Dường như tất cả những ân oán hận thù ngày trước, khi mình sa cơ lỡ vận đều được giải quyết, không bằng cách này thì bằng cách khác...
Và rồi tất cả sẽ được tháo gỡ như chưa từng tồn tại bao giờ... Những ngày tháng trong trại, bao thăng trầm cảm xúc đều trải qua...
Mỏi mòn ngóng trông tin tức ngoài kia... tin vui có, tin buồn có... Những thằng ghét mình ngày trước, có dịp lên mặt... Có đứa tỏ ra cơ trên...
Lại có những người trước đây chỉ là quan hệ xã giao lại quan tâm động viên mình... Cuộc đời thật khó đoán ngày mai ra sao???
Mình nằm trại cũng hơn 1 tháng, 1 tháng thôi mà mình cảm giác như 1 năm... thời gian cứ dài đằng đẵng, ngày nào cũng ngóng trông tin tức ngoài xã hội... không biết liệu thằng Tuấn có nguy hiểm gì không?
Không biết gia đình mình bên kia ra sao??? Không biết cái kế hoạch mình đang theo đuổi sẽ tiếp theo như thế nào??? Liệu mình có được ra khỏi đây như mong đợi, hay rồi phải mang trên người một bản án??? Những câu hỏi đó cứ lởn vởn trong đầu suốt thời gian đó...
Những ngày nằm trại là những tháng ngày mình cảm nhận rõ nhất tình nghĩa của những anh em sa cơ lỡ vận... Họ đối xử với nhau bằng tình cảm con người với con người... Chứ không phải là sự dối trá lọc lừa ngoài kia...
Cũng có những trường hợp đối xử tàn bạo, thô bỉ với nhau trong cái xã hội thu nhỏ này... Nhưng đó là quy luật, sống trong một tập thể, nếu bạn có ý chơi xấu thì cái giá bạn phải trả không hề đơn giản... Đặc biệt là xã hội của những con người tù tội...
Và rồi cũng những ngày đó mà mình biết được, người đối xử với mình tốt là ai... người muốn dìm chết mình là ai... Nhưng điều đó không còn quan trọng... Quan trọng là phải ra khỏi đây và trở về với gia đình.
Một tháng trôi qua biết bao nhiêu cảm xúc dâng trào mỗi lần có người thăm, tức giận, buồn tủi... Biết ơn... đủ cả những cung bậc cảm xúc... Rồi lại chai sạn khi quay về phòng, cùng những con người chai sạn với xã hội kia...
Nhớ nhất là lần chú B vào thăm... thật sự chưa bao giờ mình cảm động mà rơi nước mắt như vậy... chú đối xử với mình như con trai của chú... Chú khuyên bảo mình, động viên mình cố gắng trong những ngày sắp tới...
Ngày hôm đó, một ngày mưa phùn... Như thường lệ vào những ngày thăm nuôi, ai cũng háo hức và chờ đợi tên của mình để được ra ngoài kia, gặp mặt gia đình... Riêng mình thì không, mình biết sẽ chẳng còn ai thăm mình cho đến khi ra khỏi nơi này ngoại trừ thằng Tuấn...
Mà nó thì tuần trước đã báo là không lên được... Nên sau khi ăn sáng xong thì mình lại nằm ườn ra và đọc sách... Mọi người cũng quá quen với cảnh này nên không ai nói gì, ai cũng có việc riêng...
Và rồi, cái tên của mình lại được xướng lên, cảm giác đó phê khỏi tả luôn... Vui cực độ... bởi những ngày tháng trong trại, buồn lắm các thím ạ... chỉ mong tới ngày thăm nuôi để được nói chuyện ngoài kia...
Để biết được chút thông tin xã hội, chỉ như vậy là đủ... Và cảm giác niềm vui đến bất ngờ còn hơn thế nữa... Mình sửa lại quần áo một chút... Rồi xỏ đôi tổ ong huyền thoại đi theo quản giáo luôn...
Đi ra đến bàn thăm nuôi, mình vẫn ngóng xem phía ngoài kia, ai là người thăm mình... Và rồi, mình thấy chú B và Quỳnh... từ Tết đến giờ không gặp hai người...
Mọi người vẫn vậy, có mình là khác đi, không còn là con ngựa hoang không cương nữa... bởi giờ đây con ngựa ấy đã bị giam cầm... Đã không còn là một kẻ ngao du đó đây, bỏ mặc tất cả để sống với ý thích...
Giờ đây nó là một kẻ bị giam cầm, một kẻ mà người đời sẽ coi là tội phạm...
- Con chào chú... Chào em...
- Ngồi xuống đi con, sao mà ra nông nỗi này chứ?
- Dạ, không có gì đâu chú? chỉ là chuyện cá nhân của con thôi... chú đừng lo...
- Ừm, chú biết chuyện của con rồi... nhưng thật sự chú không ngờ là hôm nay con lại ra nông nỗi này... Có phải con biết trước nên đã khuyên chú đổi người đại diện không?
- Dạ, cũng có lẽ vậy chú à... Con mong sau này sẽ có dịp để trình bày cho chú...
- Ừm, thôi ráng nghe con trai... Sau này có gì thì cứ tìm chú... chú không để mày khổ sở đâu...
- Dạ, con cám ơn chú... Chú có dự tính gì sắp tới chưa?
- Thì cũng như chú bàn với mày đó, để con bé qua đó trước, rồi chú tìm cách đầu tư rồi qua đó luôn... chú tình hình thấy không ổn rồi con...
- Dạ, con cũng mong chú và em mau chóng ổn định...
- Ừm... chú nghe nói ba mẹ con qua bên kia rồi hả?
- Dạ, con sắp xếp đưa ba mẹ con qua đó rồi chú...
- Ba mẹ có biết chuyện này chưa?
- Dạ, ba mẹ con biết, hai người không chịu đi, con năn nỉ mãi mới được đó chú...
- Ừm, tội hai ông bà...
Chú B còn tâm sự với mình nhiều lắm, cơ bản là khuyên nhủ động viên mình nhiều, bảo mình có khó khăn gì cứ nói, chú sẽ hỗ trợ... Mình cảm thấy thật sự vẫn còn những người tốt ở trên đời này...
Có những người thấy mình vấp ngã vẫn sẵn sàng đưa tay ra kéo mình đứng dậy... Hai chú cháu trò chuyện một lúc lâu, con bé Quỳnh thì cứ ngồi nhấp nha nhấp nhổm không yên... Chú B thấy vậy nên quay qua hỏi nó...
- Mày làm gì mà cứ như con lật đật vậy?
- Tại ba nói chuyện lâu quá, không cho con nói chi...
- Trời....
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Đô Thị Cổ Tiên Y