Gió tuyết hiểm trở, ba người cưỡi ngựa đi tới trung bộ nước Thạch Hào.
Không ít thành trì cao lớn nơi binh gia giao tranh, quang cảnh đã trở nên tiêu điều hoang tàn. Ngược lại ở khu vực nông thôn, phần lớn đều may mắn tránh được thảm họa chiến tranh. Thế nhưng dân lưu lạc chạy nạn bốn phương, rời xa quê hương, lại gặp phải ba trận tuyết lớn liên tiếp sau khi vào đông. Bên cạnh đường lớn các nơi phần nhiều là hài cốt gầy gò chết cóng, có đủ trai tráng, phụ nữ và trẻ con.
Trước đó bọn họ đã đi qua không ít quận huyện, càng đến gần trung bộ nước Thạch Hào thì người chết càng nhiều. Đã có thể nhìn thấy nhiều binh mã hơn, một số là quân lính nước Thạch Hào tan tác rút về phía nam, cũng có một số binh sĩ áo giáp mới tinh sáng ngời, thoạt nhìn rất có khí thế.
Tăng Dịch cảm thấy những tướng sĩ nước Thạch Hào đi tới chiến trường phía bắc kia, không chừng có thể đánh với kỵ binh Đại Ly một trận. Nhưng Trần Bình An lại biết rõ, những binh sĩ mặc giáp trụ vừa được lấy ra từ kho khí giới, tay cầm vũ khí bụi phủ nhiều năm nhưng vẫn như mới, một khi đánh trận sẽ chết rất nhanh. Chỉ có số ít may mắn, mới có cơ hội từ lính mới “vốn không biết mình chết thế nào”, từng bước trở thành binh sĩ lão luyện “biết làm sao sống sót”.
Trong dòng thời gian ở đất lành Ngẫu Hoa, Trần Bình An đã tận mắt chứng kiến nhiều chiến sự thảm liệt, quyết định vận mệnh của bốn nước.
Tại thế giới Hạo Nhiên, hắn cũng đã tận mắt nhìn thấy tác phong của trinh sát biên quân phía nam Đại Ly. Nhìn một chút đầu mối có thể thấy được toàn cảnh, sẽ hiểu vì sao biên quân Đại Ly có danh hiệu là “dũng sĩ trên gò”, bởi vì đều là binh sĩ lão luyện sống sót trên đống thi thể. Đại Ly gần trăm năm qua, một binh sĩ biên giới hai mươi tuổi, số trận từng đánh, người chết từng qua, có lẽ còn nhiều hơn võ tướng thực quyền bốn năm chục tuổi của nước Thạch Hào.
Thực ra Trần Bình An nghĩ đến càng xa hơn một chút.
Nước Thạch Hào là một trong số nước chư hầu của vương triều Chu Huỳnh. Không nói tới đám người Hoàng Hạc và Hàn Tịnh Linh, chỉ nói đến phần lớn tướng sĩ của đất nước này, giống như hoàng tử Hàn Tịnh Tín chết dưới tay mình, cũng dám đích thân đánh giết trinh sát Đại Ly có hai tu sĩ đi kèm.
Biên quân phía bắc nơi xuất thân của âm vật Ngụy tướng quân, càng là toàn quân bị diệt. Hoàng đế nước Thạch Hào vẫn cố gắng điều binh mã từ biên quan các nơi, liều chết cản đường Đại Ly xuôi nam, hôm nay kinh thành bị vây vẫn quyết định tử thủ đến cùng.
Vì sao nước Thạch Hào chịu làm như vậy, không tiếc dùng nhiều tính mạng làm đá cản đường, cũng muốn ngăn cản kỵ binh Đại Ly của Tô Cao Sơn một chút?
Văn nhân có nói trong sách, “mùa đông tuyết dày, có tiếng ngọc vỡ” (1).
Trần Bình An ngước mắt nhìn về phía xa, đường cũng tuyết, núi cũng tuyết, giống như ông trời đè gánh nặng xuống nhân gian.
Hắn thở dài một tiếng, có điều vừa nghĩ tới tiếng áo giáp leng keng trong miếu linh quan đêm đó, lại thư thái hơn một chút.
Đoạn đường này đi lên phía bắc, Mã Đốc Nghi còn đỡ, dù sao cũng từng làm tiên sư gia phả, lại làm tu sĩ hoang dã hồ Thư Giản đúng nghĩa, dĩ nhiên khó tránh khỏi bi thương, nhưng không đến mức quá kinh ngạc. Có điều nhìn thấy nhiều cảnh tượng giống như luyện ngục nhân gian, ngày này qua ngày khác, ngay cả Tăng Dịch ban đầu thường yên lặng rơi lệ, lúc này cũng dần trở nên vô cảm.
Trong thời gian này, Tăng Dịch nhiều lần bị đàn ông âm vật nhập lên người. Có một số đã hoàn thành di nguyện, một số khác thì chỉ có nuối tiếc, cố quốc cố hương đã sớm vật còn người mất.
Những cô gái âm vật sống nhờ trong giấy bùa mỹ nhân da cáo, từng người lần lượt rời khỏi nhân gian giống như Tô Tâm Trai. Lại có những cô gái âm vật mới không ngừng nương nhờ giấy bùa, hành tẩu nhân gian. Từng tờ giấy bùa giống như những nhà trọ bến thuyền, tới tới lui lui. Có trùng phùng cả vui lẫn buồn, có từ biệt âm dương cách trở, hoàn toàn tùy thuộc vào lựa chọn của bọn họ, trong lời nói có chân tướng cũng có che giấu.
Mã Đốc Nghi lương thiện, Tăng Dịch chất phác, dù là người hay quỷ đều không giống như tu sĩ hồ Thư Giản chân chính. Cho nên khi băng qua một quận thành, Trần Bình An nói muốn bỏ tiền tìm người bản xứ giúp mở tiệm cháo và tiệm thuốc, làm xong chuyện này bọn họ sẽ tiếp tục lên đường, Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch đều rất vui vẻ.
Ngày này Trần Bình An dẫn theo Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch, cùng nhau đến thăm dinh thự quận chủ. Trần Bình An lấy ra miếng ngọc bài cung phụng đảo Thanh Hiệp, đeo ở bên hông đối diện với đao kiếm chéo. Mã Đốc Nghi thì đội nón che mặt, còn mặc thêm một bộ áo bông dày, che giấu tư thái thướt tha của mỹ nhân da cáo.
Không gặp trở ngại.
Quận chủ bản địa là một lão già mập mạp, gần như không nhìn thấy mắt, trong quan trường gặp người khác lại thích cười, vừa cười lên thì càng không thấy được mắt nữa.
Một năm qua chiến tranh loạn lạc, cuộc sống của quận chủ không hề an bình. Lão đã tới một động phủ tiên gia ở gần quận thành nhất, dùng số tiền lớn mời một vị tiên sư xuống núi hộ vệ, giống như bệnh tình nguy cấp mù quáng xin chữa. Ngoài ra còn lôi kéo hai người tu đạo lai lịch bất minh, nói khó nghe một chút là tu sĩ sông núi năm cảnh giới thấp, trước kia không được coi trọng lắm.
Vị tiên sư gia phả kia cũng là năm cảnh giới thấp, trong cơn tức giận, thiếu chút nữa đã trực tiếp trở về trên núi. Quận chủ năm nỉ hết lời, lại tăng thêm bổng lộc mỗi tháng ba đồng tiền hoa tuyết, mới vất vả giữ được vị thần tiên trên núi không muốn làm bạn với tu sĩ hoang dã kia.
Quận chủ đang nhức nhối và đau lòng, Trần Bình An vừa đến nhà, lão lập tức cảm thấy mỗi tháng tốn thêm ba đồng tiền hoa tuyết rất xứng đáng. Bởi vì vị tiên sư gia phả này không hổ là thần tiên chân chính, tu sĩ hoang dã không thể nào so sánh được, vừa mở hàng đã gặp được bảo bối quý giá “rất khai môn”, tuyệt đối là “nhất nhãn hóa” (2) của người trong nghề.
Lão ta nhận ra miếng ngọc bài cung phụng hàng đầu của đảo Thanh Hiệp, lập tức thấp thỏm bất an, thiếu chút nữa đã quỳ xuống dập đầu với vị thần tiên trẻ tuổi đến từ hồ Thư Giản này.
Sau đó vị cung phụng lão gia tự xưng là họ Trần này, nói rằng muốn mở tiệm cháo và tiệm thuốc trong quận thành, cứu tế dân chúng. Tiền do hắn móc ra, nhưng phải làm phiền phía quan phủ bỏ người bỏ sức, dĩ nhiên là đều tính tiền.
