Em nói trước nhé... Đừng ai tưởng tượng ra sẽ có những kiểu chuyện ngôn tình trong câu chuyện của em... vì đơn giản, đời không là mơ... Sẽ chỉ có những thứ chân thật, giản dị... Phần tiếp theo của cuộc gặp Khanh rất đơn giản, chỉ là cuộc trò chuyện của hai người đã lâu không gặp... còn lời hứa giúp thằng Long HP với Khanh thì em vẫn đang cố gắng biến nó thành hiện thực.
Càng ngày em càng tiến gần hơn về phía Khanh, nụ cười em vẫn giữ trên khuôn mặt, em đang cố che đậy nỗi lo sợ trong người mình lúc này. Tiếng nức nở của Khanh ngày càng lớn, xung quanh đã có một số ánh mắt tò mò nhìn về phía em và Khanh... Anh S ra hiệu cho em là anh sẽ về, có gì hãy gọi cho anh sau. Em gật đầu chào anh S rồi ngồi vào chiếc ghế đối diện Khanh. Em im lặng không dám nói tiếng nào, còn về phía Khanh thì em nó vẫn khóc, nhưng tiếng khóc không còn lớn, chỉ là vai em nó run run từng hồi. Em chẳng biết phải nói gì vào lúc này, nên ngồi im lặng, ngắm nhìn người con gái đó... Khanh từ từ ngẩng đầu nhìn em...
- Anh không có gì để nói với em sao?
- Có chứ, anh có rất nhiều chuyện để nói với em... Nhưng anh thấy em như vậy nên anh không muốn em buồn hơn...
- Có buồn hơn ngày anh ra đi bảy năm trước không?
- Anh không biết, có lẽ có cũng có lẽ không... tùy vào suy nghĩ và cách đón nhận nó của em.
- Em không hiểu ý anh?
- Từ từ em sẽ hiểu thôi...
Rồi em từ từ móc thuốc ra, châm và hút một hơi... nhấp chút cà phê rồi em lại thả làn khói trắng vào khoảng không... Khanh trố mắt nhìn em... có lẽ em nó không còn thấy hình ảnh của em ngày nào nữa...
Mà thay vào đó là một con người khác... một người với những cử chỉ, hành động mang dáng vẻ của một người mang trong mình nhiều ưu tư sầu muộn...
- Em có ngạc nhiên khi anh hẹn gặp em hay không?
- Em rất bất ngờ vì chuyện này, em cứ nghĩ sẽ chỉ biết được tin tức về anh, em không nghĩ là mình có thể gặp anh...
- Bảy năm qua... anh luôn dõi theo em... nhưng anh đã hứa nên anh không gặp em...
- Bảy năm, em luôn tìm kiếm anh, chờ đợi anh... em đã cố gắng rất nhiều để chờ ngày hôm nay...
- Anh biết, những điều em làm, những thứ em cố gắng bảy năm qua, anh biết rõ... nhưng anh không muốn em cố gắng nhiều chỉ để chờ đợi câu trả lời từ anh... Điều anh muốn em làm khi anh hứa với em lời hứa bảy năm trước là em phải cố gắng để có tương lai tốt đẹp hơn...
- Ý anh là?
- Là em phải học tốt, sống thật tốt để có công việc tốt, để có một gia đình tốt...
- Không, không phải là như vậy... anh nói đi...
- Em bình tĩnh nghe anh nói này...
Sau đó em dịu giọng, uống chút cà phê rồi từ từ nói với Khanh những thứ em đã chuẩn bị rất lâu cho cuộc gặp mặt hôm nay...
- Em nghe anh nói này... Bảy năm qua, em ra sức cố gắng học tập... thì bây giờ là lúc em vận dụng những thứ đó để làm việc, để xây dựng cuộc sống tốt đẹp.
Chứ anh không muốn em cố gắng học tập rồi cuối cùng lại đem kiến thức của mình bỏ góc như vậy... em nghĩ em làm thu ngân ở đó được bao lâu... Rồi tương lai của em như thế nào?
Tại sao em từ chối những lời mời phỏng vấn?
- Vì em muốn chứng tỏ bản thân mình chứ không muốn nhờ sự giúp đỡ từ ai hết...
- Kể cả người đó là anh?
- Em...
- Được rồi, anh hiểu, nhưng từ bây giờ, anh cần em phải nghe lời anh trong việc này... anh đã sắp xếp cuộc phỏng vấn cho em... thời gian thì anh S sẽ thông báo cho em... Hứa với anh chứ?
- Dạ, em hứa... nhưng với một điều kiện?
- Em nói đi...
- Từ nay anh không được biến mất nữa...
- Vậy thì anh cũng có một điều kiện...
- Ơ...
- Không ơ gì hết, phải công bằng thôi...
- Vậy anh nói đi...
- Anh sẽ không biến mất với điều kiện em phải mở lòng mình để những người yêu thương em có cơ hội...
- Em không thể... em...
- Em có thể, anh biết điều đó... suốt bảy năm qua em không mở lòng với người ta là vì vướng mắc bởi lời hứa của anh... Giờ thì đã có câu trả lời rồi...
- Ý anh là...
- Đúng, câu trả lời của anh em đã biết, anh không thể mang hạnh phúc lại cho em Khanh à... Bảy năm qua, người luôn bên cạnh em là thằng Long, chứ không phải anh...
Lúc em vui, lúc em buồn nó là người bên cạnh, là người an ủi em... Chứ không phải anh...
- Nhưng em yêu anh mà...
- Em không yêu anh đâu, đó chỉ là cảm giác say nắng thôi, em thử nhớ lại xem... đã có những lúc, em đã gần hạnh phúc bên thằng Long... nhưng rồi em lại chợt nhớ tới lời hứa của anh...
Đề xuất Voz: [Review] Một vài câu chuyện khi làm CSCĐ