Thiệt tình là hôm nay nhục ghê gớm, trước giờ em không biết thắt cà vạt và cũng không có ý định học nên không biết...
Vì cơ bản là hồi lâu được mua cho cái cà vạt thì nhờ người ta thắt hộ, xong thì để từ đó tới giờ... lần nào xài chỉ cần kéo thôi...
Nhưng chuyến này Boss đem đi giặt nên tháo cmnr... nên éo biết thắt, ai ngờ vậy boss cũng biết... Đành muối mặt đưa cho Boss vậy...
Đưa cho Boss mà mặt em cười hề hề... để chữa ngại... Boss không nói gì mà cầm lấy cái cà vạt rồi nhanh tay thắt lại... nhìn cách boss say sưa đan thắt cái cà vạt... Nhìn như một người vợ đang thắt cà vạt cho chồng trước khi đi làm...
Cảnh tượng đó làm em có chút tưởng tượng thái quá... kiểu như mình là một người chồng éo ra gì, còn vợ thì hiền lành ngoan ngoãn, giỏi việc nội trợ, lo cho gia đình...
Đang mãi mê với suy nghĩ bệnh hoạn của mình thì boss cũng thắt xong... Boss choàng qua cổ em lúc nào mà không hay luôn... Cơ mà boss thấp hơn em cả cái đầu nên việc này cũng khá là nhằn với Boss...
Boss phải nhón chân lên mới choàng hết cái cà vạt qua đầu em... Lúc đó thì cái eo thon của boss hiện ra trước mắt...
Lạy trời đất, xin cho con giữ được tâm hồn trong sáng...
Em nó nhón chân lên đeo cà vạt cho em, và rồi, hai cơ thể nhích lại gần nhau hơn, mùi thơm của Boss, cộng với những thứ đang vớ vẩn trong đầu, khiến em có một hành động nông nổi...
Em vòng tay ôm lấy Boss... Boss vẫn để im đó, tay vẫn đang chỉnh sửa cái cà vạt... Mặt thoáng có nét vui vui... Nhưng rồi trong phút giây thôi... Đầu óc em tỉnh táo hơn, em bỏ boss ra...
- Được rồi, đừng nhón nữa, không té bây giờ...
- Uhm, em biết rồi...
Cả hai ngượng ngùng quay mặt đi... em xuống bếp làm một hơi hết chai nước lạnh... em muốn hạ hỏa lúc này... Đầu óc em đang có những suy nghĩ không được hay cho lắm... Cần phải kiềm chế cái cảm xúc đó lại, càng sớm càng tốt...
- Mình đi ăn sáng nha em?
- Dạ, nhanh thôi trễ anh...
Vậy là cuối cùng cũng thoát khỏi tình cảnh dở khóc đó, em chở Boss đi ăn sáng... Cũng trên con đường này, cũng là người con gái ngồi sau lưng...
Sao hôm nay cảnh vật mọi thứ dường như đã thay đổi rồi, giống như tình cảm em dành cho Boss cũng vậy... Đã thay đổi rồi... Không còn như ngày nào nữa...
Mỗi đứa một suy nghĩ, một khoảng trời... có chăng hôm nay hai đứa chỉ chung một mục đích, đó là dự ngày vui của bạn mình...
Cả hai không còn sự gắn kết nào với nhau nữa... Đơn giản chỉ là hai người từng quen... nếu có khá hơn cũng chỉ là người yêu cũ của nhau...
Ăn uống xong xuôi thì em cũng đưa boss sang nhà gái... em cũng sang đó trước luôn, chứ không cần quay về nhà trai làm gì nữa... Vẫn chưa tới giờ làm lễ... Em không vào nhà, mà đứng phía ngoài...
Tìm một quán cà phê cốc quen đường, xin ly cà phê, mặc dù đã uống ở nhà, nhưng hơn lúc nào hết, ngay bây giờ em cần một chỗ ngồi riêng... em muốn ngắm nhìn phố phường lúc này... em cần có chút chất kích thích giúp não hoạt động tốt hơn...
Dựa lưng vào tường, nhấp chút cà phê và hít làn khói nồng... Bỗng chốc em thấy hình ảnh boss lúc thắt cà vạt cho em, thấy hình ảnh boss lúc nhìn em...
Tất cả những hình ảnh đó tràn ngập trong tâm trí em... em cảm thấy thật khó chịu, muốn xua nó đi... Nhưng em không làm được... Càng cố gạt nó ra khỏi tâm trí thì nó càng ăn sâu vào tiềm thức... Phải chăng? Số phận đã an bài...
Người con gái đó vẫn luôn trong tâm trí em...
Đang mãi mê chạy theo những điều mộng tưởng thì tiếng chuông điện thoại kéo em về với hiện thực... Hiện thực em vẫn đang ngồi đây một mình, với ly cà phê và điếu thuốc... Là Boss gọi em...
- Anh nghe nè...
- Anh về nhà đi, nhà trai qua rồi đó...
- Ok, anh về liền...
Gọi tính tiền xong thì em cũng chạy về nhà luôn... nãy cũng may là chạy ra gần nhà, nên chỉ một lát là em về tới nơi...
Nhà trai đã tập hợp đông đủ... Có cả ba mẹ em nữa... Hôm nay trông thằng Tuấn bảnh bao hẳn luôn... Áo vest, quần tây, đầu tóc gọn gàng... khuôn mặt tươi tắn đón chờ niềm vui... Các bạn trẻ cũng vậy, ai nấy cười nói vui vẻ...
- Con chào ba mẹ, con chào ba mẹ hai...
- Uhm, nãy giờ mày đi đâu vậy con, cả nhà chờ...
- Con có chút việc tí...
- Uhm, việc gì thì bỏ đi, hôm nay ngày vui của thằng tuấn, phải lo cho chu đáo nha mậy, lần sau nó còn làm rể phụ giúp mày...
Mẹ em nói tỉnh như ruồi luôn, em cũng chỉ biết vâng dạ, rồi đón khay rượu từ ông bác của thằng Tuấn...
Bạn bè anh em đông đủ cả, kiểu này mai mốt đám cưới là khỏi nhờ người bưng quả, tụi nó tranh nhau để được bưng quả rồi...
Đang lóng nga lóng ngóng chờ công việc của mình thì Boss đi ra... Mẹ em thấy vậy nên gọi lại luôn... Khỏi chạy...
- TA, ủa con cũng đi đám hỏi của thằng tuấn hả?
- Dạ, con bạn cô dâu mà cô...
- Ờ, hèn gì... hôm nay con đẹp lắm nha...
- Dạ, con cám ơn cô...
- Khi nào tới hai đứa con đây?
Đề xuất Voz: Trông nhà nghỉ, tự kỷ 1 mình