Khi đó Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch đều nhìn thấy, cặp mắt của lão quận chủ kia mở đến tròn xoe, thật không xem là nhỏ, chắc là cảm thấy khó tưởng tượng. Vị tiên sư gia phả bên cạnh lão quận chủ cũng không tốt hơn bao nhiêu. Một đại thiện nhân xuất thân từ hồ Thư Giản, chẳng khác nào một đại yêu mở phủ đệ tự xưng là tiên sư.
Hai vị tu sĩ sông núi thì giống như cung kính sợ sệt, đưa mắt nhìn nhau, không nói tiếng nào.
Chuyện sau đó càng khiến mọi người cảm thấy quái lạ. Cung phụng trẻ tuổi họ Trần nhờ lão quận chủ, mời tới một nhóm quan viên tư lại tinh thông hộ tịch thuế má, tính toán buôn bán. Mọi người cùng nhau ngồi xuống, bắt đầu cẩn thận thương nghị chi tiết.
Hôm nay giá gạo giá thuốc ở dân gian thế nào, số lượng dự trữ trong kho lương quan phủ, nhân số đại khái của dân chúng nghèo khổ bản địa và dân lưu lạc, vị trí của tiệm cháo và tiệm thuốc, quận thành nha môn có thể điều động sai phái bao nhiêu nhân thủ rảnh rỗi mà không làm lỡ việc công. Những chuyện như vậy, từng phân đoạn đều cân nhắc cẩn thận, khiến đám người lọc lõi của dinh quan giống như lâm đại địch.
Bàn bạc xong, quan viên tư lại lần lượt tản đi, tối hôm đó dinh quan quận chủ bắt đầu bận rộn.
Ba người Trần Bình An ở trong hậu viện dinh quan. Khi đó Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch còn ở lại trong phòng Trần Bình An, hiếm hoi tán gẫu với nhau.
Tăng Dịch cũng không hiểu được. Trần tiên sinh rõ ràng đang từng bước làm chuyện mà mình muốn làm, mặc dù sẽ có trắc trở và không hoàn hảo, cũng có những lần ra về tay trắng, không thể hoàn thành một số di nguyện nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn có không ít âm vật ma quỷ hiện thân ở nước Thạch Hào, ra đi không hề nuối tiếc giống như Tô cô nương. Theo lý mà nói, tâm cảnh của Trần tiên sinh lẽ ra phải càng ngày càng nhẹ nhõm mới đúng.
Nhưng không phải như vậy.
Cho nên dưới tiền đề không quấy rầy Trần tiên sinh suy nghĩ, Tăng Dịch và Mã Đốc Nghi lại muốn ngồi cùng hắn một chút. Phần nhiều là hai người tán gẫu linh tinh, Trần tiên sinh không hề cảm thấy phiền chán, chỉ là không thích nói chuyện lắm. Thỉnh thoảng nghe được hai người bọn họ tranh cãi chuyện nhỏ như hạt vừng hạt đậu, hoặc thuần túy là nói hưu nói vượn để giết thời gian, Trần tiên sinh lại cười một tiếng.
Tăng Dịch và Mã Đốc Nghi đều cảm thấy lạ. Khi bọn họ nói chuyện cười, Trần tiên sinh chẳng có phản ứng gì, nhưng đối với một số lời nói chẳng hề buồn cười, Trần tiên sinh lại cười lên.
Lúc đêm khuya, hai tu sĩ sông núi lén lút tìm tới cửa, không hề sợ “cung phụng hàng đầu đảo Thanh Hiệp” họ Trần kia, hoàn toàn trái ngược với vẻ thành thật cung kính ban ngày. Trong đó một tu sĩ hoang dã dùng ngón trỏ và ngón cái xoa xoa, cười hỏi Trần Bình An có nên cho một ít phí bịt miệng hay không. Còn như “Trần cung phụng” rốt cuộc mưu đồ chuyện gì ở quận thành này, là người, là tiền hay pháp bảo linh khí, hai người bọn họ đều không quan tâm.
Một người một quỷ đang đạp lên lò sưởi nhỏ dưới đáy bàn cắn hạt dưa, sau khi thấy hai tu sĩ sông núi tự cho mình thông minh kia, đều cảm thấy rất hứng thú. Ánh mắt Mã Đốc Nghi ranh mãnh, rất tò mò tiên sinh sổ sách kia sẽ ứng phó thế nào.
Trần Bình An cười hỏi:
- Như vậy các ngươi cảm thấy, phí bịt miệng bao nhiêu tiền hoa tuyết thì vừa?
Một tu sĩ đã sớm nghĩ sẵn trong đầu, lập tức nói:
- Tiểu huynh đệ có thể làm giả một miếng ngọc bài cung phụng đảo Thanh Hiệp, thậm chí có thể che giấu một vị tiên sư gia phả, có thể thấy đã tốn một số tiền lớn. Tối nay chỉ riêng chuyện mở tiệm cháo tiệm thuốc, lại đập xuống không ít vàng thật bạc trắng. Cho nên khoản phí bịt miệng này, dù thế nào cũng nên có... bốn năm chục đồng tiền hoa tuyết đúng không? Không biết ý của tiểu huynh đệ thế nào? Có bỏ ra được chút tiền lẻ này, để an ổn kiếm nhiều tiền hơn không?
Trần Bình An vươn hai tay ra, ấn lên vai hai tu sĩ hoang dã, trầm giọng nói:
- Nếu đã bị hai vị tiền bối nhìn thấu, vậy ta sẽ giết người diệt khẩu, cần gì phải móc ra phí bịt miệng. Lỡ may các ngươi cầm tiền rồi, trở về bàn bạc, lại muốn được voi đòi tiên. Nhiều lần lui tới, không nói đến phiền phức, không chừng còn sẽ phá hư đại sự của ta, không bằng ra tay dứt khoát một chút. Không biết ý của hai người các ngươi thế nào?
Hai tu sĩ sông núi trong lòng kinh hãi, vai bị ấn một cái như vậy, lại khiến cho kinh huyệt chấn động, linh khí đình trệ.
Không đợi hai người mở miệng cầu xin, Trần Bình An đã sầm mặt nói:
- Mưu đồ của ta rất lớn, hai người các ngươi không chừng có thể giúp đỡ một chút. Nhưng muốn sống rời khỏi quận thành này, trước tiên phải lấy ra một khoản tiền mua mạng. Tuy các ngươi chỉ là tu sĩ năm cảnh giới thấp, nhưng làm sao cũng phải có... bốn năm chục đồng tiền hoa tuyết đúng không?
Hai tu sĩ sông núi vốn không giàu có, lúc này giống như cha mẹ chết, gom góp được ba mươi hai đồng tiền hoa tuyết, nói rằng thật sự không còn nữa.
Trần Bình An cầm lấy tiền thần tiên, phất phất tay, nói:
- Sau khi trở về hãy yên tĩnh một chút, chờ tin tức của ta. Chỉ cần biết điều, đến lúc đó sự tình thành công, sẽ chia cho các ngươi một chút canh thừa thịt nguội. Nếu dám có suy nghĩ lệch lạc, trên người các ngươi có vật bản mệnh chân chính đáng giá ít tiền, sẽ trực tiếp bóc ra khỏi kinh huyệt mấu chốt. Đến lúc đó các ngươi kêu trời trời không đáp, gọi đất đất không linh, sẽ hối hận vì đã tới phủ quận chủ chuyến này.
Hai tu sĩ hoang dã cuối cùng không bị người cùng nghề “vào nhà cướp của đai lưng vàng”, ngoài mừng rỡ vì sống sót, còn có niềm vui bất ngờ. Chẳng lẽ có thể nhân họa được phúc? Hai người trở về bàn bạc, luôn cảm thấy vẫn hơi nguy hiểm, nhưng lại không dám lén lút chạy trốn. Bọn họ cũng tiếc hơn ba mươi đồng tiền mồ hôi nước mắt vất vả tích góp được, nhất thời suy tính hơn thiệt, thở ngắn than dài.
Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch cười rất thích thú.
Trần Bình An ngồi bên cạnh bàn, nói:
- Lúc chúng ta rời khỏi quận thành, sẽ trả lại tiền hoa tuyết cho bọn chúng.
Sau đó hắn quay đầu nhìn Tăng Dịch:
- Sau này đến châu quận thành trì ở phía bắc, có thể sẽ còn mở tiệm cháo và tiệm thuốc. Có điều mỗi khi đến một nơi, làm một việc, còn phải xem thời cơ và trường hợp. Trước tiên không nói đến những chuyện này, ta tự có tính toán, các ngươi không cần suy nghĩ. Nhưng nếu lại có công việc mở tiệm cháo và tiệm thuốc, Tăng Dịch, sẽ do ngươi phụ trách, bàn bạc mọi vấn đề với người trong quan phủ. Trong quá trình không cần lo lắng mình sẽ phạm sai lầm, hoặc là tốn thêm tiền oan, đó không phải chuyện lớn đáng để tâm.
