Logo
Trang chủ

Chương 163

Đọc to

Biết là nếu ngồi im sẽ không thoát khỏi màn cắn xé nên tôi nhanh chân chạy ra biển, và phía sau tôi, "badgirl" đang rượt theo sát nút. Chúng tôi nô đùa giữa đất trời, quên hết mọi âu lo trong cuộc sống.

Gạt qua tất cả những rào cản trước mặt, giờ đây, nụ cười trên môi tỏa nắng, giờ đây lòng chẳng vấn vương, giờ đây tôi thoải mái với những suy nghĩ của riêng mình mà không sợ bất kì ai dòm ngó.

Phải chăng cảm giác này chỉ xuất hiện khi người cạnh tôi là "badgirl"? Nhưng tiếc là người con gái đó không dành cho tôi.

Tắm biển, nô đùa thỏa thích cũng tới trưa. Bụng đói và mệt nên chúng tôi quyết định kiếm gì ăn rồi chiều đi chùa tiếp. Không rành chốn ăn chơi ở Đà Nẵng nên người hướng dẫn tin cậy của tôi là các bác tài xế.

Cũng may là ăn ở có đức nên gặp toàn bác tài nhiệt tình, nên cũng không bị khó chịu hay "chém đẹp" như ở một số nơi khác.

Ăn uống no say thì bắt đầu đi chùa. Lần đầu tiên đi ngôi chùa mà người ta đồn là khá linh thiêng, tôi có chút cảm giác rạo rực, bởi lẽ tôi cũng rất thích đến những nơi yên tĩnh và trang nghiêm này.

Vào chánh điện thắp nhang, rồi rảo bước đi khắp chùa. Bên cạnh tôi, "badgirl" không còn nhốn nháo như lúc đi tắm biển, mà là một người phật tử đúng nghĩa. Em im lặng nhìn khung cảnh xung quanh, em chăm chỉ nghe những lời kinh kệ. Trong phút chốc, trong em hiện lên nét đẹp hiền lành, dễ mến, dễ khiến cho con người ta lạc vào mê trận ái tình.

- Em thật sự có chuyện buồn và cần suy nghĩ đúng không? Em đang giấu anh đúng không?

- Chỉ có anh giấu người khác thôi.

- Haiz, nhưng anh thấy nét mặt em kì lắm. Không giống những lần trước chút nào hết.

- Em bình thường, nãy anh khấn gì mà lâu thế?

- Anh cầu cho gia đình yên bình thôi.

- Không mưu cầu cho bản thân sao?

- Đời anh nay đây mai đó, sống chết không báo trước... Vậy mưu cầu cho bản thân ích gì hả em?

- Kể cả những chuyện anh sắp đối mặt?

- Chắc vậy... Thôi mình về khách sạn nghỉ rồi tối đi chơi cầu Sông Hàn nha.

- Ừ...

Vậy là tiếp tục đón taxi quay về khách sạn nghỉ ngơi. Sau chuyến du ngoạn ở ngôi chùa Linh Ứng thì hình như đầu óc tôi có phần nhẹ nhõm hơn. Tôi ít suy nghĩ lung tung hơn cho đến thời điểm này.

Mọi thứ tôi làm đã thay đổi nhiều, gần như mọi thứ tôi đều làm theo bản năng hết. Bớt suy nghĩ cho nhẹ đầu.

Tối nay là thứ Bảy nên Đà Nẵng có vẻ hưng phấn, mọi người ra đường đông hơn, khách du lịch cũng nhiều. Nên không khí gọi là tấp nập luôn. Quán xá đông đúc, không khí náo nhiệt khiến những người khách xa lạ cũng thấy rạo rực trong lòng.

Đề xuất Kinh Dị: [Dịch] Cửu Long Kéo Quan
Quay lại truyện Khi Tôi 25
BÌNH LUẬN