Logo
Trang chủ

Chương 174

Đọc to

Tình hình là sau buổi cà phê và về nhà Khanh ăn cơm, tối hôm đó Badgirl về thành phố... Nhưng em cũng không biết em ấy về thành phố thật hay còn đi đâu nữa... Không tiện hỏi nên em im re... Trước khi đi, em ấy có nói với em như tựa đề chương này. Thôi mình tiếp tục câu chuyện nhé.

Sau cái màn đấu trí và đấu mắt của ba cô nàng kia... thì lúc đó em cũng bơ luôn... Cơ bản là vì em chán rồi... Ai đời một thằng con trai 25 tuổi đầu mà bị mấy đứa con gái nó vây quanh thôi rồi luôn...

Em mặc kệ cho chúng nó muốn làm gì thì làm... Em ngồi châm thuốc và nhấp cà phê... Thằng Tuấn thì đành vô can trong chuyện này rồi... Khanh thì gần như chấp nhận sự thật này... Chỉ cầu mong em ấy và thằng Long hạnh phúc thôi...

Chỉ có điều vui nhất là con bé Dung, nó hẹn em ra để nói chuyện, cơ mà từ đầu đến cuối, nó chỉ biết ngồi lắng nghe thôi... Chắc mọi thứ vượt quá xa so với tưởng tượng của em nó...

Không khí im lặng bao trùm cái bàn của em mặc cho xung quanh vẫn náo nhiệt, mặc cho những bài hát liên tục được phát ra... Ở đây, mỗi người một suy nghĩ, mãi mê chạy theo từng suy nghĩ của mình...

Và Khanh là người phá vỡ bầu không khí ảm đạm đó... Theo cái cách mà em ấy vẫn làm, theo cái cách của một người con gái truyền thống...

- Thôi, mọi người chắc cũng đói rồi, về nhà mình dùng cơm nha!

- Đúng đó, em thấy mọi người im lặng quá... con Dung lên tiếng.

Và sau đó là những lời bàn tán xem ăn món gì, nấu như thế nào của hội con gái, để lại sự ngạc nhiên cho em và thằng Tuấn... Trước đó ít phút, mọi người nhìn nhau bằng con mắt hình sự...

Nhưng chỉ thoáng chốc thì lại có thể cười nói bàn tán một cách sôi nổi vậy... em thấy có điều gì đó sai sai... Bản chất con gái rất ích kỷ, vậy sao có thể như thế được... Không biết mình có mơ ngủ hay không nữa...

Và sau đó là hội chị em phân công nhau đi chợ, và về nhà trước... còn em và thằng Tuấn thì tiếp tục ngồi cà phê... Vì chả biết làm gì hết, vậy cho khỏe, lại được dịp tâm sự với thằng anh em của mình... Chờ các chị em khuất bóng thì thằng Tuấn thở phào nhẹ nhõm...

- Em lo vãi cả kinh, nãy cứ tưởng đánh nhau to...

- Tao có khác gì mày, cũng run bỏ mẹ ra... Nhưng thôi ổn rồi, sẽ sớm kết thúc thôi.

- Em thấy không dễ vậy đâu... sợ mọi chuyện sẽ kéo dài thêm...

- Tới đó tính, giờ coi ngày chuẩn bị khai trương nha, hồ sơ ok hết rồi...

- Ok, để em gọi mẹ coi ngày giùm...

- Tranh thủ đi, chuyện của Khanh ok rồi, chắc tao giúp mày một thời gian nữa là tao sắp xếp qua bên đó nha... Thời gian không còn nhiều nữa đâu...

- Ok, em biết rồi, em vẫn theo dõi tình hình đó chứ, chỉ có anh bỏ bê thôi...

- Thì lo xong chuyện là vừa thời gian luôn còn gì... chắc cũng qua Tết 2 tháng nhỉ...

- Ừm, tháng 3 là tới hẹn đó...

- Ok, từ đây tới đó cũng ít việc giải quyết, chắc tình hình cũng ổn... Chỉ còn một điều tao chờ 10 năm vẫn chưa có hồi kết...

- Anh vẫn chờ Thủy sao?

- Không phải chờ Thủy mà là chờ câu trả lời...

- Ừm, chẳng biết lý do gì 10 năm qua không hề liên lạc... Cứ như biến mất vậy...

- Bởi vậy tao mới cố chờ đợi câu trả lời của mình...

Đề xuất Tiên Hiệp: Linh Cảnh Hành Giả
Quay lại truyện Khi Tôi 25
BÌNH LUẬN