- Ngươi yên tâm, mặc dù ta không nhúng tay cụ thể, nhưng sẽ ở bên cạnh giúp ngươi trông chừng một chút.
Tăng Dịch trước tiên gật đầu, sau đó muốn nói lại thôi.
Trần Bình An nói:
- Vạn sự khởi đầu nan, nhưng dù sao cũng phải có khởi đầu đúng không.
Tăng Dịch không nói gì thêm, đã có thấp thỏm, cũng có vui mừng.
Dường như chuyện này càng khiến thiếu niên cảm thấy thoải mái hơn tu đạo.
Trần Bình An lại nói:
- Chờ tới khi cảm thấy mệt mỏi hoặc chán ghét, nhớ đừng ngại mở miệng, cứ trực tiếp nói với ta. Dù sao hôm nay ngươi tu đạo, vẫn dùng tu lực làm chủ.
Tăng Dịch gật đầu như gà con mổ thóc, nói:
- Trần tiên sinh ngài yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm lỡ việc tu hành.
Trần Bình An hiểu ngầm cười.
Trên thực tế, thiếu niên chỉ sẽ càng chăm chỉ và dụng tâm hơn.
Sau khi đã chọn vị trí tiệm cháo và tiệm thuốc ở quận thành ổn thỏa, liền nhanh chóng xây dựng và triển khai một cách gọn gàng. Phía nha môn rất quen thuộc với chuyện này, đương nhiên một phần là do quận chủ đại nhân tự mình đốc thúc. Còn như thân phận của người trẻ tuổi áo bông kia, lão quận chủ chỉ nói một cách mập mờ, không tiết lộ với bất cứ ai, khiến cho người khác cảm thấy kính sợ.
Ba ngày sau, Trần Bình An bảo Mã Đốc Nghi cầm ba mươi hai đồng tiền hoa tuyết kia, lặng lẽ đặt ở trong phòng hai tu sĩ sông núi.
Sau đó ba người cưỡi ngựa tới một tiệm cháo gần cổng thành, dừng ngựa ở xa. Trần Bình An lật người xuống ngựa, nhờ vị tiên sư gia phả đi theo đưa tiễn kia giúp trông chừng một lát.
Đến chỗ tiệm cháo, Mã Đốc Nghi không muốn đi làm “ăn xin”, còn Tăng Dịch không cảm thấy mình cần đi ăn một chén cháo nhạt như nước lã. Cho nên chỉ có một mình Trần Bình An kiên nhẫn đi xếp hàng, xin một chén cháo còn xem như dính dáng một chút với hai chữ “sền sệt”, cộng thêm hai cái bánh bao.
Hắn ngồi xổm ở bên cạnh con đường bên ngoài đội ngũ, bên tai thỉnh thoảng nghe tiếng quát tháo của đám tư lại. Bọn họ lớn tiếng trách mắng dân chúng nghèo khổ bản địa, còn có nạn dân lưu lạc đến đây, không được tham nhiều, chỉ có thể dựa theo đầu người để chia cháo. Lúc húp cháo gặm bánh bao càng không thể tham nhanh, ăn uống gấp gáp ngược lại sẽ lỡ việc.
Trần Bình An nhìn từng đội ngũ như rồng rắn, trong đó có không ít đàn ông trai tráng bản địa, ăn mặc xem như tươm tất. Còn có một số người dắt theo con cái nhà mình, trong miệng đứa trẻ đang ăn mứt quả.
Cách Trần Bình An không xa, có một nhóm đàn ông bản địa tu tập với nhau, nhìn qua không hề có vẻ xanh xao. Bọn họ vừa ăn uống, vừa oán giận còn không bằng thức ăn cho heo.
Trần Bình An chỉ yên lặng nhai kỹ nuốt chậm, tâm cảnh giống như giếng cổ không gợn sóng, bởi vì hắn biết thế sự vốn là như vậy. Trên đời những thứ không cần tốn tiền thì rất khó quý trọng, còn nếu tốn tiền rồi, cho dù mua cháo và bánh bao giống như vậy, có lẽ sẽ ăn ngon hơn một chút, ít nhất sẽ không chửi mát oán giận không thôi.
Ăn xong chén cháo, Trần Bình An đi về phía Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch, nói:
- Đi thôi.
Ba người cưỡi ngựa ra khỏi thành.
Mã Đốc Nghi tâm tư tỉ mỉ, mấy ngày nay thường xuyên cùng Tăng Dịch đi dạo tiệm cháo và tiệm thuốc, đã phát hiện một chút đầu mối. Sau khi ra khỏi thành, cô cuối cùng không nhịn được bắt đầu oán trách:
- Trần tiên sinh, tiền do chúng ta móc ra, có ít nhất ba phần bị đám người lọc lõi trong quan trường kia bỏ vào túi riêng. Ngay cả ta cũng nhìn được rõ ràng, sao Trần tiên sinh ngài lại không nhìn ra, không mắng lão quận chủ kia một tiếng?
Trần Bình An chỉ nói một câu “vậy à”.
Mã Đốc Nghi đã sắp tức chết rồi.
Tăng Dịch càng tỏ ra kinh ngạc. Thiếu niên thật sự là không rõ tình hình, hắn làm sao có thể nhìn thấu những chuyện phức tạp trong quan trường này.
Thấy tiên sinh sổ sách kia không nói tiếp, Mã Đốc Nghi lại càng căm phẫn:
- Trần tiên sinh! Ngài còn như vậy, lần sau ta sẽ không giúp một tay nữa! Cứ để cho tiểu tử ngốc Tăng Dịch này tự mình làm, xem hắn có càng giúp càng thêm phiền cho ngài hay không!
Trần Bình An ngẫm nghĩ, xem như là cho Mã Đốc Nghi một lời giải thích không phải giải thích, chậm rãi nói:
- Đã làm chuyện tốt, sự tình đại khái đã làm xong, chỉ là không được hoàn hảo mà thôi, cũng không nên quá khắt khe. Tham ô ba phần tiền, ta đã chuẩn bị tâm lý rồi. Thực ra giới hạn của ta còn thấp hơn một chút, quan lại xử lý chuyện này lén đút túi riêng, trộm đi bốn phần, cũng có thể chấp nhận được. Ba phần hay bốn phần cũng vậy, coi như là báo đáp bọn họ làm chuyện tốt.
Mã Đốc Nghi làm sao cũng không ngờ câu trả lời là như vậy, muốn tức giận nhưng lại không tức giận nổi, bèn dứt khoát không nói chuyện nữa.
Trần Bình An cười nói:
- Nếu như cảm thấy tâm lý không thoải mái, chỉ cần cô chịu giúp Tăng Dịch, giới hạn của ta có thể từ bốn phần biến thành hai phần, thế nào?
Lúc này Mã Đốc Nghi mới hài lòng, bắt đầu thúc ngựa đến gần chỗ Tăng Dịch. Cô kiên nhẫn giải thích từng tâm đắc, từng bí quyết với thiếu niên đầu óc chậm chạp kia.
Trần Bình An đột nhiên hơi chậm lại, từ trong tay áo lấy ra một hộp gỗ nhỏ hình dài, có khắc chữ triện cổ xưa. Đó là một đồ vật nhỏ do Đàm Nguyên Nghi đảo Lạp Túc tặng, khá hiếm lạ, xem như là một phần tâm ý khi ba người kết minh.
Vật này là một mộ kiếm nhỏ phẩm chất không tầm thường, chỉ dài vỏn vẹn một ngón tay, cực kỳ nhỏ bé xinh xắn, tiện mang theo bên mình, dùng để chuyên chở phi kiếm truyền thư. Có điều hình thức của nó khá cứng nhắc, không linh hoạt như phòng kiếm cỡ lớn. Hơn nữa một lần chỉ có thể thu phát một thanh phi kiếm truyền thư, linh khí hao tổn để nuôi dưỡng phi kiếm vượt xa phòng kiếm.
Nhưng dù như vậy, chỉ cần Trần Bình An muốn thì có thể dễ dàng sang tay bán ra một đồng tiền cốc vũ. Cho nên hắn đương nhiên sẽ không từ chối ý tốt của Đàm Nguyên Nghi.
