Con bé nói mà mắt đã rưng rưng... hôm nay con bé đẹp lắm, mặt trang điểm nhẹ, vận cái đầm xòe, những đường cong tạo hóa được tôn lên bởi chiếc đầm... nó dường như được may ra để dành riêng cho con bé...
Khuôn mặt bướng bỉnh ngày nào của con bé hiện ra trong ký ức, ở chiếc cầu 14 năm xưa... Tất cả hình ảnh ùa về cùng một lúc... Khá khó chịu trong hoàn cảnh này... Tôi đưa tay vuốt nhẹ mặt con bé, lau đi những giọt mi đang chực chờ rơi khỏi đôi mắt long lanh kia... Cảm xúc chảy cuồn cuộn trong từng mạch máu... Con bé nhắm mắt lại, như chờ một khoảnh khắc yêu thương... Đầu óc tôi vô hồn, trống rỗng, để mặc cho những cảm xúc đẩy đưa triền miên...
Nhưng chỉ phút chốc thôi... tôi bừng tỉnh, thoát khỏi những ký ức mộng mị... Thoát khỏi những đợt sóng cảm xúc đang lấn chiếm tâm trí... Bởi tiếng chuông điện thoại...
Cả hai bừng tỉnh, rồi vội quay đi, che giấu cảm giác ngượng ngịu lúc này... Mặt con bé đỏ lên trông rất đáng yêu... Tôi đưa tay nựng mặt nó một phát rồi mới nghe điện thoại...
Là Boss gọi, vẫn số điện thoại đó, vẫn không có tên trong danh bạ... nhưng tôi không thể quên được... Tôi chần chừ trong chốc lát...
Nửa muốn nghe máy, nửa muốn không... Một nửa trong tôi muốn tìm về những ký ức ngọt ngào với boss... nửa kia thì muốn dứt khỏi những tình cảm kia...
Và rồi tiếng chuông điện thoại tắt đi... Trả lại không gian yên tĩnh của căn phòng... chỉ còn tiếng máy lạnh chạy phà phà...
- Ai gọi mà anh không nghe máy vậy?
- Sếp cũ của anh...
- Hai người có gì với nhau à?
- Không có gì hết, thôi mình đi kẻo trễ...
- Anh nói xạo dở ẹc, đi thì đi mà anh mặc luôn áo này đi nha...
- Ừ...
Tôi cũng không muốn tranh cãi với con bé làm gì nữa... kệ cha nó đi, ai muốn nghĩ sao cũng được... Nãy giờ cảm xúc của tôi thay đổi liên tục nên cái bản chất lì lợm bất cần đã chiếm lĩnh trong tôi...
Vậy là những vết mực lộ ra trên cánh tay rám nắng của tôi... Và gương mặt tôi thì hiện rõ hai chữ "bất cần"...
Đi xuống quầy tiếp tân thì gặp con nhỏ "so cool" kia... Lần đầu tiên nó thấy một người đẹp trai và xăm mình như tôi hay sao ấy... Nó cứ nhìn chằm chằm không thôi... Tôi cũng tính đấu mắt với nó... Cơ mà mắt nó sắc vãi chưởng nên tôi thôi...
Éo dám nghịch dại... không thì bỏ mẹ... Tôi tính xuống hầm lấy xe thì con Quỳnh kêu khỏi, đi taxi, vì con "So cool" cũng đi chung... Đệt mẹ, vậy mà nó nói là nó đi có một mình, lừa đảo à? Bữa nào xử lý sau...
Tôi ra ngoài đường vẫy taxi, mãi mới được một chiếc... Mở cửa cho hai người đẹp vào trước, xong tôi phi lên ghế gần tài xế ngồi luôn...
Ngu gì ngồi gần hai con đấy, mắc công thằng em đòi phần thì bỏ mẹ...
- Đi đâu em ơi? Anh tài xế hỏi.
- Cho em đến xxx... con Quỳnh trả lời luôn.
Tôi thì ngơ ngơ như bò đội nón thôi, cơ bản vì éo biết mình sẽ đi đâu... có khi nó lừa bán tôi cũng nên... Éo biết gì nên đành im lặng nghe hai con kia chém gió...
Ông tài xế lâu lâu cũng góp câu chuyện, còn tôi thì im thôi, vì chưa dò đúng đài nên chưa phát sóng được...
Ngồi chưa nóng mông thì cũng tới địa chỉ... Từ trên xe nhìn vào thì tôi đã choáng ngợp trước vẻ đẹp của căn biệt thự...
Không phải dạng vừa đâu... vừa vừa vừa đâuuuuuuuuuuuuuuuuuuu! Mả cha nó, không biết tụi này con cái nhà ai mà giàu vãi cả lúa... Nguyên cái biệt thự bự tổ chảng, đèn mở sáng trưng, bên trong thì âm thanh chát chúa vang lên...
Lồng ngực của tôi cũng bắt đầu hoạt động theo tiếng nhạc... Tim cũng đánh ầm ầm theo tiếng Bass... Dự là tối nay khá mệt đây...
Bước xuống xe, thanh toán các kiểu xong thì quay lại thấy hai mẹ trẻ đã biến đi đâu mất tiêu rồi... Mả cha nó chứ, dụ khị mình đi, giờ tìm được đồng bọn thì bỏ rơi mình thế này, trong khi mình éo quen biết ai nữa chứ...
Phen này thì vãi cả lúa rồi, nhưng không nao núng trước hoàn cảnh bất ổn này, tôi móc điếu thuốc, làm một hơi phong cách like a boss luôn...
Cũng không vội đi tiếp, giả vờ móc điện thoại ra check... Cơ mà éo có gì để check hết... Dự là lần này ê mặt rồi...
Nhưng rồi làn khói trắng giúp tôi thông suốt đầu óc... nên tôi bấm số Boss gọi... Từng hồi chuông vang lên... Và rồi cũng có kết quả...
- Anh, em nghe nè anh?
- Ừ, nãy em gọi anh có gì không? Nãy đi tắm nên không nghe máy...
- Em nhớ anh nên gọi, em muốn nghe giọng anh...
- Ừ, dạo này mọi chuyện ổn chứ?
- Dạ ổn anh... em chỉ nhớ anh thôi...
- Vậy thôi, em nghỉ đi, anh có việc rồi, nhớ ăn uống cẩn thận, giữ gìn sức khỏe nha...
- Dạ... lâu lâu em gọi cho anh được chứ...
- Ờ...
Đề xuất Tiên Hiệp: Bỉ Ngạn Chi Chủ