Logo
Trang chủ

Chương 193

Đọc to

Hết nói với boss luôn, nghe lời mẹ em kinh khủng, lại còn giọng cười hihi... ệt mẹ chả biết học đâu cái giọng cười man rợ đó nữa, ... Em vô phòng thay đồ các kiểu, tính phóng ra khỏi nhà tránh sự nhiễu sự từ ba mẹ...

nhưng nào ngờ mẹ em cao tay vãi đái... Bà cho Boss đi cùng em, em đâu thể cãi lời... Vậy là hiển nhiên việ trốn chạy khỏi gia đình có thêm sự xuất hiện của Boss... Điều đó khác gì đi bụi có sự quản lí từ gia đình...

Nản thì thôi luôn... nhưng éo dám bật lại... Boss bây giờ không như xưa, có tới 2 cái gậy chống lưng cỡ bự 1 của Badgirl, một của mẹ em...

Đành thế!

#*#*#*#*#*#

Vất cái balo lên xe, ràng buộc các kiểu giống như sắp đi phượt vậy...Thật tế thì soạn đồ chuẩn bị đi lên BMT lại thôi...chứ em biết chuyến này mà về nhà nữa thì sẽ bị nghe vấn đề cưới hỏi, vợ con...nên tránh được lúc nào thì tránh...

Nhưng mà đời éo như mơ em tính chuẩn bị nhanh nhanh rồi phóng đi bỏ mặc Boss...Cơ mà em nó nhanh vãi đái...Em chuẩn bị xong thì em nó cũng phóng lên xe cmnr...mặt hỉm hỉm, nhìn muốn đạp 1 phát chết tươi...nhưng dưới ánh mắt của mẹ và cái sự tỏ ra ngây thơ của Boss...em đành thở dài leo lên xe và phi...Phi đến nơi có biển bạc núi xanh...

Vâng! đúng là như thế, em lên xe và phi đi không hề tính toán trong đầu sẽ đi đâu làm gì...Tất cả chỉ là vê ga là phóng trên những con đường hai bên là hàng cây xanh ngút...

Rồi đến 1 lúc nào đó, chợt nhân ra...Ta đang đứng trước biển, một bên là vách núi, bên con lại là bờ biển trải dài dưới ánh nắng tháng 12...Nhẹ nhàng quyến rũ...Từng làn gió biển thốc vào mặt, làm cho ta cảm nhận được vị mặn của muối...Làm cho ta chợt khẽ run vì cái lạnh của tháng 12...

Và cảnh đẹp thì tức cảnh si tình...Dừng xe lại, lôi Boss xuống mặc cho cái nhìn khó hiểu từ Boss...

- Sao dừng lại vậy anh?

- Nghĩ mệt xíu...

- Mới đi được chút mà...

- Chụp hình, được không?

Nghe tới chụp hình thì em dám cá là 10 người con gái thì hết 9 người tươi rói...Cũng không hiểu vì sao lại thế, nhưng từ lúc em chơi chụp ảnh đến nay thì em đều thấy là như vậy...Mổi lần gọi điện rủ rê chơi bời thì ít đứa hứng thú...mà rủ đi chụp hình là y như rằng tụi nó háo hức rạo rực kinh lắm...Đó cũng là kinh nghiệm tán gái cho anh em nhá...Kiếm 1 cái DSLR khá khá tí, súng ống nhìn hoành tráng tí ( mặc dù không cần sịn) thì tha hồ kiểm mẫu và gái luôn...Quay lại chuyện nhé...

Nghe được chụp hình thì Boss cười tươi rạng rỡ luôn...Nhưng do không có chủ ý đi chụp hình nên em chẳng đem theo máy, đành lôi con DT sony thần thánh ra Pose ảnh tạm...

Tức nhiên không bằng DSLR nhưng so với DT khác thì em thích chụp ảnh bằng nó nhất...Cơ bản vì nó cho phép chỉnh 1 số thông số...Và vậy là Boss làm dáng và em pose...Cũng được chục tấm nhìn ưng ý...

Nhìn nét mặt vui vẻ của Boss em cũng tan biến đi những ý nghĩ về việc nói với boss chuyện mình sắp đi nước ngoài...Nét vui tươi rạng rỡ của em nó...

nhìn làn gió thôi từng ngọn tóc của em nó...Khiến con tim rung động nhẹ...

chụp choẹt các thứ chán chê thì lại leo lên xe và phóng...Lần này thì thẳng tiến về VT...Mảnh đất sinh ra và trải qua nhiều kí ức...Có những niềm vui và nỗi buồn tại vùng đất này...

Sắp xa nơi đây rồi...Nhưng hình ảnh về mảnh đất ấy sẽ luôn trong tim...Xe cứ thế chạy mãi về 1 hướng đã định...Vượt qua những con đường, những hàng cây ngọn cỏ...Vượt qua những ngày tháng ưu sầu của quá khứ...

Mặc nhiên tương lại phía trước vẫn mù mịt tăm tối...

Nơi dừng chân của em là căn nhà của thằng Tuấn...Nơi quen thuộc, nơi trú mình khi cần thiết...Tất cả vẫn vậy, nhưng số phận và tương lai của nó cũng như chủ nhân của nó sẽ phải thay đổi...

Rồi thì nó có còn là nơi yên bình nữa hay không? Liệu nó còn là nơi chứa chấp kẻ lang thang này nữa hay không? Tất cả vẫn là những câu hỏi cá nhân mà không hề biết được câu trả lời...

Mở cửa đi vào nhà, căn nhà này không lạ lẫm với Boss...Nhưng Boss vẫn ngại ngùng khi bước vào.Đơn giản vì ít khi em dắt người quen đến đây...Nó như là 1 nơi để em trốn chạy những thứ xung quanh...Đôi khi gặp chuyện không hay...Nó là nơi để em trốn chạy...Là nơi em có khoãng thời gian để suy nghĩ...

- Vào đi, ngại gì...

- Nhà này của anh hay của Tuấn, lần trước em không hỏi?

- Của thằng tuấn...

- Sao anh thoải mái ra vào vậy?

- Vật chất của nó cũng như của anh và ngược lại.

- Oh...

Đề xuất Tiên Hiệp: Vô Địch Thiên Mệnh
Quay lại truyện Khi Tôi 25
BÌNH LUẬN