Chén chú chén anh 1 lát cũng xong, vậy là em và đồng bọn quyết định đi tắm biển, cai snayf là cái ngu của em, không trách ai được...Cơ bản là hôm kia té xe, vết thương đang kéo da non...Giờ xuống biển tắm thì thôi rồi luôn...Xót vkl, nhưng cũng dối lòng và dối bạn rằng tắm vậy cho mau lành vết thương...Thật ra trong lòng thì chửi thầm " DKM, hôm nay đen vkl"
Đùa giỡn, thả hồn theo từng con sóng, gột rửa những thứ đã qua chán chê thì mạnh thằng nào về nhà thằng đó...
Trời đã chuyển tối, từng con gió khẽ lùa vào cơ thể...Nó làm cho thân hình ngồi sau xe em run lên từng cơn...Em còn nghe rõ tiếng 2 hàm răng của boss va vào nhau lập cập...
Đưa tay kéo lấy tay Boss ôm vào bụng em...Nhưng đó là cái ngu tiếp theo của em...Không biết điều đó có làm Boss bớt lạnh không? Nhưng em thì cảm nhận cơ thể mình lạnh thêm 1 phần...
Đổi lại, nhìn qua gương chiếu hậu...Em thấy 1 nụ cười rạng rỡ sau ánh hoàng hôn
Chở Boss về nhà, tắm rửa các kiểu xong...chốt lịch chơi bời tối nay là đi ăn rồi đi Bar, sau đó thì về nghĩ, mai cả hai lên sg, rồi em đi BMT...
Boss thì nghe ăn chơi các kiểu thì đồng ý ngay không cần suy nghĩ...em thì cũng chả cần nghĩ gì, thời gian này rảnh thì tận hưởng thôi...
Sau những âm thanh chát chúa của Bar, sau những hình ảnh những con người lắc lư điên cuồng bởi những chất kí©h thí©ɧ...Sau tất cả những gì trải qua tối nay...Em những tưởng sẽ có giấc ngủ ngon...Để rồi, sớm mai thức giấc em lại trở về con người của chính em...Trở về lối sống bình thường ấy..Nhưng đặt mình lên giường, mắt em vẫn thao tháo nhìn lên trần nhà...Nhìn ra cánh cửa số nhỏ...Như chờ đợi 1 thứ gì đó đã mất sẽ trở về...
Nước mắt em tuôn, những hình ảnh kí ức về thủy lại ùa về...từng cơn...từng cơn 1...Nó khiến em bồi hồi, khiến em chìm trong những u mê sâu thẳm...
Để rồi phút chốc tất cả lại tan biến đi...Để lại 1 khoãng trống chơi vơi trong lòng...Để em lại giữa căn phòng nhỏ cô quạnh...
Em muốn thoát ra khỏi những thứ ám ảnh về Thủy...Em không dám đối diện với sự thật...em muốn say...em muốn tất cả sẽ qua đi, sẽ tan biến như chưa hề tồn tại...
Em muốn sự ra đi của Thủy sẽ chẳng bao giờ sảy ra...em muốn sự thật về Thủy em sẽ không bao giờ biết được...Để em mãi đi tìm 1 kí ức còn hơn em phải đối diên sự thật mất mát đau thuong này...
Vùng dậy, xuống bếp đem những lon bia còn lại vào phòng...Khui hết lon này tới lon khác...Những điếu thuốc trên tay không ngừng cháy....Căn phòng ngập tràn khói thuốc và men say...
Em đang chìm trong bóng đêm tuyệt vọng...Rồi 1 tia sáng mở ra...Cánh cửa từ từ hé mở...Người bước vào căn phòng đó là Boss...Người phá tan không gian buồn bã đau thương này là người đã khiến em đau...
Là người cho em nhiều cảm xúc...Sao không là ai khác mà là Boss...Để em có thể nổi sung lên chửi 1 trận vì dám tự ý vào phòng...Để che giấu đi sự yếu lòng của bản thân lúc này...
Boss nhẹ nhàng đến bên em, không nói gì cả...Cầm lon bia khui rồi uống...Ngồi đó! im lặng nhìn em!
Em cũng im lặng ngồi uống, em không dám nhìn boss...Em không muốn ai thấy mình trong hoàn cảnh này...Em chỉ gục đầu ngồi đó...Mõi mệt quá rồi...
Ai đó cho tôi 1 lối thoát đi...Không gian im lặng của căn phòng bị phá vỡ bởi Boss, trên tay là bức hình của Thủy...
- Cô ấy đây ah?Mối tình đầu của anh...
Đề xuất Voz: Nghiện ma tuý