Logo
Trang chủ

Chương 147

Đọc to

Tối đó, nghĩ đến chuyện sắp phải đi sinh nhật đám thiếu gia, tiểu thư phố núi... tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi. Tiền bạc lúc này không thành vấn đề... Nhưng hình thức bên ngoài có vẻ mới đáng lo ngại... Vì bây giờ, giới trẻ toàn "nhìn mặt bắt hình dong". Đấy mới là điều đáng ngại. Trước kia tôi chẳng quan tâm người khác đánh giá mình thế nào, nhưng giờ thì khác. Chuẩn bị làm ăn ở đất này, nên hình thức phải chỉnh chu. Biết đâu sau này có dịp hợp tác còn được đánh giá cao... Với lại, chú Ba là người có tiếng nói, nên giữ hình ảnh cho chú và Quỳnh là điều cần đặt lên hàng đầu.

Cái vấn đề tưởng đơn giản lại làm tôi đau đầu... Vì trước giờ tôi quen phong cách bụi bặm rồi. Lâu lâu đi họp hay gặp khách thì sơ mi quần âu, còn đi chơi với bạn bè thì cứ quần jean mà phang tới...

Hôm nay đi sinh nhật với Quỳnh, chẳng lẽ lại chơi quần tây áo sơ mi... Mà quần jean thì toàn đồ cũ... Thật là vãi lúa...

Đang lục tung ba lô tìm đồ thì con Quỳnh sang. Ra mở cửa cho nó, chứ để nó đợi lại lằng nhằng...

- Sớm vậy em, anh chưa chuẩn bị gì hết...

- Thì sang đưa đồ cho anh nè, bữa em đi mua đồ, thấy đồ nam đẹp nên mua cho anh luôn đó, nhớ trả tiền lại nha...

- Hay vậy ta, anh đang tính chạy ra shop mua nè... hên ghê, bao nhiêu anh gửi nè?

- Em giỡn đó, em tặng anh...

- Ok, anh cảm ơn nha...

- Nhưng anh nợ em đó nha...

Nó làm mặt đểu với tôi, cơ mà tôi chẳng sợ nó, cùng lắm thì dâng hiến cái cuộc đời chó má này cho nó thôi...

Tôi cũng làm mặt tỉnh troll lại... Dạo này tâm lý vui vẻ vì mọi chuyện diễn ra khá ổn...

- Anh chỉ có tấm thân này, em có lấy thì lấy hộ anh... hê hê...

- Là anh nói đó nha, em lấy thật đấy...

- Thôi, chả giỡn, em ngồi chơi, anh đi thay đồ đây...

- Dạ...

Chả dám đùa với nó nữa, vì mặt nó cũng tỉnh bơ... mà có vẻ còn vui mừng nữa là khác... nên tôi sợ mọi chuyện đi quá xa...

Tốt nhất là dừng lại trước khi mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát... Bỏ con bé ngoài phòng, tôi chui vào toilet thay đồ...

Xem nào, nó mua cho tôi cũng nhiều phết, hai cái quần jean với vài cái áo thun... Thôi bỏ mẹ rồi, không có áo sơ mi...

Mặc tạm rồi ra ngoài kiếm áo sơ mi vậy. Có hình tượng trên người nó khổ vậy đó các thím... Nên các thím muốn lên hình thì suy nghĩ kỹ nhé... Khổ vãi cả chưởng!

Đi ra ngoài lục tìm áo sơ mi, con bé thấy tôi tìm kiếm mới hỏi...

- Anh kiếm gì đó? Em mua đủ quần áo cho anh mà...

- Anh kiếm áo sơ mi, chứ mặc áo thun anh không thoải mái lắm...

- Sao vậy, em thấy anh mặc đẹp mà, vừa mà...

- Nhưng có mấy thứ không đẹp lắm...

Nói rồi tôi chỉ vào mấy vết mực trên tay... rồi tiếp tục tìm kiếm... Lần này con bé đi tới gần tôi... Rồi nó nói...

- Anh không phải lo, chẳng ai đánh giá anh qua mấy thứ này đâu... Anh như thế nào thì ba và em biết là được rồi...

- Anh hiểu, nhưng suy nghĩ của người ngoài kia khó mà lay lắm em à...

- Anh nghe em đi, một lần thôi, anh cứ sống thoải mái với những gì mình suy nghĩ thôi... Đừng sống cho người khác nữa...

Em muốn thấy hình ảnh của anh 7 năm trước đây... sống cho lý tưởng của mình... chứ em không muốn thấy hình ảnh của một người luôn sống với những tính toán thiệt hơn...

Đề xuất Tiên Hiệp: Hệ Thống Rất Trừu Tượng, May Mà Ta Cũng Là
Quay lại truyện Khi Tôi 25
BÌNH LUẬN