Tối đó tôi ngủ một giấc ngon lành, tay chân thừa thãi cứ sờ soạng lung tung, cảm giác phởn phải biết. Mở mắt ra thì thấy con L đang ôm chân tôi ngủ say sưa... Cũng may nó ôm phần dưới thôi, chứ ôm chỗ khác thì bỏ mẹ.
Mặt con bé lúc này trông thánh thiện lạ thường... Cái áo sơ mi bị tốc lên tận bụng, lộ ra cặp đùi trắng nõn nà, cái bụng phẳng lì và nguyên cái vùng tam giác cấm địa được che chắn bởi chiếc quần chip đen huyền bí. Em ơi! Anh phải làm sao đây???
Ngắm nghía chán chê, tôi cúi xuống nhìn mặt con bé. Nhìn cái mỏ chu chu kia là biết con bé dậy rồi, đang tính thử thách con "lợn lòi" trong tôi đây mà...
Thôi thì em thích diễn, anh chiều em diễn chung vậy...
Tôi cúi xuống sát mặt con bé... Thở một hơi thật mạnh... ha ha ha ha ha, con bé bật dậy ngay lập tức... La hét om sòm, còn tôi thì ngồi cười như điên...
Con bé vào toilet làm vệ sinh cá nhân... Còn tôi thì ngồi châm điếu thuốc, thả làn khói trắng đê mê... Rồi xuống bếp nấu nước sôi để pha trà và cà phê...
Thói quen mất rồi... Chẳng thể bỏ được...
Cảm giác vừa nhâm nhi cà phê vừa hút thuốc... Cảm giác ngày nghỉ không phải đi làm thật thoải mái... Không còn áp lực công việc, không còn những lo toan cuộc sống xung quanh...
Chỉ muốn được quay về cái lứa tuổi vô tư, không cần suy nghĩ về mọi thứ... Cứ rong chơi, cứ thỏa sức làm những điều mình thích...
Đang loay hoay pha cà phê thì con bé bước lại gần tôi...
- Tối qua anh có làm gì em không đó?
- Tính làm cha của con em thôi!
- Mất nết...
- He he, ai bảo cô qua nhà tôi, rồi ăn mặc như vậy, bố thằng nào chịu nổi...
- Vẫn có thằng chịu được...
- Thằng "củ chuối" nhé, anh là anh lớn hơn cô đấy...
- Vâng... Thằng anh...
- Cà phê không?
- No... no.
Con bé im lặng, chỉ ngồi nhìn từng giọt cà phê nhỏ xuống ly... Tôi thích như vậy, thích ngắm nhìn từng giọt cà phê rơi...
Sự kiên nhẫn ngồi nhìn và thưởng thức hương thơm cà phê tỏa ra... Đó là một thói quen, là một hành động vẫn lặp đi lặp lại hằng ngày...
Chưa bao giờ tôi có cảm giác chán chường khi ngồi thừ trước ly cà phê, chỉ để chờ đợi ly cà phê để uống... Tôi sẵn sàng ngồi chờ đợi... Giống như gần 10 năm nay tôi chờ đợi câu trả lời từ người con gái kia...
Tất cả mọi thứ đều có cái giá của nó... Cái giá cho một câu trả lời tôi phải trả là 10 năm... Có quá đắt không?
Dường như sự im lặng không hợp với Linh... Con bé cất lời khi thấy tôi im lặng, nhìn chằm chằm vào ly cà phê...
- Ly cà phê này có gì đặc biệt?
- Như tất cả các ly khác.
- Thế sao nhìn ghê vậy?
Con bé tinh ý thật! Tôi không muốn nói về tâm trạng của mình lúc này nên lảng sang chuyện khác...
- Đang tập trung nhìn vào cái ly, để ngắm cái bụng phẳng lì của em...
- He he, người ta tập lắm mới được đấy...
- Tập gì hay vậy?
- Belly dance
- Ờ, vậy ráng giữ nhé, và đừng qua nhà anh mà ăn mặc thế này, mắc công bụng em to lên đấy...
- Thử đi...
Mặt tôi lúc này đểu phải biết... Nhưng dạo này em phởn lắm nên cũng không ngại lắm... Bước tới gần con bé... Nhẹ nhàng hôn lên môi nó một cái, chỉ là hôn phớt thôi...
Con bé nhắm mắt lại, như đang chờ đợi điều gì đó... Và cơ hội đến, tôi cốc đầu nó một cái rồi chạy vào toilet tắm rửa thay đồ... Ở ngoài thì con bé la hét inh ỏi, hú linh tinh như tinh tinh xổ lồng...
