Mỗi con người đều trải qua những thăng trầm của cuộc sống, tự bươn chải giữa dòng đời, tìm cho mình một hướng đi riêng. Dẫu con đường đó trải đầy hoa hồng hay chông gai, ta đều phải bước, phải tiến về phía trước. Và những bước chân ta đi luôn có sự dõi theo của gia đình và những người thân quen.
Có những lúc, con đường ta đi là sai... Nhưng rồi những bước ngoặt trong cuộc đời sẽ dẫn ta theo một hướng khác, và đó chính là những gì đang xảy ra trong cuộc sống của em. Em và thằng Tuấn! Gần 10 năm qua đã sai!
Đã chìm trong vũng lầy của xã hội... Tay vương nhiều tội lỗi. Nhưng đến hôm nay, quyết tâm dứt bỏ quá khứ... Sẽ phải cố gắng thoát khỏi vũng bùn tăm tối... Vì một tương lai khác... Vì hạnh phúc của người thương yêu.
Tiếp theo câu chuyện đầy oái oăm nhé:
Sau một ngày thân xác rã rời, đầu đau như búa bổ vì những thứ do những người con gái kia gây ra... Thật sự em mệt mỏi, em muốn trốn chạy mảnh đất này như trước đây em từng trốn chạy tình cảm của Khanh...
Nỗi sợ hãi thêm lớn vì tưởng mình đã dứt khoát được với những người con gái kia... Nhưng không!
Badgirl là người đã khơi lại tất cả mọi thứ, làm cho tất cả rối bời... Để rồi em nó lại ra đi, cách ra đi này không khác 3 năm trước, đến nhẹ nhàng và ra đi trong tiếc nuối ân hận...
Nhưng đó là sự sắp đặt của ông trời, có duyên ắt gặp lại... Và em tin cái duyên phận giữa em và Badgirl rất lớn... Không dễ gì xóa bỏ được cái duyên đó...
Có chăng "Hữu duyên vô phận"... Tình cảm có, nhưng vì ngăn cách nên đành quan tâm từ phía sau... Em biết trong lúc này, Badgirl đang khóc, không to, không ầm ĩ...
Từng giọt lệ của em nó sẽ nhẹ rơi trên khuôn mặt ấy... Như đã từng rơi 3 năm trước... Nhưng đó là quá khứ rồi, em tin Badgirl bây giờ mạnh mẽ hơn xưa rất nhiều...
Badgirl sẽ khóc, rồi sẽ tự lau đi giọt nước mắt ấy, và sẽ mỉm cười, cười cho số phận trớ trêu... Cười cho những sắp đặt của tạo hóa.
Đang mãi suy nghĩ về Badgirl, có tiếng gõ cửa... Nãy giờ không để ý lắm, tiếng gõ cửa ngày càng lớn... Em ngồi dậy ra mở cửa... Bất chợt giọt lệ rơi...
Từ khóe mắt chảy dài xuống bên má... Xót! Em lau vội rồi ra mở cửa... Không dám nhìn thẳng vào người đối diện, cố tình né vì sợ người khác biết mình vừa rơi lệ...
Người vừa gõ cửa là Boss... Nhìn cái cảnh em nó đứng trước cửa, run lên vì lạnh khiến em có chút chạnh lòng, mở cửa rộng hơn để em nó vào...
- Có chuyện gì hả em?
- Em sợ ngủ một mình...
- Giỡn á? Chứ ở nhà ngủ với mẹ sao?
- Không, nhưng chỗ lạ... Em sợ... Cho em ngủ chung với anh nha.
- Có gài không?
- Là sao?
- Thôi... Vậy em nghĩ đi, anh làm việc xíu...
Đầu óc lúc này hoang mang lắm, khả năng trap là khá cao... Bởi lẽ nhiều lúc con người đâu thể làm chủ được mọi thứ, nên em cố gắng tránh xa Boss càng tốt, lấy laptop rồi ra salon ngồi coi tin tức các kiểu...
Tranh thủ làm lon bia cho nó dễ ngủ, ngủ salon đó là một cực hình nhưng vậy có lẽ tốt hơn... Hình như do tác dụng của bia hay sao ấy, nên đêm nay rất dễ ngủ...
Gạt bỏ tất cả những thứ đang và sắp xảy ra... Em cần một giấc ngủ sâu... Để cơ thể có thể thoải mái trước những việc làm tiếp theo... Cần cho mọi thứ đi vào cái guồng quay vốn có của cuộc sống...
Cần những thứ tốt đẹp nhất cho những mối quan hệ... Và cần thời gian để những rung động con tim nhạt nhòa.
Sáng hôm sau dậy thì thấy vẫn nằm trên salon, nhưng trên người có cái mền... Chắc là Boss đã đắp giùm mình... Thôi thì những thứ ân cần này... Anh xin nhận lấy, chỉ mong em sớm hiểu ra rằng... Ta là hai đường thẳng song song...
Rất khó để ta hòa hợp với nhau... Bật dậy không thấy Boss trong phòng, chắc đã về phòng rồi... Phải chi những thứ rắc rối này không xảy ra... Phải chi những yêu thương này không tồn tại... Có lẽ em sẽ sống thoải mái hơn, có lẽ sẽ sống thật với bản thân mình... Không chút đắn đo, dò xét... Em sẽ là một thanh niên nghiêm túc, hay cũng có thể là thanh niên bê tha trong những tệ nạn xã hội...
Đề xuất Tâm Linh: Bạn gái tôi lớp 8