỏi, hôm qua em có gửi một chiếc xe...
- Anh cho em xin biển số xe...
- 72xx- xxx.
- Anh chờ chút...
Đáp lời em là một cô gái trẻ, tác phong nhanh nhẹn, gương mặt khả ái và nét từng trải hiện lên trên khuôn mặt đó... Ngồi qua hàng ghế chờ được chút thì...
- Xe anh ở đằng trước rồi, anh đóng phí lưu bãi rồi ra lấy xe nha...
- Hết bao nhiêu vậy chị?
- 40k nha anh...
- Ok...
Lấy tiền trả xong thì ra phía trước nhận xe, mà tiếc một điều là dkm, chúng nó đã rút hết xăng khi gửi xe lên đây... Vậy mà em quên mất, đề, đạp cong cả đít vẫn không nổ... Cơ mà cũng may là thằng cu của nhà xe nói với em nên em mới nhớ...
Vậy là đành kêu một ông xe ôm đẩy đến cây xăng gần nhất, để châm thêm năng lượng cho con xế thân yêu... hết 20 cành...
Má nó, mới lên tới nơi mà đã có sự cố, thật là éo vui tí nào... Bụng cũng thấy đói sau một đêm chưa có gì vào người... Vậy là kiếm một quán phở ven đường, tấp vào và làm một tô cho nó ấm người...
Ăn no là phải uống... mà vùng đất này thì có món nào ngon bằng cà phê... Giờ này thì làm mẹ gì có quán nào mở, vậy là kiếm tiếp một quán cà phê cóc...
Khói thuốc, hơi cà phê bốc lên thơm ngất... Đây là điều em thích nhất ở BMT... những quán cà phê cóc luôn tồn tại song song với những quán cà phê hiện đại...
Vì nó mang một nét đặc trưng riêng, không thể lầm lẫn vào đâu được... Nó không kén chọn thực khách... từ một anh công nhân, một người đi chợ, vài bác trung niên, kể cả một anh sinh viên cũng có thể vào đây thưởng thức hương vị cà phê đặc trưng của vùng đất núi rừng...
Ngồi nhấm từng giọt cà phê đắng, hít từng hơi thuốc cay nồng, em thả hồn vào đất trời, ngắm nhìn từng dòng xe sáng sớm... ngắm nhìn những tà áo dài bay trong gió của những nữ sinh vùng đất Tây Nguyên...
Bồi hồi nhớ lại những kí ức dường như chôn vùi 7 năm qua... bỗng chốc hình ảnh của K hiện về trong em... Người con gái luôn giữ trong mình lời hứa của Em... một lời hứa có thể không bao giờ có câu trả lời...
Ngồi một hồi thì những tia nắng đầu tiên cũng thấp thoáng xuất hiện sau những tòa nhà, sau những hàng cây, không khí đã bớt lạnh lẽo hơn so với khi vừa đặt chân đến...
Đã đến lúc cần phải giải quyết một số chuyện rồi... không thể trốn tránh được mãi...
Và việc đầu tiên em nghĩ đến là phải đi kiếm chỗ để ở, đằng nào sau này cũng cần có chỗ ở ổn định để làm việc... Nhưng kiếm một cái phòng trọ thì dễ, chứ kiếm một căn nhà thì khó hơn vạn lần...
Cả buổi sáng cũng chưa kiếm ra được chỗ, vậy là tối nay sẽ ở khách sạn... Từ từ tính tiếp... còn bây giờ phải chạy qua nhà chú B... Cần gặp chú để bàn công việc, sau này công ty vận tải thì cần có chú đứng ra bảo lãnh may ra tồn tại được...
Và em từ từ chạy xe về hướng nhà chú B, đã lâu rồi không đi con đường này, cũng 3 năm rồi chứ chả ít, nhà cửa xung quanh đã mọc san sát hơn trước đây.
Quán xá cũng mở ra nhiều, cà phê, bida, karaoke... tất cả những thứ phục vụ nhu cầu của con người gần như đầy đủ cả... Sau một lát tìm nhà vì khá lâu nên không nhớ nổi cộng với đường xá có phần thay đổi thì cũng tìm được nhà chú B...
Ra mở cửa cho em là con bé Quỳnh... 7 năm rồi không gặp nó, từ ngày chia tay con bé thì em không gặp nó luôn... mặc dù sau đó có làm việc với chú B, nhưng chưa một lần gặp mặt...
- Anh tìm ai ạ?
- Anh tìm chú B, chú có nhà không em?
- Dạ, bố em có nhà, anh vào nhà chờ tí...
Con bé mở cổng cho em mà mắt cứ soi em từ đầu đến chân, chắc con bé đã ngợ ngợ nhận ra em, nhưng không dám chắc...
- Làm gì nhìn anh kinh vậy? Mới có 7 năm không gặp mà... Anh A đây!
- Trời, anh...
Con bé khóc oà, rồi ôm chầm lấy em, em xoa đầu nó rồi đẩy ra...
- Thôi nào, em ôm anh làm anh ngại đó...
- Hức, không ngờ là gặp lại anh sau 7 năm đấy...
- Tại lúc trước em đi Úc học nên không gặp anh, chứ sau đó anh có làm việc với chú B mà...
- Trời, vậy là bố giấu em à?
- Không đâu, chắc chú muốn em tập trung học thôi...
- Thôi vào nhà đi anh...
Đề xuất Tiên Hiệp: Từ Phế Linh Căn Bắt Đầu Vấn Ma Tu Hành