Tối hôm đó chắc có lẽ do mệt nên nó có một giấc ngủ ngon lành… không còn thức giấc nửa đêm sau cơn mơ như ngày nào… Sáng dậy cũng không còn lời gọi của mẹ…. Thấy thiếu thiếu một cái gì đó thân quen. Chợt bừng tỉnh, nó nhớ rồi… Nó đang sống ở một nơi xa lạ, nó đang đi tìm cho mình cuộc sống mới… Phải quên những thứ đã thuộc về quá khứ, quên đi những gì đã trở thành một thói quen. Đúng rồi, nó sẽ thay đổi sau một năm tự lập.
Vệ sinh cá nhân xong, nó ra ngoài kêu thằng kia dậy chuẩn bị đi ăn sáng và đi kiếm việc làm, không thể lười biếng được, một nửa số tiền mà hai thằng có đã đóng tiền nhà mất rồi. Dù nó và thằng Tuấn có thể xin thêm bất cứ lúc nào, nhưng nó không muốn. Nó muốn thử kiếm ra đồng tiền.
- Dậy đi thằng kia… sáng rồi, tranh thủ đi kiếm việc làm nhanh.
- Ơ! Sớm thế anh hai…. nó cũng lồm cồm bò dậy.
Lạ thật, hôm nay thằng này không cằn nhằn như mọi ngày khi bị kêu dậy sớm.
- Nằm đất lạnh và đau lưng vãi ra anh hai ha?
- Ừ! Từ từ đi mua sau. Giờ đi kiếm việc làm đã
- Dạ
Nó nói cũng đúng, hai thằng ở nhà toàn chăn êm nệm ấm, giờ phải chịu cảnh vậy thì cũng hơi cực, nhưng kệ… Nó đã quyết định rồi, nó sẽ cố gắng đến cùng.
Hai thằng dắt xe ra chuẩn bị đi ăn sáng thì bắt gặp vô số ánh mắt nhìn của mọi người xung quanh, chắc họ thấy hai thằng lạ mới chuyển đến nên tò mò.
- Hello mọi người, bọn em mới chuyển đến, có gì mọi người giúp đỡ nhé
Thằng Tuấn chào mọi người, cái mặt tươi hết sức có thể, nó chỉ gật đầu chào mọi người rồi thúc thằng Tuấn lên xe.
Chạy lòng vòng thành phố, tìm chỗ bán đồ ăn sáng bình dân không phải dễ, vì mới lên đây được 2 lần, nên cứ chạy vòng vòng một hồi, nó thấy quán cơm tấm bình dân ở gần ngay một trường cấp 3, tấp vào quán, chưa kịp ngồi xuống. Cả hai thấy 2 con bé con của cô chủ nhà, thằng Tuấn cười tươi rồi chào
- Ồ! Chào 2 người đẹp, đi học sớm vậy sao?
- Đồ vô duyên… Lại là câu “Đồ vô duyên” hai con này lạ nhỉ??? Thằng Tuấn có tới “hai viên” sao lại bảo không có viên nào… thật tình khó hiểu thật.
Nó thì không nói gì, chỉ bảo thằng Tuấn ăn gì rồi kêu. Ăn uống xong thì 2 thằng rảo quanh thành phố xem có việc gì để làm không. Thằng Tuấn thì cứ bảo, chạy tới mấy quán cà phê để tìm, nó thì không muốn làm ở quán cà phê… Nó muốn có một trải nghiệm khác, khác hoàn toàn với những thứ nó đã đọc được, đã được người khác kể lại.
Đang mãi suy nghĩ sẽ làm việc gì, thì nó thấy có một đám người đang vác những chiếc bao nặng trịch trên lưng… Nó liền ghé lại để quan sát…
Thì ra họ đang vác những bao bắp (ngoài bắc gọi là Ngô) lên một chiếc xe tải. Nó mãi mê quan sát không để ý tới thằng Tuấn, ku cậu nhanh chân chạy tới chỗ họ.
- Họ nói anh em mình nhỏ quá, không vác nổi đâu anh hai. Mà nặng lắm đó, tới 50kg lận.
- Ừm! Tao cũng thấy vậy, nhưng để tao gặp ông chủ hỏi xem có việc gì làm không?