Trần Bình An mở hộp gỗ nhỏ vẫn luôn hơi rung động, thu lấy một thanh phi kiếm truyền thư đến từ đảo Thanh Hiệp. Trong mật thư nói, sau khi Lưu Lão Thành đảo Cung Liễu biết được Trần Bình An đang ở nước Thạch Hào, đã chuyển lời cho đảo Thanh Hiệp, chỉ có một câu “khi trở về hãy tới đảo Cung Liễu ta bàn kỹ giá tiền”.
Trần Bình An nắm chặt một đồng tiền hoa tuyết, linh khí như nước nhỏ vào một rãnh kiếm trong hộp gỗ. Hắn lại ấn vào một cơ quan xảo diệu của hộp gỗ, thanh phi kiếm đảo Thanh Hiệp kia liền lướt ra khỏi rãnh kiếm, nhoáng lên rồi biến mất, trở về hồ Thư Giản.
Tăng Dịch nhìn không chớp mắt. Năm xưa hắn từng làm việc vặt ở phòng kiếm đơn sơ của đảo Mao Nguyệt, nhưng chỉ nghe danh của mộ kiếm nhỏ, chưa từng được chiêm ngưỡng thứ này. Đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, đúng là tuyệt diệu không thể tả.
Mã Đốc Nghi cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Trần Bình An cất hộp gỗ vào tay áo, hà hơi vào tay.
Phi kiếm truyền đến một tin tức rất tốt.
Giống như hắn đã nói với Tăng Dịch, mọi chuyện trên thế gian đều khó ở khởi đầu, có đi ra được bước đầu tiên hay không, có đứng vững hay không, cực kỳ quan trọng.
Trần Bình An cùng với Lưu Chí Mậu vốn nên là kẻ thù, cùng với gián điệp Đại Ly Đàm Nguyên Nghi vốn không quen biết, ba người kết minh. Sau đó hắn lại chạy tới đảo Cung Liễu, tự mình mạo hiểm giao tiếp với Lưu Lão Thành. Đồng thời mượn cơ hội lần này đi tới các nơi ở nước Thạch Hào để “bù đắp sai lầm”, tìm hiểu rõ hơn về quốc thế nước Thạch Hào, dĩ nhiên là có mục đích.
Lúc trước trong gian nhà gần sơn môn đảo Thanh Hiệp, Trần Bình An và mẹ của Cố Xán từng có một cuộc trò chuyện. Có điều lúc ấy chưa chắc phu nhân nghe lọt, rất nhiều lời Trần Bình An nhìn như hời hợt nói ra, bà ta quá nửa sẽ không suy nghĩ sâu xa, thậm chí có lẽ còn không tin là thật.
Thực ra tâm tính của bà ta không hề phức tạp. Khi hồ Thư Giản đột nhiên trở trời, bà ta hi vọng Trần Bình An sẽ nhớ tình xưa, bảo đảm bình an cho hai mẹ con bọn họ, đừng phụ lòng cái tên “Bình An” này.
Trong đó có mấy câu, liên quan đến “hồ Thư Giản tương lai có thể sẽ không giống như trước”.
Phu nhân chưa chắc đã nghiên cứu sâu xa, nhưng Trần Bình An thì đã sớm thực hiện rồi.
Hắn phải từng bước thận trọng, giống như hai câu nói đùa nửa thật nửa giả của Lưu Lão Thành trên thuyền, đó là “dùng mọi thủ đoạn” và “dã tâm thật lớn”.
Bởi vì Lưu Lão Thành đã phát giác được đầu mối, đoán ra Trần Bình An muốn thật sự thay đổi quy tắc của hồ Thư Giản từ gốc rễ.
Mượn vật mượn thế, tận lực mà làm.
Trước tiên không nói tới thiện ác của con người, Trần Bình An chỉ đang làm một chuyện, đó là xem tất cả mọi người như quân cờ, cố gắng vẽ ra một hình cờ càng lớn thuộc về mình, từ quân cờ đến hình cờ, rồi đến thế cờ.
Hắn hi vọng trong quy củ lớn của hồ Thư Giản tương lai, mình ít nhất có thể tham dự vào, lập ra quy củ.
Cho nên khi đó Lưu Lão Thành đã hỏi Trần Bình An, có phải học cờ với Tề tiên sinh ở động tiên Ly Châu hay không.
Chính là lý này.
Trong lời nói của hai bên, thực ra vẫn luôn đang so đấu giằng co.
Nước ngầm sôi sục, đấu đá với nhau nhau trong đó, giống như trên bàn cờ, tìm kiếm nước cờ sai của đối phương, sau đó đánh ra nước cờ không theo quy tắc, hoặc là nước cờ thần tiên, đều phải dựa vào kinh nghiệm của từng người.
Đối diện với tu sĩ năm cảnh giới cao Lưu Lão Thành đảo Cung Liễu, thậm chí là đối diện với Nguyên Anh Lưu Chí Mậu, thực ra Trần Bình An đều không dựa vào nắm tay để nói chuyện. Một khi vượt quá ranh giới, đi nhầm vào tranh giành đại đạo, cản đường bất kỳ người nào trong đó, sẽ không khác gì tự tìm đường chết.
Cảnh giới chênh lệch như vậy, nói lý ngoài miệng đã không có tác dụng, nếu còn dùng nắm tay để nói lý thì càng tìm chết. Trong khi đó Trần Bình An lại có mưu cầu, phải làm sao đây? Vậy thì chỉ có thể bỏ công sức vào chuyện “tu tâm”, cẩn thận suy đoán phân lượng của tất cả quân cờ tiềm ẩn không nhìn thấy, tìm hiểu mưu cầu, giới hạn, tính cách và quy củ của từng người bọn họ.
Những người như hoàng tử Hàn Tịnh Linh chạy nạn đến hồ Thư Giản, con trai của đại tướng biên quân là Hoàng Hạc, thậm chí là võ tướng Đại Ly Tô Cao Sơn mang theo đại thế trên người, nếu như có thể, Trần Bình An đều muốn thử làm mua bán với bọn họ một lần.
So với bù đắp sai lầm để cầu an lòng, giúp những âm vật ma quỷ kia hoàn thành tâm nguyện của từng người, ván cờ mà Trần Bình An đang bí mật mưu tính càng khó khăn hơn. Đây là lần đầu tiên hắn thử dùng thân phận kỳ thủ, tạo ra một bàn cờ. Mấu chốt là một bước đều không thể sai, chỉ cần sơ suất sẽ thua hết cả ván, giống như hắn đã đi nhầm một nước lớn nhất.
Còn về Cố Xán không chịu nhận sai, trước đó Trần Bình An đã cố gắng khiến hắn ngừng phạm sai lầm, còn mình thì đi bù đắp sai lầm. Ngoại trừ hao thần, hao sức, hao tiền, thực ra cũng không tổn thất nhiều hơn, vì vậy không có cảm giác như đi trên băng mỏng.
Trần Bình An vốn rất giỏi ẩn giấu tâm tình. Lúc trước sở dĩ ngay cả Tăng Dịch cũng phát giác được tâm cảnh của hắn hơi nhấp nhô, là vì sau khi tiễn biệt đám người Tô Tâm Trai, hắn lại có một sự thất vọng lớn hơn, giống như không có lời giải, quanh quẩn trong nội tâm, làm sao cũng không đuổi đi được.
Sau những lần tiễn biệt, sự thất vọng của Trần Bình An, là do hắn đột nhiên phát hiện một chuyện. Trong những cái tên chết oan được ghi chép vào sổ, những người khiến cho hắn thật sự cảm thấy áy náy nhất, chẳng hạn như Tô Tâm Trai vẫn tưởng nhớ núi Hoàng Ly và ân sư, bọn họ lại kiên quyết từ bỏ chấp niệm, lựa chọn hoàn toàn rời khỏi nhân gian.
Ngược lại một số âm vật mà Trần Bình An không cảm thấy áy náy bằng Tô Tâm Trai, lại c1o rất nhiều yêu cầu, thậm chí là có di nguyện giống như sư tử ngoạm, có ham mê thường tình của cả người và quỷ. Càng có rất nhiều âm vật sau khi chết vẫn oán hận rất sâu, đều ở tạm trong Diêm Vương Điện “Hạ Ngục” và Lưu Ly các phỏng chế.
Thực ra sau khi hạ quyết tâm, Trần Bình An đã không còn quá nhiều áy náy. Nhưng đám người Tô Tâm Trai lại khiến cho hắn một lần nữa hổ thẹn, thậm chí còn nhiều hơn nặng hơn so với ban đầu.
Loại cảm giác đó, khác với lúc ở trong gian nhà hơi âm u của đảo Thanh Hiệp. Khi đó còn chưa mời ra tất cả âm hồn, chỉ cần nhìn Diêm Vương Điện “Hạ Ngục” trên bàn một cái, trước khi Trần Bình An nhắm mắt nghỉ ngơi một lát hoặc là lên giường đi ngủ, giống như bên ngoài cánh cổng nội tâm có vô số oan hồn ác quỷ gào khóc thảm thiết, đang gắng sức gõ cửa, lớn tiếng kêu oan mắng chửi.
