Lúc em đau buồn nhất... Long là người vực em dậy... là người chịu đưa đón em dù mọi hoàn cảnh... Long chấp nhận hy sinh mọi thứ để em vui... Còn anh thì sao???
Bảy năm qua, lúc em vui buồn, anh không bên cạnh... lúc em đau đớn... anh không hề hay biết... Anh mãi mê với những thứ xa vời trên con đường của riêng anh... Anh ích kỷ, anh tồi tệ với tất cả mọi người để anh đạt được mục đích của mình...
- Em... em không muốn nghe nữa...
- Em bình tĩnh nghe anh nói đi... Bây giờ anh đã ở đây... Anh sẽ làm cho em thấy là người yêu em thật sự là Long chứ không phải anh...
- Em không biết... em không biết...
Rồi Khanh khóc tiếp, từng tiếng nấc của Khanh như từng nhát dao cứa vào lòng em... Cầm lòng không được nên em đành bước qua, ngồi cạnh Khanh...
Em ôm Khanh vào lòng, rồi xoa đầu em nó...
- Nín nào, cô lớn rồi còn khóc như con nít... Tí thằng Long thấy lại nói anh bắt nạt em...
- Hức, em không biết... em chờ anh bảy năm để nghe anh trả lời như vậy sao...
- Yên tâm, anh sẽ đền bù thời gian bảy năm đó bằng những việc làm cụ thể, em cứ chờ đi...
- Anh nói đi, anh phải yêu thương em... không được bỏ rơi em nữa...
- Thời gian sẽ trả lời em nhé... nhưng anh hứa sẽ trả lại cho em nụ cười... và niềm hạnh phúc của em... Thôi được rồi, để anh gọi thằng Long tới đón em về nha...
Anh phải về chào cô nữa... lâu rồi không ăn cơm ké nhà em...
- Thôi khỏi, em đi xe mà... Vậy mình về nhà đi anh...
- Ok... nhưng em về trước đi, anh ghé qua khách sạn lấy ít đồ đã... Nhớ đừng nói với cô, để anh làm cô bất ngờ...
- Dạ...
Em kêu tính tiền rồi đi về luôn, đi kè kè với Khanh... Xong tới chợ thì em kêu Khanh về trước, còn em thì quay lại khách sạn... chủ yếu là đi mua ít đồ sang ăn cơm trưa với mọi người thôi...
Vòng vèo mua ít trái cây, rồi kiếm thêm hộp yến để biếu cô... Vậy cũng đủ rồi, em tính chạy qua nhà luôn, thì nhớ tới thằng ku Long... Vậy là móc điện thoại gọi cho nó...
- Mày được đi ăn trưa chưa ku?
- Em đang tính đi ăn này...
- Vậy công ty ở đâu, anh chở qua nhà ăn cơm này... sáng anh gặp Khanh rồi, giờ chuẩn bị về nhà ăn cơm...
- Dạ... vậy để em chạy qua nhà luôn...
- Ờ... qua lẹ nha mày...
Xong em chạy thẳng qua nhà luôn... Chạy xe tới nhà, đang lóng ngóng tính gọi cửa... thì Khanh đã chạy ra mở cửa cho em... Em nó đã thay đồ ở nhà... nhìn tí nữa xịt máu...
Cơ mà em luyện cũng tới chín tầng rồi nên vẫn bình tâm được...
Em vào nhà, thấy cô chủ nhà đang ngồi coi tivi ở phòng khách nên em đi lên rồi chào cô luôn...
- Cô cho con hỏi nhà mình còn cho thuê không ạ?
Cô nghe tiếng hỏi liền quay lại nhìn em rồi cất tiếng...
- Tít ơi, có người hỏi mướn nhà này con... lên tiếp khách...
Đề xuất Tiên Hiệp: Quái Vật Tới Rồi