Chap này xin được viết về ngày vui của thằng Tuấn, một người bạn đặc biệt... cũng là thằng anh em của em. Đây là một bước ngoặt trong cuộc đời nó... Mỗi người sinh ra đều sẽ phải bước qua những bước ngoặt như thế trong đời... Âu cũng là số phận đã sắp đặt, những người yêu thương nhau sẽ tìm về với nhau.
Từ nay, bên nó không chỉ còn là gia đình, những người anh em, mà bên nó chính thức đã có thêm một người bạn tri kỷ... rồi đây, nó sẽ xây dựng một cuộc sống mới, xây dựng một gia đình riêng...
Nó rồi sẽ phải từ bỏ những cuộc chơi thâu đêm, rồi sẽ biến mất trong cái xã hội tăm tối, nó sẽ bước ra cuộc sống của những con người bình thường, không còn đụng chạm đến những thứ đáng ghê sợ trong quá khứ...
Xin cầu chúc cho người anh em vững bước trong những tháng ngày sắp tới...
Dù sau này, có thể tao và mày sẽ không còn bước đi trên cùng một con đường, dù có thể sau này không thể sát cánh bên nhau trong những dự định tương lai... Nhưng tao biết đâu đó trong mỗi chúng ta... Vẫn luôn sẵn sàng hướng về nhau khi người kia cần sự giúp đỡ... Tao và mày, sẽ mãi là hai thằng anh em, sẽ là những người bạn tri kỷ... Mãi mãi trong tao, luôn coi mày là anh em tốt...
Sau một đêm vật vưỡng trên xe cùng hai vợ chồng nó, cũng may là nó đem theo tài xế, nên cũng không mệt lắm... nó và con Linh lăn ra ngủ sau mấy ngày chụp hình ở Đà Lạt... nên em mới có thể type chap được cho các thím (như em có nói đó, gõ xong quên lưu nên lên xe type lại)
Thì sáng hôm sau tỉnh dậy, tinh thần khá là phấn chấn và thoải mái, vì hôm nay là ngày vui, nên em quyết định dẹp hết mọi chuyện sang một bên...
Dậy sớm tranh thủ VSCN rồi pha cà phê uống luôn, lâu rồi không uống cà phê tự pha, cũng thấy thèm thèm...
Dạo này hình như quen dậy sớm rồi thì phải nên thức dậy đi vòng quanh nhà chả thấy ai cả... Xuống bếp pha cà phê, rồi mở nhạc... Cũng không thấy động tĩnh gì trong nhà...
Quái lạ, chẳng biết thằng Tuấn đi đâu cmnr... chứ mọi hôm em mà thức dậy mở nhạc thể nào nó cũng mò dậy, hôm nay thì lại không thấy ai cả, thằng Tiến cũng vậy... Suy nghĩ đó cứ chạy loanh quanh trong đầu mà chưa có lời đáp...
Đang ngồi thưởng thức hương thơm của cà phê và khói thuốc thì có điện thoại... là thằng Tuấn gọi...
- Anh hai dậy chưa?
- Tao mới dậy nè, mày đang ở đâu vậy?
- Em đang bên nhà dưới Tân Bình nè, bữa nay đám hỏi mà nên phải qua đây sớm chuẩn bị...
- Ờ ha, vậy mà tao quên, hèn gì nhà không thấy ai hết... Vậy thôi để tao tranh thủ chạy qua...
- Ờ nhanh nha, tại sáng thấy anh mệt quá nên không kêu...
- Ok...
Chết cha, hôm nay đám hỏi nó mà mình vô tâm quá, không dậy sớm phụ được gì hết... vậy là ba chân bốn cẳng đi tắm rửa các kiểu... Chải chuốt vuốt keo, nước hoa lăn nách đủ trò... đâu cũng ra đấy, cạo râu phát nữa là chuẩn luôn... Vì hôm nay thể nào chả có gái đẹp... ít ra cũng phải nhìn tươm tất nếu muốn đẩy đưa với em nào đó chứ...
Nghĩ thế nên trong dạ rất là vui sướng... mặt cứ gọi là tơn tơn đi... Nhưng chuẩn bị xong hết mới phát hiện một điều... Bộ vest đâu mất tiêu rồi...
Thế éo nào lại đen như vậy... kiểu này thì bỏ mẹ rồi... Tìm hết phòng rồi chạy sang phòng thằng Tuấn vẫn không thấy đâu...
Đang lộn cả ruột lên vì không biết xử lý tình huống này ntn thì có tiếng chuông cửa... Mẹ cha nó, đang gấp mà ai còn bấm cửa lúc này nữa...
Nói thế thôi chứ cũng mò ra mở cửa, xem ai có chuyện gì...
- Anh làm gì lâu vậy?
- Ờ, anh đang tắm, thôi vô nhà đi...
Đó là boss, hôm nay em nó đi đâu mà nhìn xinh cực luôn, mặc áo dài nữa chứ... Chắc là đi đám hỏi luôn rồi... Nhung em cũng giả vờ hỏi thăm phát cho nó có lệ...
- Ủa em đi đâu mà mặc áo dài vậy? Mà qua đây chi?
- Em đi đám hỏi, bộ anh không biết hả? Hôm nay đám hỏi con Linh với anh Tuấn mà...
- Ờ, thì đúng rồi, nhưng qua đây chi?
- Em qua mang đồ cho anh... Anh thay đi, cái vest để lâu không giặt nhìn thấy ghê...
- Ờ, cám ơn em...
Trả lời boss xong thì em thấy nhục dần, cái vest ít khi mặc nên chả bao giờ giặt cả... Cứ mặc về thì vứt vào tủ... khi nào cần lại lôi ra ủi ủi vài đường là mặc tiếp...
Hôm nay bị boss lên án... nhục không thể tả... mà thôi kệ, có người giúp giùm cũng tốt... xong em vô toilet thay đồ luôn... cũng may là cơ thể vẫn như trước nên bộ vest khá vừa vặn, công thêm mới được giặt ủi đàng hoàng nên trông em tự tin vkl...
Mặt mũi sáng sủa thoải mái, tinh thần cũng phỡn nữa nên em rủ Boss đi ăn để cám ơn...
- Em ăn gì chưa? Anh dắt đi ăn sáng nha...
- Cũng được, mà nhanh lên sắp trễ rồi...
- Uhm...
Nói xong thì em nhét cái cà vạt vào túi rồi đứng lên đi luôn... Cơ mà không thoát khỏi sự để ý của Boss...
- Sao anh không đeo cà vạt vào luôn?
- Tí đeo cũng được, giờ đeo nóng bỏ mẹ ra...
- Lại nói bậy, mà anh không biết thắt cà vạt hả?
- Anh... biết chứ...
- Thôi, đưa đây, em thắt cho... không phải ngại...
Đề xuất Bí Ẩn: Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982