Logo
Trang chủ

Chương 203

Đọc to

Nhưng em cũng không ngăn cản Boss làm những hành động yêu thương đó được... Lý trí không cho phép, nhưng con tim phản bội điều mà lý trí suy nghĩ...

Uể oải lết thân tàn vào toilet vệ sinh cá nhân các kiểu. Tự nhìn vào gương và thấy mấy tháng qua mình hốc hác quá... Lo nhiều việc nên bỏ qua sức khỏe đang suy yếu...

Tặc lưỡi thôi kệ, ráng thêm ít bữa rồi nghỉ một thời gian dài... Bù lại mấy năm qua cắm cúi vào công việc... Ra ngoài thì Boss đã ngồi chờ sẵn... Dịp này Boss đúng chất đi du lịch luôn...

Em nó diện đồ không cần chỉnh... Chuẩn nuột từ trên xuống dưới... Chỉ tiếc cho em nó đi cạnh em... Một thằng suốt ngày chỉ quần jean, sơ mi... Nhưng hôm nay ở xứ người nên em mặc áo pull.

Lâu lắm rồi em mới mặc áo pull ra đường... Cảm giác thoải mái lan tỏa...

Đôi cánh tay rắn chắc phủ đầy những bức họa bì... Xanh đỏ lổm chổm... Cũng khiến em hơi ngại... Nhưng rồi vụt tan biến...

Vì đất nước này, chả ai biết em là ai... Họ cũng không soi mói như người đồng bào ở quê cha đất tổ... Với họ đó chỉ là nghệ thuật... Là cách thể hiện gu thẩm mỹ...

Thấy em mặc áo pull, Boss tròn mắt nhìn dò xét... Lại còn kéo em lại để nhìn hình xăm trên tay... Em nó khen hình Quan Công của em... Nhưng tuyệt nhiên em cấm đụng vào...

Gì thì gì chứ hình đấy có mơ em mới cho đụng, hình nào cũng được... Bởi vì em đâu muốn bị bẻ quẹo cổ... Vậy là Boss nghịch nghịch vén áo em lên sờ mó hình đầu sói trên ngực... Tiện tay nhéo luôn cái vếu của em...

Đang yên lành bỗng dưng thành trò đùa... Em điên tiết chửi cho một trận...

- Giỡn mặt hả? Bộ không biết đau sao?

- Em giỡn xíu mà...

- Giỡn gì mà giỡn kiểu vậy...

- Em biết rồi, mai mốt em không giỡn vậy nữa...

- Đi ăn sáng nha...

- Dạ, mà mình ăn gì giờ anh?

- Ai biết, thôi đi ra kiếm quán nào ăn thôi...

Hai đứa lết ra đường tìm cái ăn, cơ mà ở đây đâu giống Việt Nam mà có quán ven đường... Tìm hoài không thấy quán nào, nên quyết định bắt taxi đến địa chỉ chị Thùy đã đưa hôm trước...

Sẵn tiện kiếm chỗ ăn rồi qua nhà luôn cho gần. Cũng hên là địa chỉ chị Thùy gần chỗ này, đỡ tốn tiền taxi... Nhưng có một tình huống trớ trêu... Anh em cũng cần lưu ý sau này đi du lịch nhé...

Lên xe ngồi bình thường, xuống tới nơi thì sự cố... Quên không có tiền Úc... Cái khốn nạn nó mới lòi ra nè... Toàn tiền Việt và thẻ... Đang lóng ngóng chưa biết giải quyết sao thì Boss đã trả tiền giùm em...

Vẫn là người đi nước ngoài thường xuyên có kinh nghiệm...

- Hì hì, thấy em giỏi không?

- Ừ, cảm ơn em... Em đổi cho anh ít tiền đi, có việc anh còn xài...

- Ok...

Vậy là đổi 10 triệu lấy đô Úc, cũng chả cần kiểm tra tỉ giá làm gì... Không biết em nó có ăn gian em không nữa... Tại thấy mặt nó gian gian...

Nhưng thôi, vô thế kẹt với bụng đang đói nên không cần suy nghĩ nhiều... Nhìn quanh quẩn thấy quán phở Việt... Thật sự mà nói lúc đó mừng không thể tả...

Ở đất khách quê người mà có chỗ bỏ bụng là ok rồi.. Thế là kéo em nó qua quán ngay chẳng cần suy nghĩ. Vào quán kêu hai tô rồi ngồi nghễnh mỏ lên đợi...

Chắc quán này đi máy bay về Việt Nam mua phở để bán nên lâu vcl... Đợi gần 20 phút mới có ăn... Nhưng dở thì thôi rồi luôn... Mà con mẹ chủ quán không biết có còn gốc người Việt không?

Nói tiếng Việt éo thèm trả lời, toàn nói tiếng Anh... Nhìn ứa gan vl... Nhưng cũng éo dám bật... Cơ bản là sợ!

Ăn uống xong xuôi thì đi đến nhà Thủy... Lại một lần nữa Boss cứu thua cho em... Vì em quên chưa mua sim điện thoại... Và rất tự tin móc điện thoại lên gọi cho chị Thùy...

Cơ mà không có sóng... Nhờ Boss em mới nhớ phải mua sim ở bản địa... Lại chạy qua siêu thị gần đấy hỏi mua sim... Kết quả là éo có bán...

Lại phải bắt taxi đi kiếm chỗ bán sim... Ông taxi phải chạy ra cửa hàng chuyên bán điện thoại... Và sau gần một tiếng và mất một khoản taxi thì em mới có sim trong tay...

Lần này em tự tin hẳn, vì nghĩ mình không còn thiếu gì nữa... Gắn sim vào máy và bắt đầu gọi... Một cuộc rồi hai... Đến cuộc thứ n thì chị Thùy mới bắt máy...

Chắc hôm nay lễ nên chị ngủ nướng... Chị trả lời bằng giọng hết sức uể oải...

- Alo. Linda nghe!

- Dạ chị Thủy phải không ạ? Em A đây chị

- OMG, A hả? Em gọi chị có gì không em?

- Dạ, em vừa sang Úc, em muốn ghé thăm gia đình và thắp cho Thủy nén nhang ... Chị có nhà không ạ?

- Ôi, chị có nhà, em làm chị bất ngờ quá...

- Dạ, vậy khoảng 15 phút nữa em sang nhé chị...

- Ok, bye em...

Đề xuất Tiên Hiệp: Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần
Quay lại truyện Khi Tôi 25
BÌNH LUẬN