Logo
Trang chủ
Chương 234

Chương 234

Đọc to

Khóe mắt cay cay, khuôn mặt buồn bã của cô gái ấy hoàn toàn trái ngược với những gì em thể hiện. Mạnh mẽ và bản lĩnh, em trút hết mọi lo lắng lên đầu kẻ đã gây ra chuyện này.

"Anh không trách em hay bất kì ai... Bởi anh biết tất cả mọi người đều rất lo lắng..."

Đó là những lời tôi nói được sau cái tát trời giáng của BG (bad girl)... Vì sau cái tát đó, em ấy không nói gì cả, chỉ khóc.

Tôi cảm thấy thật sự bối rối, vì lúc này không chỉ có hai đứa mà còn có thằng Tuấn và con Linh... Nhưng tôi cũng không thể làm gì khác được.

Tôi cố trấn an em ấy, xin lỗi... nhưng hình như càng làm, tiếng khóc càng dữ dội hơn...

Im lặng, quyết định im lặng có lẽ là điều đúng đắn nhất lúc này... Và rồi tiếng khóc yếu dần đi... Hình như đa số con gái đều vậy các ông ạ...

Càng vỗ về thì nó lại càng lấn tới... nên các ông nhớ nhé... có lỗi thì xin lỗi, nhưng nó làm tới thì cứ im lặng tỏ ra lạnh lùng... rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi...

Cái thuyết âm mưu đó có vẻ đúng trong trường hợp này, tôi im lặng được một lúc thì em ấy ngừng khóc luôn... Quay qua, quay lại, thấy hai đứa kia đang nhìn... còn tôi thì im lặng...

Em ấy đã biết mình làm lố quá nên cầm tay tôi kéo ra xe luôn.

Chả dám chọc nó thêm tí nào, cơ bản là vì sợ nó nổi điên thì người mang tội là tôi, nên im lặng leo lên xe... Vợ chồng thằng Tuấn cũng lên xe, trên xe chẳng ai nói với nhau câu nào...

Cơ bản là mỗi người đang theo đuổi suy nghĩ của riêng mình... Còn tôi thì quá mệt mỏi cho những ngày tháng vừa qua nên lên xe lăn ra ngủ luôn.

Xe về đến nhà tôi... Căn nhà giờ đây không một bóng người... sự im lặng đến não lòng... Bất chợt tôi nhớ ba má, nhớ đứa em gái đang ở một đất nước khác...

Tôi ngồi thừ xuống trước nhà... cái mái hiên mà ngày nào tôi còn nằm trong lòng mẹ sau những ngày mệt mỏi với công việc...

Còn nghe ba dạo vài khúc đàn guitar... nghe tiếng cười đùa của đứa em gái...

Thằng Tuấn thấy tôi vậy, nó cũng ngồi cạnh tôi... nó thở dài... mắt nhìn về xa xăm... nó như đang muốn nói với tôi điều gì đó... rồi lại thở hắt ra... im lặng...

Hai thằng ngồi một lúc lâu, chẳng nói câu nào với nhau... Được một lúc thì BG đi ra nói tôi chuẩn bị làm thủ tục trước khi vô nhà (chả biết gọi cái thủ tục đó là gì nên tôi tạm gọi như vậy nhé...).

Tôi gật đầu, rồi quay qua kêu thằng Tuấn cho tôi điếu thuốc...

- Cho tao điếu thuốc...

- Đây nè anh...

- Trong đó thèm thuốc chết mẹ mà không có...

- Gì? Bữa em kêu con Linh mua cho một cây rồi mà...

- Trời, đ.m, mày đi rồi mà nói vậy hả ku? Trong đó hút thuốc đâu có thoải mái như ngoài này...

- Ờ ha, thôi từ từ hút, không sốc bây giờ... Ngồi đi, em vô chuẩn bị bếp lò với nước xông cho anh tắm rửa...

- Ờ, cũng phải vậy chứ, gạt bỏ mấy cái xui xẻo đi cho rồi...

