Cứ mặc kệ những cảm xúc tuôn trào... Dẫu cho xung quanh người ta đánh giá như thế nào... Nhưng lúc này đây, em muốn sống thật với con người mình... Rằng em có cảm xúc... Em có tình cảm...
Nó đưa tay lau nhẹ dòng nước mắt trên mi... Nó không nói gì, nhưng trong ánh mắt nó chất chứa một câu hỏi...
- Thôi khuya rồi, về đi... Cảm ơn vì tối nay...
- Mai em về luôn, để mai bs khám lại cho chắc rồi em về.
- Cứng đầu nhỉ?
- Em...
- Tôi nói là về đi, đừng làm tôi bực... Lần này coi như tôi nợ... Giữa chúng ta sẽ không còn nợ nần gì nhau nữa... từ đây về sau, tôi không trách cô vì chuyện cũ...
Nhưng đừng xuất hiện trước mặt tôi...
Giọng em lúc đó gay gắt lắm, thật sự lúc đó em không muốn nó chứng kiến lúc em yếu lòng, lúc em đau khổ... Nó thấy em gay gắt và có phần nổi điên nên nó cũng sợ đứng lên và đi khuất...
Một mình giữa đất trời lúc này, em chỉ biết hút thuốc... và hút thuốc... Càng hút em càng khóc... Cổ thì khô rát... Môi đắng ngắt, nhưng em lại cảm thấy dễ chịu...
Bởi vết thương trong lòng đã phần nào được che lấp bởi những nỗi đau thể xác...
Em muốn uống rượu nữa, nhưng giờ này chả biết ở đâu bán, chán chường nên em lảo đảo đi vào bệnh viện... Thôi kệ, vào đây nghỉ đỡ một đêm, hôm sau tính tiếp...
Ông bảo vệ thấy em đi vào thì thở phào nhẹ nhõm...
- Chú tưởng con đi luôn rồi, chú sợ muốn chết...
- Con xin lỗi, tại thèm thuốc quá...
- Ừm, thôi con vô nghỉ đi...
Chào ổng xong em cũng chui vô giường luôn, không biết cái phòng cấp cứu này đã có bao nhiêu người ra đi nữa, căn phòng lạnh lẽo âm u thấy sợ luôn...
Đã vậy còn mở máy lạnh, lạnh teo mẹ nó chim... Lăn qua lăn lại cả đêm có ngủ được miếng nào đâu... Vết thương thì bắt đầu có cảm giác đau nhức...
Vậy mà cuối cùng mệt quá em cũng thϊếp đi lúc nào cũng không hay...
Lúc tỉnh dậy thì đã thấy trời sáng, xung quanh người nhà bệnh nhân bắt đầu vô thăm hỏi các thứ, bs và y tá cũng đang làm nhiệm vụ... Em tính đi vô toilet để VSCN...
Vừa đặt chân xuống giường thì con y tá nó hét như muốn đấm vào tai em...
- Nằm im đó, để vệ sinh vết thương, chích thuốc rồi đi đâu thì đi...
- Đi VSCN tí thôi...
- Không đi đâu hết...
- Ra tới quần rồi mà không cho đi, tí nữa nó ra là chết luôn đó...
em giả mặt hài hài chọc nó, nó thì đỏ mặt luôn... Mấy người xung quanh thì cười rần rần... Ông bác sĩ cũng cười ngặt nghẽo... Cuối cùng nó cũng tha cho em để đi VSCN...
Vào trong đó chỉ rửa được cái mặt, chứ chẳng có bàn chải gì để đánh răng, đành chịu cảnh miệng thúi vậy... Lúc bước ra thì thấy cảnh náo loạn ngoài phòng...
Thì ra là do Chị Thùy, chị ấy đang dò hỏi con y tá là em ở đâu... Mà không hiểu con đó trả lời ra sao mà bà chị làm ầm lên...
Lúc sau em ra, chị Thùy thấy em nên cũng dịu dịu chút... Còn có vẻ ngại ngại với con y tá nữa... chắc lúc nãy làm căng với nó quá nên vậy...
em đi vào leo lên giường rồi ngồi im cho nó rửa vết thương với chích luôn... Được cái con này nó chích khéo không đau... chích đúng ven nên rất nhanh... chỉ có điều nó rửa vết thương thì vl lắm...
Kiểu như nãy chọc nó giờ nó làm cho bỏ ghét đó... Đau thấy trời xanh!!! Mà em thì lì đòn nên không la... mà chỉ biểu hiện qua cảm xúc nét mặt thôi...
Nó nhìn thấy thì hỏi...
- Đau không?
- Đau...
- Sao không nói...
Đề xuất Bí Ẩn: Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982