Logo
Trang chủ

Chương 188

Đọc to

Xong thì cả hai người cám ơn bs các kiểu, em còn thấy chị Thủy nhét tiền cho con mụ ấy nữa... Và thế là BS có tiền đi ăn khuya... DCM chúng nó...

Thế éo nào lại thế, chúng nó làm việc mà cứ hở ra là ăn tiền... Thế thì tội cho mấy gia đình không có tiền, không có tiền cho chúng nó thì chúng nó bỏ lơ... Không thèm quan tâm gì hết...

Thật sự em rất ghét thể loại này... Nhưng em cũng im luôn, vì giờ em như cá trên thớt, vớ va vớ vẩn nó tiêm cho một mũi có khi về gặp ông bà sớm...

Bs đi rồi thì chị Thủy xin phép về trước, còn mỗi con Dung... Em cũng kêu nó về đi. Em ổn rồi, và cũng không quên gửi lời cảm ơn nó... Cơ mà nó cứng đầu éo chịu về... Cứ ngồi lì ở đó...

Hết cách em đành im lặng... Vì lúc đó em hoang mang lắm, vì trước giờ em hận nó kinh khủng... mà giờ nó mới vừa giúp em... Nên em cũng không biết cư xử thế nào cho hợp lí...

Nằm lăn lộn mãi vẫn không nghỉ ngơi được tí nào, vì đầu óc mãi suy nghĩ về cái đứa có mối thù bên cạnh... Rồi thì cảm giác ngột ngạt càng dâng cao... Em thấy khó chịu quá nên tụt xuống giường đi phăng phăng ra khỏi phòng cấp cứu...

Chẳng biết lúc em xuống giường nó có biết không, mà lúc em ra đến cửa phòng cấp cứu thì con điên ấy nó chạy theo rồi la ầm lên... Kiểu như em bị chấn thương đầu nên mê sảng bỏ đi ra ngoài vậy...

làm cho ông bảo vệ cũng mất mật với nó, nhìn lão mặt mày xanh mét đến là tội...

- Cháu đi đâu đấy, có chuyện gì chú kêu bác sĩ hộ cho...

- có gì đâu, con đi ra mua thuốc hút...

- Nhưng con đang theo dõi mà, nằm nghỉ đi...

- Con không sao, chú để con ra ngoài tí rồi vào...

Nói xong thì em gạt tay ổng rồi đi ra ngoài luôn, con nhỏ cũng đi theo em... Em đi trước còn nó thì lũi thũi đi đằng sau... Em cũng không thèm nói gì, cứ thế đi một mạch ra cổng...

Tìm quán cf trước cổng ngồi kêu ly cf với gói thuốc... Nó cũng kéo ghế ngồi gần em luôn... Hôm nay con này lì vãi, dám ngồi cạnh em luôn... Nhưng thôi, giờ không có tâm trạng chấp nhất với nó...

- Uống gì kêu đi...

- Dạ...

Tiếng dạ cất ra có chút ngập ngừng, trước đây tiếng dạ đó cũng từng nói với em... Rồi cũng từ người con gái đó gieo cho em biết bao muộn phiền, làm cho thằng anh em của em gặp nạn...

Haiz, ông trời trớ trêu thật, kẻ mà em đã từng hận biết bao năm qua, nay lại là người giúp đỡ lúc em hoạn nạn... Thật là biết trêu đùa!

Thôi thì dù gì cũng đã giúp mình nên em đành cất lời cám ơn...

- Cám ơn lúc nãy đưa vô bệnh viện nha!

- Dạ, không có gì... Dù gì thì...

- Thôi được rồi, không cần nói nữa...

- Dạ

Em biết nó sắp nói dù gì thì chúng ta cũng từng là... nên em cắt lời nó ngay, mọi thứ thuộc về quá khứ em không muốn nhắc lại... Hôm nay em nợ nó...

Coi như đó là những gì trước đây nó nợ em và bây giờ trả... còn những thứ liên quan đến nó trước đây em không muốn nhắc lại... Bao năm qua em đã cho tất cả vào quá khứ... Bây giờ cũng vậy, chỉ là hữu duyên tương ngộ mà thôi...

em châm điếu thuốc và ngồi ngả ra ghế, cái lạnh của trời khuya và nỗi ám ảnh về sự thật mới được sáng tỏ khiến em rơi nước mắt... em không lau đi dòng nước mắt đó...

Đề xuất Voz: Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị
Quay lại truyện Khi Tôi 25
BÌNH LUẬN