Cúp điện thoại quay qua thì thấy Boss đang nhìn em bằng một con mắt rất khác, kiểu như vừa chứng kiến một con người đa nhân cách vậy... Em cũng không ngạc nhiên, vì em đọc được suy nghĩ của Boss...
Em hỏi đểu em nó...
- Có gì lạ sao?
- Không, nhưng sao anh nói chuyện với người khác tử tế vậy mà nói chuyện với em cộc lốc vậy hả?
- Muốn biết hả?
- Muốn chứ...
- Ai biểu lừa tôi....
Vậy là em nó im lặng cmnl... Em cũng chẳng quan tâm, đã không muốn nói mà cứ bắt nói ra... Kết quả thì ráng chịu... Thấy mình cũng quá đáng cơ mà kệ nó, phũ vậy cho em nó quen...
Khỏi phải bỡ ngỡ... Em nó giận dỗi dùng dằng các kiểu nhưng em không nhẹ dạ... Em cứ tiến thẳng về siêu thị để mua ít trái cây thắp nhang cho Thủy... Vậy là mặc định em nó phải lết theo em...
Sau khi mua những thứ cần thiết thì em tự tin đi tìm địa chỉ nhà Thủy... Và sau gần 5 phút đi bộ thì em cũng tìm được...
Bấm chuông cửa và chờ đợi, người mở cửa cho em là một phụ nữ đứng tuổi mà em đoán là mẹ Thủy... Bà khác trước rất nhiều nên em khó nhận ra...
Nhà chỉ có chị Thùy và bác gái, bác trai đi du lịch với bạn rồi... Cũng hỏi han các thứ rồi em xin phép được thắp nhang cho Thủy... Cũng may gia đình này còn chút nếp sống người Việt...
Bàn thờ của Thủy được đặt trên lầu... Chị Thùy dắt em và Boss lên... Boss líu ríu theo sau em như kiểu con dâu về nhà chồng, mà em cũng có khác gì đâu...
Tự tay sắp trái cây lên bàn thờ, em lau nhẹ tấm di ảnh của Thủy, rồi rút hộp quẹt đốt ba nén nhang, khấn vái cho Thủy rồi cắm vào lư hương, bên cạnh Boss cũng làm điều tương tự... Không biết Boss khấn vái gì... Ra điều thành tâm lắm...
Rồi chị Thùy dắt em xuống nhà, mọi người nói chuyện hỏi thăm nhau... Thời gian quá lâu để mối thân tình bền vững, em cảm giác mẹ Thủy thay đổi nhiều lắm, chỉ có chị Thùy là còn có chút nhiệt tình...
Em thấy mọi thứ thay đổi rất nhiều khiến em cảm thấy thoải mái... Thấy không tiện ở lâu nên em xin phép ra về... Chị Thùy giữ ở lại ăn cơm nhưng em từ chối...
Bước ra khỏi căn nhà, em ngoái đầu lại nhìn... Như muốn giữ chút kỷ niệm cuối cùng ở nơi đây... Em biết mình sẽ không có dịp quay lại... Chị Thùy ra tiễn hai đứa, chị có vẻ cảm thấy có lỗi vì thái độ của mẹ...
Chị xin lỗi, nhưng em không dám trách... Vì tất cả qua lâu rồi... Chỉ trách thời gian vô tình quá... Em lặng lẽ bước đi, không dám quay đầu lại... Vì em đã quyết tâm bước đi, coi như đây là nghĩa tình cuối cùng của em với Thủy...
Mong cho Thủy ở thế giới bên kia sẽ sớm thanh thản... Lời hứa của Thủy và em đã kết thúc, Thủy đã mãi mãi xa em và gia đình... Em phải bước tiếp trên con đường của mình....
Tất cả rồi sẽ gặp nhau ở một nơi không có giới hạn về không gian và thời gian vào một lúc nào đó... Tất cả sẽ là quá khứ nằm mãi trong tim...
Đề xuất Voz: Tổng hợp các truyện ma em đã viết trên forum cho các thím tiện theo dõi