Logo
Trang chủ
Chương 232

Chương 232

Đọc to

Mình thề là lúc đó, mình và chú B muốn té ngửa với nó luôn... Rồi chú B cũng dặn dò mình đôi ba câu, rồi ông đi ra ngoài, để mình nói chuyện với con Q luôn...

Ngày xưa mình không bao giờ cảm thấy ngại hay khó xử khi đối diện với con Q, nhưng hôm nay thì khác... Cảm giác ngại ngùng, mặc cảm rất nhiều... Mình không muốn đối diện với bất cứ người con gái nào đã từng quen biết và yêu thương... Đó là lòng tự ái của thằng đàn ông...

- Anh nhìn em nè... Con Q lên tiếng...

- Haiz.. em có gì muốn nói sao??

- Bộ có chuyện mới được gặp anh sao?

- Nhưng anh nghĩ lúc này không tiện lắm...

- Anh ngại gì chứ, dù anh có như thế nào thì em và gia đình cũng không chê trách anh cả, anh hiểu mà...

- Anh hiểu chứ, bởi vậy nên anh mới ngại...

- Qua tháng em đi Anh rồi... không biết bao giờ sẽ lại được gặp anh...

- Hì, cố gắng nhé, có duyên chúng ta sẽ gặp lại thôi...

- Hứa với em, nhanh ra khỏi đây và tìm gặp em ngoài kia nhé..

- Anh không hứa là sẽ sớm gặp lại em đâu, em và anh đều có những dự tính trong tương lai. Có lẽ đến đây hai ta sẽ bước đi trên hai con đường khác nhau... Anh chỉ cầu mong em và gia đình mau chóng ổn định và thành công trong những ngày sắp tới.

- Em cũng chúc anh sớm tai qua nạn khỏi... và....

Con bé không kiềm được nước mắt, nó tính nói gì nữa... nhưng tiếng nấc đã át đi những tiếng nói thốt ra ngập ngừng... nước mắt bắt đầu lã chã rơi... Mình không muốn nhìn thấy cảnh tượng này lặp lại một lần nữa, nên đành giục con bé ra về...

- Thôi nào, nín đi... anh phải vào trong rồi... Chúc em lên đường may mắn... Hẹn gặp em một ngày trong tương lai...

- Anh... Anh A..

Vội vàng cất bước, một lần nữa mình trốn chạy những giọt nước mắt... trốn chạy một người con gái đã từng thương...

Giờ đây, hai ta hãy xem như xa lạ...

Người đi ngang đời nhau để lại trong nhau những kí ức nhạt nhòa... Tiếng gọi, tiếng nấc của em, anh nghe hết chứ... Nhưng anh không thể quay lại... Đơn giản vì đây là con đường anh đã chọn..

Con đường độc hành chỉ mình anh bước... những bước chân xiêu vẹo từ từ khuất sau những dãy phòng giam...

Đó là người thăm nuôi cuối cùng của những ngày tháng trong trại giam... Đó cũng là dấu chấm hết cho những mối quan hệ không có kết quả...

Đó là một trong điều mình mong đợi khi thực hiện kế hoạch này... Tất cả rồi phải rời xa... Hạnh phúc sẽ đến với những ai biết trân trọng nó... Còn những kẻ đùa giỡn với tình yêu thì phải chịu sự cô đơn...

Thấm thoát ngày tự do của mình cũng đến... Đó là một buổi chiều tháng Tư... ngày giờ chính xác thì mình không nhắc đến nhé... Lúc ấy cũng tầm 3 giờ chiều thì phải...

Đang nằm xe râu các kiểu... thì quản giáo gọi mình lên phòng làm việc... mặc dù trong thời gian tạm giam mình được gọi lên làm việc rất nhiều... cũng chỉ có cho có lệ thôi.

Nhưng lần này thì tâm trạng vãi nồi ra... Cứ bồn chồn lo lắng các kiểu... Không biết có gì bất lợi không nữa...

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tớ quên rằng mình đã chia tay!
Quay lại truyện Khi Tôi 25
BÌNH LUẬN