Logo
Trang chủ
Chương 233

Chương 233

Đọc to

Lên đến phòng làm việc thì lão quản giáo bấm điện thoại rồi đưa máy cho mình... thật sự lúc đó chả suy nghĩ được gì, mọi thứ cứ mông lung... toàn nghĩ về những chuyện không may, chứ không hề nghĩ là mình sẽ được tự do...

Và rồi đầu dây bên kia có tiếng alo... mình đáp lại như thói quen...

- Dạ, alo ạ?

- Chào A... anh là G, nhân viên chú H đây... Anh báo với em là ngày mai em sẽ được trả tự do nhé... thu xếp rồi về gặp chú H luôn nhé, hôm nay chú bận nên không gọi trực tiếp cho em được.

- Dạ, thật hả anh?

- Đùa chú làm gì, thôi tối nay liên hoan với anh em trong phòng rồi mai về nhé, anh có nhờ mấy anh em trên đó sắm ít đồ cho chú liên hoan rồi đấy... nhất chú đấy...

- Dạ vâng, cám ơn anh ạ. em sẽ gặp anh để cám ơn nhé...

- Biết thế đã... chào chú nhá...

Lão cúp máy rồi, mà mình vẫn không tin vào những gì mình đã nghe thấy, tay chân cứ cuống cả lên, tí thì tơi mẹ nó con iPhone 6 plus của lão quản giáo...

Mặt lão xanh như đít nhái... em còn nhớ mãi khoảnh khắc ấy... em vỗ vai lão rồi an ủi...

- Không sao, em chụp được mà... mai em được ra rồi đấy anh ạ...

- Ừm, mừng cho chú... ráng sống tử tế nhé...

- Vâng em cám ơn ạ... Thôi chào anh em về phòng đây...

- Ừm về phòng đi, tí anh cho mấy đứa đem đồ vào liên hoan... gớm, chả có ai đi trại sướng như mày, 1 tháng mà 2 cái liên hoan.

- Hì, cũng nhờ các anh chiếu cố thôi...

Tối hôm đó anh em liên hoan bữa cuối hơi bị hoành tráng luôn... Đủ các món ăn nhậu... cứ như kiểu đi ăn nhà hàng chứ éo phải là trong tù vậy...

Đặc biệt lão M còn lôi đâu được 2 lít rượu đế... anh em tha hồ no say đêm hôm đó... Ăn uống các kiểu thì anh em cũng tâm sự, chia sẻ các kiểu, mọi người ai cũng mừng vì em được tự do...

Cũng không ít anh em rơi nước mắt vì tủi thân, chưa bao giờ mình cảm thấy tình cảm anh em giang hồ lại thân thiết đến như thế...

Màn đêm xuống cũng là lúc, những câu chuyện chia sẻ, những lời động viên an ủi thật lòng... rồi những lời ca tiếng hát...

Đêm đó mình và lão M nói rất nhiều về dự tính tương lai của nhau... và hẹn nhau gặp lại trong tương lai...

Sáng hôm sau, tỉnh dậy với con đau đầu khá nặng, bởi vì lâu ngày mới lại đụng tới rượu bia... Hôm nay tinh thần khá là thoải mái, bởi vì chỉ vài tiếng nữa thôi...

Mình chính thức được tự do... Chính thức trở về với xã hội... Tâm trạng náo nức khó tả... Mình ăn với anh em bữa cuối cùng... rồi chia nhau mẫu thuốc từng người, từng người một... Cho đến khi điếu thuốc cháy đến tận cán... Cũng là lúc phải chia tay mọi người... mình bỏ lại tất cả những thứ liên quan tới trường trại... khoác lên mình chiếc áo sơ mi và chiếc quần jean trước đây...

Lên phòng quản giáo nhận lại giấy tờ tùy thân và vật dụng cá nhân, nghe lời khuyên nhủ của các cán bộ... rồi nhận quyết định... Lão quản giáo hằng ngày vẫn trông coi mình, đưa tận ra đến cổng...

Bước chân của mình lúc đó như cuống lại... muốn chạy thật nhanh ra khỏi nơi này... như sợ có điều gì giữ lại... mình không muốn tiếp tục ở đây thêm giây phút nào nữa... Cổ họng mình muốn hét thật to..."Tao đã tự do... Tao đã trở về!"

Bước chân vừa đặt ra khỏi cánh cửa trại giam... Người đầu tiên mình thấy là thằng Tuấn và con Linh... Hai đứa như biết trước hôm nay mình ra nên đã chờ đợi từ sớm thì phải...

Mình và thằng Tuấn ôm nhau và vỗ vai nhau, hai cánh tay siết thật chặt... đây là người anh em của mình... vì mình lo lắng trong suốt những ngày qua... Và rồi bất chợt mình nhìn thấy đằng xa...

Một người con gái đang đứng nhìn về phía mình... trên mắt nàng lấp lánh những giọt nước mắt...

Đó là Badgirl, người con gái luôn biến mất, rồi lại xuất hiện một cách không báo trước... Một người con gái luôn khiến mình phải bối rối và chủ động trong mọi tình huống...

Là em, chính là em, người con gái đã từng cướp tim anh...

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Nợ duyên, nợ tình
Quay lại truyện Khi Tôi 25
BÌNH LUẬN