Còn những người như Tô Tâm Trai, cũng quanh quẩn bên ngoài cánh cổng nội tâm, nhưng không có bất kỳ oán giận nào, cũng không có tiếng chửi rủa. Sau khi nhẹ nhàng gõ cửa, bọn họ chỉ nói một câu ly biệt: “Trần tiên sinh, tôi đi đây.”
Vào giây phút này.
Trần Bình An bỗng nhiên thúc vào bụng ngựa, tăng tốc chạy tới trước, rời khỏi đường lớn cực kỳ lầy lội, đi đường vòng tới một gò núi nhỏ.
Thúc ngựa lên gò núi, đường cao thấp không bằng.
Trần Bình An siết cương dừng ngựa trên đỉnh gò núi.
Tăng Dịch muốn thúc ngựa đuổi theo, lại bị Mã Đốc Nghi ngăn cản.
Trần Bình An ngỡ ngàng nhìn quanh. Bên hông có hồ lô nuôi kiếm và đao kiếm chéo, còn có thể phóng ngựa trong gió tuyết giang hồ.
Thực tế thì sao? Một thân một mình, không nơi nương tựa.
Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch dừng ngựa rất lâu dưới chân gò, vẫn không thấy dấu hiệu Trần Bình An quay đầu.
Mã Đốc Nghi vừa rồi đã ngăn Tăng Dịch đi lên, lúc này cũng cảm thấy sốt ruột. Ngược lại Tăng Dịch vẫn kiên nhẫn như trước, không vội không nóng nảy.
Mã Đốc Nghi không quen nhìn dáng vẻ “kẻ ngốc có phúc ngốc” và “thân ở trong phúc mà không biết phúc” của Tăng Dịch, vừa bực vừa buồn cười nói:
- Ngươi đúng là một kẻ vô tâm, ăn uống no đủ thì mọi chuyện không lo.
Tăng Dịch chỉ là một thiếu niên hiền lành nhát gan ăn nói vụng về, cũng không dám cãi lại, hơn nữa mấu chốt là hắn cũng cảm thấy Mã cô nương nói đúng.
Mã Đốc Nghi đang muốn tiếp tục trách mắng, lại thấy Trần Bình An cưỡi ngựa xuống sườn dốc.
Trong mắt Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch, dường như vẻ mặt của vị Trần tiên sinh này không giống như trước.
Không còn tâm sự trùng trùng, ngược lại mây mù tan hết, còn có vẻ cao hứng?
Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch đưa mắt nhìn nhau.
Trần Bình An lấy hồ lô nuôi kiếm xuống uống một hớp rượu, mỉm cười nói:
- Tiếp tục lên đường.
________
Ba người cưỡi ngựa theo đường xá quanh co đi lên phía bắc.
Con đường tuyết đọng sâu dày, tuyết tan rất chậm, non non nước nước gần như không nhìn thấy màu xanh, nhưng cuối cùng đã có một chút ánh mặt trời ấm áp.
Đoạn đường này Tăng Dịch mắt thấy tai nghe khá nhiều.
Đã nhìn thấy trinh sát biên quan Đại Ly trong truyền thuyết, cung đao giáp cũ. Trên mặt những kỵ binh kia không có vẻ ngang ngược kiêu ngạo, trên người cũng không có sát khí bừng bừng, giống như nước sông dưới băng, chậm rãi im ắng. Trinh sát Đại Ly chỉ nhìn ba người bọn họ một chút, sau đó hò hét đi qua, khiến thiếu niên cao lớn lá gan nhảy lên tới cổ họng. Đợi đến khi đội trinh sát kia đi xa mấy chục bước, hắn mới dám hô hấp bình thường.
Còn nhìn thấy đoàn xe hào phú kết bè kết đội hoảng hốt xuôi nam, liên miên không dứt. Từ tùy tùng đến người đánh xe, cùng với những người thỉnh thoảng vén rèm xe nhìn khuôn mặt của ba người cưỡi ngựa bên đường, tất cả đều rất khẩn trương.
Trần Bình An dừng ngựa bên đường, đợi đoàn xe đi xa mới tiếp tục xuất phát.
Trên đường nhìn thấy một cái rương nhỏ lăn dưới đất, Trần Bình An lật người xuống ngựa, mở rương ra xem, thấy bên trong chứa sách cổ. Hắn tiện tay mở một quyển sách trong đó, thấy có đóng mấy con dấu quyền sở hữu, triều đại khác nhau, kiểu chữ khác nhau, người đọc sách khác nhau. Trần Bình An ôm rương, quay đầu nhìn, ngẫm nghĩ một lúc, cũng không để lại rương sách bị vứt bỏ này, tạm thời cất vào trong vật một thước, tiếp tục cưỡi ngựa lên đường.
Mã Đốc Nghi tìm chuyện để nói, trêu đùa:
- Ấy, không ngờ ngài còn là loại người này, cứ chiếm làm của mình như vậy?
Tăng Dịch hiếm hoi có gan nói một câu bênh vực:
- Đồ người khác không cần, còn là sách, chẳng lẽ cứ để lại trong bùn lầy cho hỏng?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Bọn họ đang trên đường chạy trốn, cho dù chỉ trì hoãn một chút, cũng sẽ có kết quả không thể dự đoán.
Tăng Dịch liếc nhìn Mã Đốc Nghi. Mã Đốc Nghi trợn mắt.
Sau đó tại một quận thành nhỏ không gặp thảm họa chiến tranh, có một cô gái âm vật nương thân trong giấy bùa mỹ nhân da cáo, dùng giọng nói quê hương bản địa hơi trúc trắc hỏi thăm người trên đường, rốt cuộc đã tìm được một phủ đệ vọng tộc. Sau đó một nhóm bốn người tìm một nhà trọ dừng chân. Tối hôm ấy Trần Bình An trước tiên thu hồi giấy bùa, âm thầm lẻn vào phủ đệ, sau đó lại lấy giấy bùa ra để cô hiện thân. Cuối cùng cô đã nhìn thấy vị thư sinh anh tuấn năm xưa rời quê vào kinh dự thi.
Hôm nay thư sinh đã là lão nho sĩ tuổi gần năm mươi, ôm một đứa con nhỏ đang ngủ say, đang cụng ly với mấy vị hảo hữu quan trường, mặt mày phấn chấn. Đám hảo hữu liên tục chúc mừng người này nhân họa được phúc, đã quen biết với một vị giáo úy Đại Ly, được thăng lên làm người đứng thứ ba ở quận thành này. Bọn họ còn nói đùa sau khi giàu sang đừng quên bạn cũ, lão nho sĩ cũng không mặc quan phục mới, nghe vậy liền cười ha hả.
Âm vật mỹ nhân da cáo sắc mặt ảm đạm, dường như không còn nhận ra vị thư sinh thanh mai trúc mã năm xưa, có thể là do đã không còn trẻ.
Sau khi rời khỏi phủ đệ, cô và Trần Bình An cùng đi trên đường yên tĩnh.
Trần Bình An đột nhiên nói:
- Đứa trẻ kia giống cha nó nhiều hơn một chút, cô cảm thấy thế nào?
Cô gái “ừ” một tiếng, bỗng nhiên vui vẻ, cười nói:
- Hình như là vậy.
Sau khi rời khỏi quận thành nhỏ mà kỵ binh Đại Ly không thèm để ý, ba người tiếp tục cưỡi ngựa đi lên phía bắc.
Tới một huyện thành nhỏ, cần phải dừng ngựa mua đồ lặt vặt. Trần Bình An đi qua một tiệm vàng bạc khá lớn, do dự một thoáng, vẫn xoay người bước vào trong đó.
Trong tiệm có hai ông lão và hai thiếu niên, đều là người phục vụ, đang bận rộn làm chuyện của mình.
Trần Bình An lấy ra một nén vàng có đóng dấu quan của nước Thạch Hào, quy đổi thành bạc và một đống tiền đồng.
Hai lão sư phụ đều không nhúng tay, mặc cho đồ đệ trẻ tuổi của từng người xử lý chuyện này. Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành do cá nhân. Tại dân gian nông thôn, nuôi con trai còn hi vọng tương lai có thể phụng dưỡng chăm sóc trước lúc lâm chung. Sư phụ dạy đồ đệ, đương nhiên cũng muốn dạy ra đệ tử có tiền đồ, tay chân linh hoạt, có thể giúp mình một tay.