Vào bên trong xưởng tìm chủ theo lời chỉ dẫn của mấy anh bốc vác. Nó thấy bên trong xưởng có nhiều khoai mì, bắp… Các kiểu hàng hóa, đang được sấy khô trên lò. Các anh công nhân đang đảo hàng trên lò, khuôn mặt của từng người nhễ nhại mồ hôi, coi bộ công việc cũng nặng nhọc. Nhưng hiện lên trên đôi mắt của từng người là sự tận tụy trong công việc, niềm hăng say không quản cực nhọc. Đang mãi mê nhìn mọi người làm việc thì có tiếng gọi:
- Nhóc! Mày tìm ai, có việc gì không?
Quay lưng lại thì nó thấy một anh to cao, khuôn mặt không có vẻ gì là hiền. Nên nó hơi sợ:
- Dạ anh cho em hỏi, ở đây có tuyển người làm không anh? Em đang kiếm việc làm.
- Ở đây việc nặng không à nhóc, mày tìm sai chỗ rồi.
- Dạ em cảm ơn anh…. Quay lưng đi ra cổng, được vài bước thì ông đó nói với theo:
- À mà mày là người ở đâu? Tao thấy không phải là người ở đây.
- Dạ em ở dưới thành phố lên đây kiếm việc anh ơi!
- Mày nhắm làm nổi việc sấy Bắp không??? Hơi nặng và nóng nữa.
- Dạ em cũng không biết anh ơi, anh cho em với thằng bạn em làm thử nha!
- Còn 1 thằng nữa hả…. mặt ổng như này - Dạ bạn em đang ở ngoài, để em kêu nó vô.
- Ừ! Hai thằng bây con người ta làm thử đi, nhắm làm được thì chiều tao nói với ông ba cho tụi bây làm.
Mừng như được mẹ cho quà, chạy ào ra kêu thằng Tuấn đang ngóng dài cổ ngồi chờ ngoài xe.
- Đi vô mày, người ta chịu cho mình làm rồi.
- Anh hai hay vậy?
Vậy là hai thằng bắt đầu học việc…
- Bắt đầu khiêng các bao bắp tươi để dưới đất lên cái lò cao khoảng 1m, rồi đổ ra mặt lò, 1 lần khoảng 20 bao – Tiếng anh công nhân hướng dẫn tụi nó.
Hai thằng loay hoay khoảng 20 phút thì mới đưa được số bắp cần lên lò, nặng phết, nhưng mà cố gắng thôi. Giờ tiếp theo là lở lửa… các kiểu- tiếng anh công nhân lúc nãy lại vang lên…. (thôi khúc này không kể nhé… vì chả quan trọng lắm đâu)
1 mẻ sấy như vậy là khoảng 6 tiếng…. coi như hết 1 ngày làm việc của tụi nó. Chiều đến, mọi người đang chuẩn bị đi về thì có 1 chú lớn tuổi đến gần tụi nó:
- Thấy sao hai đứa? Nhắm làm nổi không, chú thấy hai đứa mệt lắm rồi đó.
Quay qua nhìn thằng Tuấn để xem ý kiến nó thế nào, chứ nó đồng ý làm ở đây- 1 công việc hấp dẫn, thêm nhiều điều để học hỏi.
- Dạ tụi con làm được chú, tại mới làm nên chưa quen thôi.
Thằng Tuấn nhanh chóng trả lời trước sự ngạc nhiên của tôi, vì trước giờ nó là thằng công tử bột đâu có làm nặng mà giờ nó đồng ý đi theo tôi đến 1 nơi xa lạ, giờ còn làm thêm công việc nặng nhọc này. Thật là khó hiểu, nhưng kệ vậy, có gì tối hỏi nó sau.
Hai thằng lục tục đi về phòng, trước khi về hai thằng có ghé quán cơm bình dân làm 2 suất cho chắc bụng.
Về đến phòng, hai thằng tắm rửa rồi tản bộ ra đường để uống cà phê…. gì thì gì hôm nay cũng là 1 ngày may mắn khi tìm được việc làm rồi.
Tối ở thành phố này hơi sương xuống lạnh lẽo, mờ mịt. Nó cảm thấy sao cái cảnh vật lúc này giống như tương lai của nó quá…. Mờ mịt không lối thoát, chẳng thấy chút ánh sáng dẫn đường… Nó vẫn đang mãi mê đi tìm 1 thứ vô hình không có thực.
Trở về phòng, đặt cái lưng đang mỏi nhừ vì cả ngày làm nặng… Nó lại nhớ về người ấy, nhớ về câu nói hôm nào….
Buôn Ma Thuột! Lại 1 ngày tôi đi tìm….
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: "Tâm sự" yêu gái dịch vụ và cái kết