Hút xong điếu thuốc thì tôi bước vô nhà, tới bàn thờ của gia đình, lấy nhang đốt rồi khấn vái, cảm ơn ông bà đã phù hộ trong những ngày qua...

Lúc đó tôi mới để ý, nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ như vẫn có người ở, chứ không phải là bỏ trống hơn tháng qua... Tôi nghĩ chắc thằng Tuấn mới qua dọn... Nhưng hỏi ra thì mới biết từ ngày xảy ra sự cố và ba mẹ đi nước ngoài thì thằng Tuấn dọn qua ở hẳn luôn... mọi thứ xong thì mới tới thủ tục trừ xui xẻo...

Thủ tục cũng khá là nóng... haha nóng vãi luôn đó nha các ông... Hồi trước tôi không quan tâm lắm về chuyện này nên không biết...

Vừa rồi trải qua mới biết, sau khi ra khỏi trại thì đúng là có nhiều thứ thật... Đầu tiên là phải đi qua cái chảo than có muối hột ở trong đó...

Mà muối khi gặp lửa thì nó nổ, muối văng tung tóe... nếu mà dính vào da thì phỏng như chơi... cũng may là tôi mặc quần dài nên cũng không sao...

Cơ mà không phải bước qua là xong đâu, bước qua, bước lại 7 cái... Tôi chả nhớ chính xác là 7 hay 9 nữa... vì không quan tâm lắm...

Xong rồi thì tắm nước xông, cái loại nước nấu từ các loại lá... (không nhớ chính xác là lá gì hết nên khỏi hỏi em nhé) Đặc biệt quan trọng nhất là phải đốt bộ đồ mặc lúc ra trại...

Coi như thủ tục như thế là tạm ổn... Cũng hy vọng vất bỏ được những thứ không may mắn...

Tắm rửa xong xuôi thì tôi ra phòng khách ngồi nghĩ trong khi hai đứa con gái thì nấu ăn... Đã lâu không được ăn uống đàng hoàng nên nghe mùi thơm, tôi không kiềm lòng được...

Đành mò xuống bếp để kiếm ăn... Cơ mà hai chị em con đấy chảnh vkl... thấy tôi mò xuống thì giở trò hất mặt, hất cằm các kiểu...

Ơ đ.km, hai con hâm này não cmnr... Nhục nhã ê chề, lại lết lên phòng khách ngồi xem tivi... đi ngang tủ lạnh lấy tạm lon bia lên vừa ngồi xem tivi vừa ăn snack và uống bia... Kiểu như bố đách cần... nhưng mà trong lòng thì đói bỏ mẹ ra...

Làm được vài ngụm bia thì ồn tướng Tuấn đi đâu về, xách thêm cả thùng bia và ít mồi... Thấy vậy nên tôi chạy xuống bếp, lấy chén dĩa lên ngay...

Vừa xuống bếp thì hai con mụ ấy lại nguýt tôi tiếp... éo thèm quan tâm luôn... Tôi đi tới tủ chén lấy đồ thì con Linh lên tiếng...

- Anh lấy chén dĩa chi vậy?

- Haiz, đói quá nên qua nhà hàng xóm xin ít cơm về ăn...

- Trời, anh giỡn mặt hả, không thấy chị em tui đang nấu đồ ăn hả?

- Thấy, nhưng biết thân, biết phận nên tự thân vận động thôi...

Nói xong tôi té luôn, chứ mắc công lại nghe lằng nhằng, bỏ lại sau tiếng ú ớ của con Linh... còn BG thì vẫn im lặng, cần mẫn chiên xào cái con mẹ gì đó...

Tưởng thằng Tuấn mua mồi gì ngon lắm, ai dè nó mua được thùng bia, ít bánh với hộp phô mai... Thôi chết mẹ rồi, nãy vừa chọc giận hai con mụ ấy... Chúng nó mà thù dai thì đi xin cơm ăn thật...

Méo mặt nhìn thằng Tuấn rồi tự an ủi mình, thôi kệ làm vài cục phô mai cũng đủ duy trì sự sống rồi....

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Hồi ký] Cấp 3, Anh và Em
Quay lại truyện Khi Tôi 25
BÌNH LUẬN