Hai thiếu niên tuổi tác xấp xỉ, một người nói năng vụng về hiền lành giống như Tăng Dịch, còn một người mặt mày lanh lợi. Trần Bình An vừa bước vào ngưỡng cửa, thiếu niên thông minh liền quan sát vị khách này hai lần từ đầu đến chân.
Trần Bình An đưa nén vàng ra, dựa theo giá thị trường của nước Thạch Hào hôm nay, đổi thành bạc và tiền đồng giá trị thấp hơn một chút. Lúc nói chuyện, Trần Bình An trước tiên dùng tiếng phổ thông của vương triều Chu Huỳnh, khiến hai thiếu niên đều hơi ngỡ ngàng. Hắn lại dùng tiếng phổ thông nước Thạch Hào chưa thành thạo, lúc này mới thuận lợi giao dịch. Sau đó cứ như vậy rời khỏi tiệm.
Sau khi nam tử áo bông kia rời đi.
Bên trong tiệm, thiếu niên hiền lành vẫn đắm chìm trong vui sướng vì kiếm được cho tiệm một khoản tiền, lại bị bạn tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên đá một cái. Thiếu niên hiền lành nhìn theo ánh mắt của bằng hữu, mới phát hiện hai vị sư phụ gần như lúc nào cũng tranh cãi, lần đầu tiên ngồi cùng với nhau, nghiêm túc thương lượng sự tình.
Sau khi Trần Bình An trở lại bên cạnh Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch, Mã Đốc Nghi cười hỏi:
- Huyện thành nho nhỏ, tiệm bé như vậy, kết quả lại có hai luyện khí sĩ?
Trần Bình An gật đầu nói:
- Chắc là đang lựa chọn đệ tử, mỗi người nhìn trúng một thiếu niên.
Mã Đốc Nghi bĩu môi nói:
- Hai lão tu sĩ nhiều nhất cảnh giới Động Phủ, có thể tìm được mầm non tốt đến đâu?
Trần Bình An cười nói:
- Lời này do ta nói thì còn được, đúng không?
Mã Đốc Nghi hừ lạnh một tiếng.
Trần Bình An do dự một thoáng, nói:
- Nếu như ta không đoán sai, hai ông lão, một người chắc là tu sĩ cảnh giới Quan Hải, còn một người thậm chí có thể là tu sĩ cảnh giới Long Môn. Có điều hai ông lão đã sớm phát giác được cô, cho nên nhanh chóng ẩn giấu khí tức, cố ý khiến cô tưởng lầm là cảnh giới Động Phủ. Còn như vì sao không dứt khoát giả thành ông lão dân gian, chắc là cảm thấy tại địa phương nhỏ xa xôi linh khí mỏng manh này, hai tu sĩ cảnh giới Động Phủ đã đủ chấn nhiếp đám rồng qua sông chúng ta, không đến mức kinh hãi thế tục. Cho nên mới nói, đều là người từng trải.
Ánh mắt Mã Đốc Nghi sáng lên, nói:
- Trần tiên sinh, lỡ may người ta cho rằng chúng ta tới vì bọn họ thì sao? Chẳng hạn như muốn đào chân tường của bọn họ. Trần tiên sinh, ta cảm thấy ngài đi vào tiệm như vậy, không được ổn thỏa cho lắm.
Trần Bình An cười nói:
- Cho nên những người xứ khác chúng ta, mua đồ xong sẽ lập tức lên đường. Còn nữa, trước đó phải nói rõ, khi chúng ta rời khỏi cổng huyện thành, nhớ không ai được nhìn xung quanh, cứ vùi đầu lên đường, tránh để bọn họ nghi thần nghi quỷ.
Mã Đốc Nghi hơi nghi hoặc, bởi vì cô vẫn không hiểu tại sao Trần Bình An phải đi vào cửa tiệm kia, đây không phải là phong cách hành sự quen thuộc của tiên sinh sổ sách.
Trần Bình An bảo Tăng Dịch một mình đến tiệm mua đồ, còn mình và Mã Đốc Nghi thì dắt ngựa dừng ở con đường bên ngoài, nhẹ giọng giải thích:
- Nếu hai ông lão không phải là muốn thu nhận đệ tử thân truyền thì sao? Chẳng những không phải tiên sư gia phả, thậm chí còn là tà môn ngoại đạo trong số tu sĩ sông núi? Cho nên ta mới đi vào tiệm nhìn thêm vài lần, thấy bọn họ không giống như tà tu quỷ tu rắp tâm khó lường gì. Còn những thứ khác, ta không nhìn ra, cũng sẽ không quan tâm nữa.
Mã Đốc Nghi thở dài, ánh mắt tươi cười, oán trách nói:
- Trần tiên sinh, mỗi ngày suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, ngài có thấy phiền hay không. Ta chỉ nghe một chút đã cảm thấy phiền rồi.
Trần Bình An cười nói:
- Suy nghĩ những chuyện này sẽ không phiền. Nhưng vừa nghĩ tới mỗi ngày cô đều mặt dày không chịu trở về trong giấy bùa, ta đều sẽ bẻ ngón tay, tính xem phải tốn thêm bao nhiêu đồng tiền hoa tuyết, rất phiền phức.
Mã Đốc Nghi xấu hổ nói:
- Thật nhàm chán!
Hai tay Trần Bình An lồng trong tay áo, chỉ cười không nói gì.
Đợi khi Tăng Dịch mua đồ linh tinh xong, Trần Bình An mới nói với bọn họ một chuyện lý thú nho nhỏ. Trong cửa tiệm kia, vị tu sĩ cảnh giới Long Môn đạo hạnh cao hơn, đã chọn trúng thiếu niên hiền lành, còn tu sĩ cảnh giới Quan Hải lại chọn thiếu niên thông minh.
Có điều những chuyện nhỏ trong mắt người ngoài này, đối với hai thiếu niên tạm thời còn hồ đồ vô tri, khi tương lai thật sự đặt chân lên đường tu hành, mới sẽ hiểu được đó là chuyện rất lớn.
Giống như lúc trước sau khi ba người và Hứa Mậu mỗi bên đi một ngả, có một thiếu niên tiều phu ngẫu nhiên đi qua, không cẩn thận bị vấp chân té ngã. Kết quả hắn đào đất lên nhìn, hình ảnh bên dưới đất tuyết đã khiến hắn sợ gần chết. Có lẽ là trong xa xăm tự có ý trời, thiếu niên đã sắp không chịu nổi cuộc sống khó khăn, cắn răng một cái, lấy can đảm đào mảnh đất tuyết kia lên tận đáy.
Lúc thấp thỏm bất an rời đi, trên người thiếu niên đã có thêm một miếng ngọc bội tỏa ra hơi ấm.
Miếng ngọc bội cầm tay mà Hàn Tịnh Tín yêu thích kia, một mặt có khắc ba chữ triện cổ “Núi Vân Hà”, mặt còn lại có khắc một đoạn thơ ca đạo quyết.
Trên đại đạo, phúc họa khó lường, ăn uống thoải mái, khác biệt hoàn toàn.
Sau đó ba người Trần Bình An tiếp tục cưỡi ngựa lên đường. Mấy ngày sau vào hoàng hôn, trên một con đường khá yên tĩnh, Trần Bình An đột nhiên lật người xuống ngựa, rời khỏi con đường, đi ra bên ngoài mười mấy bước.
Trong đất tuyết mùi máu tanh cực kỳ nồng nặc. Trần Bình An vung tay áo, tuyết đọng bay tứ tán, lộ ra một cảnh tượng vô cùng thê thảm bên dưới. Không nói đến tay chân cụt, phần ngực đều bị móc hết lục phủ ngũ tạng, tử trạng thê thảm. Chắc là chết chưa được bao lâu, nhiều nhất là một ngày trước, hơn nữa khu vực này lại không có dấu hiệu nhiễm khí tức âm tà.
Là do tu sĩ sở hữu bí thuật độc môn gây nên.
Mã Đốc Nghi không đành nhìn thẳng, Tăng Dịch thì chạy qua một bên nôn khan.
Trần Bình An cố gắng chắp vá thi thể của những người đáng thương kia, sau đó chôn ở cách con đường xa hơn một chút.
Làm xong những chuyện này, xác định xung quanh không có người, Trần Bình An mới lấy Lưu Ly các phỏng chế trong vật một thước, mời ra một âm vật khi còn sống là tu sĩ cảnh giới Long Môn, sau khi chết lại bị Du Cối chế thành quỷ tướng.
Sau đó quỷ tướng vẫn bảo trì linh trí này tốn hơn nửa ngày, dẫn ba người đi tới một dãy núi cao ít dấu chân người. Tại ranh giới khu vực, Trần Bình An thu Mã Đốc Nghi vào trong giấy bùa, lại bảo quỷ tướng cư trú trong cơ thể Tăng Dịch.