Vệ sinh cá nhân đâu đấy xong thì em bước ra ngoài, vẫn cái kiểu quấn khăn ngang bụng, nhưng lần này có mặc quần chip nha...
Vào phòng thay đồ, chuẩn bị lên đường, thấy cửa phòng khóa... Chắc con bé đang thay đồ, nên lại ra phòng khách chờ...
Đúng là lâu thật các thím, nản quá tôi bước lại cửa tính gõ thì cửa mở, lần này thì choáng nặng... Không còn trang phục đi phượt trước nay con bé vẫn mặc, thay vào đó là cái váy xòe nhẹ và cái áo thun trắng...
Hơi bất ngờ về sự thay đổi của nó...
- Lạ lắm hả, nhìn kỹ thế...
- Ừm, trước giờ chưa thấy em mặc như này, nên hơi lạ, thôi ra ngoài anh thay đồ còn đi...
Rồi tôi cũng được vào phòng thay đồ, chả có gì hot, cứ quần jean, áo sơ mi mà "chiến" thôi... Đó là trang phục tôi vẫn mặc hằng ngày... Có chăng là hôm nay có vuốt gel nhẹ...
Dù gì cũng đi chơi mà, thay đổi tí cho nó thoải mái...
Sau khi chuẩn bị các thứ thì tôi và Linh lên con "xế yêu" của tôi, và phóng lên công ty, phải lên nói tiếng cho anh chị em biết, chứ không mắc công lại chờ đợi thì khổ...
Đến nơi thì thấy mọi người tập hợp đầy đủ rồi... Xe cộ đang chờ đợi các thứ, chỉ thiếu vài nhân vật quan trọng thôi...
Thấy Linh và tôi đi chung thì mọi người chả thắc mắc, vì cơ bản năm ngoái đã thế... Chỉ có 2 nhân vật thắc mắc (Boss và lão trưởng phòng kinh doanh tên Kiên)
Boss: Ơ, anh không đi với mọi người hả?
Kiên: Ơ, Linh đi chung với A hả? Sao không đi xe ô tô?
Tôi: Ừm, anh không quen đi ô tô.
Linh: Vâng, năm nào em chả đi với ảnh...
Đang ngồi tám lung tung với mọi người thì con Linh có điện thoại... Chả hiểu cái vẹo gì mà nó kêu tôi nghe giùm điện thoại cho nó...
"- Alo, vâng con A đây bác ạ, đúng rồi tối qua em nó qua bên con bác ạ... Vâng, công ty đi chơi, anh em đi xe máy nên nó qua bên con bác ạ... Vâng con chào bác..."
Vậy là sau màn tra khảo của bố con Linh thì tôi cũng được giải thoát...
Nhưng vừa cúp điện thoại thì tôi lại nhận được vô số ánh mắt ngạc nhiên từ những người xung quanh... rồi có tiếng xì xầm nữa...
Tôi thì chẳng phải xoắn với lũ nhiều chuyện đấy, riêng mấy anh em chơi thân thì lại châm dầu vào... Cứ như quyết tâm cho nó cháy thật to vậy...
- Đù, tối qua hai đứa có làm gì không? Sao anh thấy con L nó ểu oải quá vậy A?
- Mày hốt tay trên của anh rồi A ơi...
- L ơi, sao em đành bỏ anh...
Mọi người hùa vào trêu tôi và Linh... Tôi thì đang chưa biết xử lý sao thì con Linh đã nói:
- Mọi người cứ thế, làm bọn em ngại, anh nhờ... Vừa nói nó vừa ôm tay tôi...
Tôi thì cười chứ éo biết nói gì nữa... Boss và lão Kiên thì nhìn tôi với hai ánh mắt...
Boss thì như đang muốn "giết" tôi, kiểu như tội mày nặng lắm, chết với bà con ạ...
Lão Kiên thì "thằng em được đấy, anh là anh thích đấy"...
Rồi thì mọi người ùa nhau lên xe chuẩn bị cho chuyến đi, tôi và con Linh cũng lên xe và phóng đi trước... Cơ bản là đi xe máy nên còn lượn các kiểu... Thẳng tiến qua hầm Thủ Thiêm, tiến về phà Cát Lái... Qua các dãy cao su thì bọn tôi có dừng lại chụp choẹt các kiểu...
Lâu ngày không bám máy nên cũng chả có hình nào hot...
Lang thang mãi mấy tiếng đồng hồ thì cũng đến địa điểm mà hôm trước mọi người đã nói...
Vâng! Bãi Tắm Chí Linh... Vũng Tàu thân yêu đây rồi...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Review] Đời Lính