Cho phép em lướt qua mấy ngày nhé, vì sau khi từ SG kết thúc mọi ân oán, em lên BMT thì cũng chỉ lo tập trung vào công việc. Thằng Long có gọi nói chuyện vài lần nhưng cũng chỉ là xin ý kiến của em. Em cũng dùng hết những cách tán gái trước giờ em tự tích lũy và thu thập từ anh em để truyền giáo lại cho thằng ku.
Giấy tờ thủ tục các thứ đã 90% hoàn thiện, nên em cũng thư thả thưởng thức những khoảng thời gian rảnh rỗi này, xách xe chạy lên những ngọn núi, đi đến những bản làng... đi vào những con thác đẹp của BMT.
Em muốn tận dụng khoảng thời gian rảnh để ghi lại những cảnh đẹp ở vùng đất này... như một chút gì ký ức...
Mấy hôm trước có số điện thoại của anh trưởng phòng nhân sự bên phía NH... đã liên hệ xin anh cái hẹn nhưng anh bận đi công tác ở SG nên chưa gặp được...
Hôm qua anh liên hệ lại nói mai rảnh thì đi gặp anh uống cà phê trao đổi về chuyện của Khanh... Vậy là em đồng ý ngay... Đây cũng là một phần việc em cần hoàn thành trong chuyến đi này...
Gọi báo thằng Long kêu nó thuyết phục Khanh đi gặp người ta... Nhưng kết quả vẫn vậy... con bé không đồng ý... Vậy nên em quyết định sẽ xuất hiện...
7 năm rồi em trốn chạy người con gái đó... nhưng trốn chạy mãi không phải là cách... đã đến lúc đối diện với lời hứa 7 năm trước... Kêu thằng Long nhắn tin số điện thoại của Khanh cho em...
Có số điện thoại trong tay... nhưng em cứ bấm số rồi lại xóa... Gọi được vài giây rồi lại tắt... Thật sự em sợ... Em sợ phải đối diện với Khanh... Sợ một lần nữa tổn thương người con gái ấy...
Dùng tất cả những lời ngụy biện cho bản thân, đổ lỗi cho hoàn cảnh... cho đất cho trời... Và cuối cùng em cũng phải chấp nhận lỗi lầm là do mình... Mình là người thắt nút...
Thì nay chính tay mình phải gỡ những nút thắt đó thôi... Cầm điện thoại lên... chần chừ rồi bấm số của Khanh... từng hồi chuông vang lên một cách nặng nhọc...
Hơi thở em gấp gáp theo từng hồi tút tút... Tay chân lóng ngóng không cảm giác... bất giác một giọt mồ hôi trên trán chảy vào mắt... Cay xè! một cảm giác thật khó tả...
- Alo...
- Alo, ai vậy? sao gọi mà không nói gì hết?
- Alo...
Đầu dây bên kia bắt máy... Nhưng em vẫn im lặng, giọng nói đó là Khanh... Giọng nói trong trẻo đó là người con gái 7 năm trước em đã đành lòng bỏ mặc...
7 năm sau, em lại quay về... muốn bù đắp yêu thương ngày nào... Nhưng thật khó để mở lời...
Đầu dây bên kia đã cúp máy... lặng người đi một lát... em cố gắng thật mạnh mẽ và quyết đoán... Một lần nữa bấm số và đưa lên tai... Trong đầu dòng suy nghĩ "Phải cứng rắn hơn nữa" chạy lẩn quẩn...
- Alo, ai vậy, sao cứ nhá máy hoài vậy?
- Xin lỗi chị, máy em vừa bị lỗi, em là nhân viên bên Ngân hàng... hôm nay em gọi chị để hẹn phỏng vấn chị ạ!
- Ơ, tôi không có nộp đơn mà...
- Chị có quên không ạ, rõ ràng bên em có hồ sơ của ứng viên mà... chị có phải là xxx Khanh không ạ?
- Đúng rồi, nhưng tôi không có nộp hồ sơ khi nào hết...
- Vậy chắc có người nộp hộ chị rồi ạ, sếp em bảo hồ sơ này có người nhờ giúp đỡ cho chị ạ...
- Sao? có người nhờ xin việc giúp tôi ạ...
- Vâng...
- Vậy tôi xin lỗi vì từ chối nhé, tôi không quen nhờ vả ai hết...
- Kể cả là người quen với chị?
- Đúng, kể cả người quen...
- Vậy còn người có tên là A?
- Sao? sao anh biết anh A? anh A là người nhờ anh giúp tôi ạ?
- Vâng, chính anh A nhờ em sắp xếp lịch phỏng vấn với chị...
- Anh ấy đang ở đâu?
- Chị muốn gặp anh A hả? Nhưng anh A nói em khi nào chị chịu phỏng vấn thì em mới nói được tin tức của ảnh...
- Được, tôi đồng ý... Tôi đến ngân hàng ngay đây...
- Chị bình tĩnh, ngày mai chị hãy đến quán cà phê xxx, chúng ta sẽ bàn việc phỏng vấn rồi em sẽ nói cho chị biết về anh A...
- Được, tôi sẽ đến...
- 10 giờ sáng mai nhé...
- Tôi nhớ rồi, chào anh...
- Chào chị...
Đề xuất Tiên Hiệp: Cửa Hàng Sủng Thú Siêu Thần