Bắt đầu lên núi, cuối cùng đã tìm được một động phủ trong núi, trên vách đá có khắc hai chữ “Chước Cầm”.
Thực ra kết cấu của núi sông rất thanh tú, nơi động phủ càng giống như vẽ rồng điểm mắt. Chỉ là tu sĩ ban đầu mở ra động phủ tu đạo này đã không còn ở đây, sau đó đã bị sơn tinh ma quỷ chiếm cứ.
Trần Bình An và “Tăng Dịch” bước vào trong đó.
Sau hơn trăm bước, tầm mắt rộng mở sáng ngời. Đó là một hang đá to lớn, ánh nến sáng tỏ, có mười mấy yêu quái sông núi chưa hoàn toàn hóa thành hình người. Còn có một đại yêu núi sâu ngồi trên bảo tọa, nếu đứng lên thì thân thể chắc phải cao hai trượng, cho nên vóc người lớn như một ngọn núi nhỏ. Đại yêu mặc giáp vàng áo choàng vàng, trên đầu mũ miện xiêu vẹo. Có hai cô gái xinh đẹp quần áo hở hang, dựa nghiêng vào bảo tọa, đang đấm bóp cẳng chân cho hắn.
Bên cạnh bảo tọa còn có một chiếc ghế hình mũ quan bằng gỗ tử đàn, một gã đàn ông áo xanh nụ cười đầy thâm ý ngồi trên đó.
Người hay yêu cũng thế, đều giống như đang chờ hai kẻ ngốc tự chui đầu vào lưới.
Đại yêu giáp vàng áo choàng vàng, vẫn còn chiếc đầu báo của chân thân bản thể, lười nhác tựa lưng vào ghế, lắc lư một ly rượu to lớn trong tay. Khi có rượu đỏ tươi rơi xuống đất, hắn liền nhẹ nhàng nhấc chân, giẫm lên đầu một cô gái xinh đẹp. Cô gái kia lập tức nằm xuống đất, liếm sạch số rượu kia, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt say sưa.
Gã đàn ông áo xanh xoay người, giơ ngón cái lên khen ngợi:
- Đại vương, rất có khí khái “tướng quân cầm ly nhìn tuyết bay”.
Đại yêu nhếch miệng cười nói:
- Nhìn tuyết con mẹ ngươi, tuyết bay ở đâu ra? Đừng nói là động phủ này của ta, bên ngoài chẳng phải tuyết đã ngừng rất lâu rồi sao?
Gã đàn ông chỉ vào bộ ngực đầy đặn của một cô gái xinh đẹp, cười mỉa nói:
- Chỉ cần đại vương cúi đầu, sẽ có thể nhìn thấy mà.
Đại yêu cười ha hả. Toàn bộ hang động lập tức reo hò không thôi.
Trần Bình An hỏi:
- Tán gẫu xong chưa?
Đại yêu khí thế ép người híp mắt nói:
- Nóng lòng xuống chảo dầu như vậy sao?
Trần Bình An gật đầu nói:
- Còn phải lên đường, tương đối gấp.
Gã đàn ông áo xanh cười nói:
- Thế đạo loạn như vậy, sớm chết sớm đầu thai?
Trần Bình An lại gật đầu nói:
- Có lý.
Sau nửa canh giờ.
Trần Bình An và Tăng Dịch rời khỏi động phủ này.
Vị quỷ tướng đã lựa chọn ở lại phủ đệ “Chước Cầm” này, tiễn hai người tới cửa.
Còn như trong động phủ phía sau.
Đại yêu cảnh giới Quan Hải mặc giáp vàng áo choàng vàng, đã chết đến mức không thể chết hơn. Về phần gã đàn ông áo xanh bề ngoài giống như quân sư kia, thực ra không phải yêu tinh quỷ quái gì, mà chính là người. Hơn nữa hắn còn chết trước cả đại yêu, hồn phách càng bị quỷ tướng cắn nuốt toàn bộ.
Hai cô gái cũng là người, sau khi không còn bí pháp cấm chế, một người lựa chọn nương nhờ chủ nhân quỷ tướng mới, còn một người đập đầu vào tường tự sát. Nhưng dựa theo ước định trước đó, hồn phách của cô đã được Trần Bình An thu vào Lưu Ly các phỏng chế, vốn là nơi quỷ tướng cư ngụ.
Còn những sơn tinh quỷ quái kia, có một số đã bị giết, nhưng cũng có một số không chết, chắc ngay cả bọn chúng cũng không biết vì sao mình có thể sống sót.
Bởi vì tiên sinh sổ sách đảo Thanh Hiệp danh xứng với thực này, từ khi động thủ xuất quyền đến khi kết thúc, vẫn chưa tới non nửa nén nhang, trong thời gian đó vẫn luôn tính toán.
Trần Bình An nói với vị quỷ tướng kia:
- Trước khi rời khỏi hồ Thư Giản, ta sẽ tới đây xem thử. Sau này Tăng Dịch cũng sẽ tới.
Quỷ tướng gật đầu nói:
- Ta sẽ ở đây an tâm tu hành, không đi quấy rầy người phàm tục. Lúc bình thường khó mà tìm kiếm ác quỷ, nhưng hôm nay thế đạo của nước Thạch Hào loạn như vậy, sẽ có không ít.
Trần Bình An hỏi:
- Mười năm trăm năm sau thì sao?
Quỷ tướng ngạc nhiên.
Trần Bình An nói:
- Hãy tranh thủ mưu cầu một thân phận sơn thần, cho dù lúc đầu chỉ là một ngôi miếu xây dựng bừa bãi, không được triều đình thừa nhận.
Quỷ tướng bái phục, ôm quyền nói:
- Đại ân của Trần tiên sinh, ta nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.
Trần Bình An không nói gì thêm, dẫn theo Tăng Dịch xuống núi đi xa.
Nửa đường Trần Bình An lấy giấy bùa ra. Mã Đốc Nghi lại thấy được ánh mặt trời, lập tức nhiệt tình tán gẫu với Tăng Dịch.
Trần Bình An bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau đó ba người vó ngựa không dừng, đi lên phía bắc. Nhưng so với lúc ở nam bộ nước Thạch Hào có thể lựa chọn đường lớn, hôm nay lại cố gắng lựa chọn đường nhỏ.
Một ngày vào chiều hôm, ba người vừa khéo tới kịp một châu thành trước khi đóng cổng. Sau khi tướng sĩ ở cổng thành đề phòng nghiêm ngặt kiểm tra hộ tịch, bọn họ vội vàng vào thành.
Hôm nay thành trì quan trọng phía bắc “đầy rẫy vết thương” này, đã là vật trong túi của kỵ binh Đại Ly. Có điều Đại Ly cũng không để lại quá nhiều binh mã đóng giữ, chỉ có hơn trăm kỵ binh mà thôi, đừng nói là thủ thành, muốn giữ một cổng thành cũng không đủ. Ngoại trừ kỵ binh, còn có một nhóm quan văn đi theo, chức vị là văn bí thư lang, cùng với võ bí thư lang đảm nhiệm tùy tùng thị vệ.
Sau khi vào bên trong, ba người đi gần nửa tòa thành, mới vất vả tìm được một nhà trọ nhỏ để dừng chân.
Nguyên nhân rất đơn giản. Một là đại chiến hạ màn, tử thương nặng nề, sau đó lại phát sinh sóng gió có thích khách tập kích quan văn Đại Ly. Hai là ngày mốt sẽ tới ba mươi tết, hôm nay dân sinh khó khăn, vốn là buôn bán vắng vẻ, cộng thêm ăn tết, có thể tìm được nhà trọ này đã xem như khá may mắn rồi.
Ngày hôm sau, Tăng Dịch bị một nam tử âm vật nhập lên người, dẫn theo Trần Bình An đi tìm một môn phái giang hồ, căn cơ gia nghiệp nằm trong châu thành. Trên giang hồ nước Thạch Hào, môn phái này chỉ xem như thế lực hạng ba, thế nhưng đối với dân chúng sinh trưởng ở châu thành này, vẫn là một thế lực to lớn không thể lay chuyển.
Âm vật này năm xưa chính là một trong số dân chúng. Chị gái nương tựa với hắn, đã bị con trai của bang chủ môn phái kia nhìn trúng. Sau đó có một ngày, cô và chồng chưa cưới là một thầy giáo nghèo khổ không có công danh, cùng nhau chết đuối trong sông. Cô gái quần áo xốc xếch, có điều thi thể ngâm trong nước, còn ai dám nhìn lâu? Tử trạng của nam nhân kia càng thảm hơn, giống như trước khi “rơi xuống sông” đã bị đánh gãy tay chân.
Thiếu niên dùng hết tích góp trong nhà, chôn cất chị gái và nam nhân đã sớm nhận định là anh rể, lặng lẽ rời khỏi châu thành. Sau đó hắn đi lang thang, cuối cùng đến địa bàn của hồ Thư Giản, trở thành tạp dịch của phủ đệ thần tiên. Hắn không có tư chất tu hành, ngay cả tập võ cũng không được, sau đó cũng chết giống như chị gái và anh rể năm xưa.
“Tăng Dịch” đứng ngoài cửa lớn đã thay đổi tấm biển.
Trên đường đi, âm vật này đã ngơ ngơ ngẩn ngẩn, lúc này vẻ mặt càng thẫn thờ.
Thù oán năm xưa, đã là chuyện ba mươi năm trước rồi.
Như vậy cũng chưa tính là gì. Trước khi rời khỏi nhà trọ, hắn đã hỏi đường ông chủ. Ông lão thổn thức không thôi, nói rằng đàn ông của hộ gia đình kia, cùng với tất cả những người cầm thương cầm gậy trong môn phái, đều là anh hùng hảo hán đội trời đạp đất. Thế nhưng người tốt không có mệnh tốt, đã chết hết rồi. Một môn phái giang hồ, hơn một trăm đàn ông, đã thề chết bảo vệ một cổng trong châu thành của chúng ta. Sau khi chết hết, trong phủ ngoại trừ trẻ con, gần như không còn nam nhân nữa.
Vẻ mặt “Tăng Dịch” thống khổ, ngồi xổm dưới đất, ôm đầu không ngừng lẩm bẩm:
- Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy...
Trần Bình An ngồi ở một bên. Cho dù sắc mặt “Tăng Dịch” càng lúc càng dữ tợn, ánh mắt càng lúc càng âm trầm, nhưng Trần Bình An vẫn yên lặng, chỉ uống rượu từng ngụm nhỏ.
Một lúc sau, ánh mắt “Tăng Dịch” dần dần khôi phục sáng trong, khóc nức nở. Cuối cùng hai tay chống xuống đất, cúi đầu há mồm thở dốc, muốn khóc cũng không khóc được nữa.
Bấy giờ Trần Bình An mới nói:
- Lúc ta thảm nhất cũng tương tự với ngươi, cảm thấy mình giống như một con chó, thậm chí còn không bằng chó, nhưng đến cuối cùng chúng ta vẫn là người.
Hắn cười một tiếng thê lương, lại nói:
- Đương nhiên rồi, ta đã chịu đựng qua được. Mặc dù không ăn phân, nhưng đã gặp rất nhiều số cứt chó (may mắn), cho nên mạnh hơn ngươi nhiều.
“Tăng Dịch” hít thở sâu từng ngụm, sau đó ngồi bệt xuống đất, vươn tay hỏi:
- Trần tiên sinh, có thể cho tôi mượn vài ngụm rượu không? Đời này tôi còn chưa say rượu bao giờ.
Trần Bình An đưa hồ lô nuôi kiếm tới, nói:
- Rượu bao đủ, chỉ lo tửu lượng của ngươi không tốt thôi.
“Tăng Dịch” ngẩng đầu, uống một ngụm rượu lớn, không ngừng ho, cả người run rẩy, muốn trả lại cho Trần Bình An.
Hai tay Trần Bình An đã lồng trong tay áo, ngồi ở đó giống như một người bình thường ở dân gian nông thôn, sưởi ánh mặt trời ấm áp trong một ngày mùa đông.
Hắn lắc đầu nói:
- Lại uống một chút thử xem, không chừng uống thêm vài hớp, uống quen rồi, sẽ biết cái tốt của uống rượu.
“Tăng Dịch” quả thật uống thêm một hớp, nhưng lại nhíu mày, lau khóe miệng, sau đó lắc đầu nói:
- Vẫn cảm thấy khó uống.
Lúc này Trần Bình An mới cầm lấy hồ lô nuôi kiếm, tự mình uống một hớp rượu, sau đó nhẹ nhàng cột ở bên hông.
“Tăng Dịch” ngồi dưới đất, nhìn phủ đệ kia, một lần nữa vẻ mặt thống khổ, mấy lần muốn nói chuyện nhưng lại nuốt vào trong bụng, đưa tay ôm mặt.
Trần Bình An quay đầu hỏi:
- Thế nào, là muốn ta giúp ghi tên của hộ gia đình kia, sau này cử hành tế đàn giải nạn và thủy lục đạo trường, sẽ cùng nhau viết lên?
Nói xong hắn lại khẽ lắc đầu:
- Ta sẽ không đáp ứng. Ta sẽ viết tên của ngươi, cùng với chị gái và anh rể ngươi. Nhưng tên của những người kia, ta sẽ không viết chữ nào. Bởi vì ta không biết bọn họ, nhưng lại biết các ngươi.
“Tăng Dịch” nức nở nói:
- Có phải tôi rất ngốc không?
Trần Bình An gật đầu nói:
- Rất ngốc.
“Tăng Dịch” lau mặt, ánh mắt kiên định, nói:
- Một kẻ bất lực như tôi, nào có mặt mũi viếng mồ chị gái và anh rể. Trần tiên sinh, lát nữa ngài hãy giúp tôi đi dâng hương kính rượu, được không? Dù sao lúc trước tôi đã nói với Trần tiên sinh về phương hướng cụ thể của ngôi mộ kia... tôi sẽ không đi nữa.
Trần Bình An nhẹ giọng hỏi:
- Thật sự nghĩ kỹ rồi? Nên biết đời này sẽ không có cơ hội hối hận nữa.
“Tăng Dịch” gật đầu nói:
- Nghĩ kỹ rồi.
Trần Bình An “ừ” một tiếng.
“Tăng Dịch” đột nhiên nói:
- Trần tiên sinh, lúc ngài đi viếng mồ, có thể nói một tiếng với chị gái và anh rể của tôi không, cứ nói ngài là bằng hữu của tôi?
Trần Bình An gật đầu nói:
- Không có vấn đề.
Cuối cùng “Tăng Dịch” nói muốn dập đầu với Trần tiên sinh.
Trần Bình An không đáp ứng, nhưng “Tăng Dịch” vẫn kiên trì muốn làm như vậy, nếu không thì hắn không thể an tâm lên đường.
Trần Bình An nhìn thiếu niên tên thật là “Chu Quá Niên” này, ngơ ngẩn không nói gì.
Ngày ba mươi tết.
Trên một sườn núi nhỏ ngoài châu thành mười mấy dặm.
Trước một ngôi mộ nhỏ, có người đang dâng hương kính rượu.
Người trẻ tuổi xứ khác mặc áo bông màu xanh, nói rõ chân tướng sự tình từ đầu đến cuối, kể cả chuyện “Tăng Dịch” muốn mình giả vờ là bằng hữu của hắn.
Cuối cùng Trần Bình An nhìn về ngôi mộ nhỏ kia, nhẹ giọng nói:
- Có em trai như vậy, có em vợ như vậy, còn có Trần Bình An ta, có được một bằng hữu như Chu Quá Niên, đều là chuyện rất tốt.
Đêm ba mươi tết, màn đêm thâm trầm, trong nhà trọ châu thành.
Ba vị khách không bỏ tiền nhờ người làm một bữa cơm giao thừa, khiến ông chủ nhà trọ cảm thấy mất mát.
Trần Bình An chỉ xin ông chủ một lò sưởi và một bao than củi, cùng với Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch tâm tình nặng trĩu ngồi đến khoảng giờ Tý.
Bọn họ đều không nói gì.
Sau đó Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch trở về phòng mình.
Tại đất khách quê người, Trần Bình An một mình gác đêm đến khi trời sáng.
Một năm cứ đi qua như vậy.
---------
Chú thích:
(1) Mùa đông tuyết dày, có tiếng ngọc vỡ: trích từ “Hoàng Cương Trúc Lâu Ký” của nhà thơ Vương Vũ Xưng. Tác giả mượn hình ảnh lầu trúc để bày tỏ nỗi lòng của mình, dù thân trong nghịch cảnh nhưng chí hướng vẫn không thay đổi, nghe tiếng tuyết rơi giống như tiếng ngọc.
(2) Khai môn còn được gọi là “khai môn kiến sơn” (mở cửa thấy núi), ý tứ là hình dạng màu sắc của đồng tiền rất tự nhiên và dễ chịu, cũng tức là mở cửa (tiền) sẽ nhìn thấy núi (đặc trưng của tiền thật). Tục ngữ thường gọi là “nhất nhãn hóa” (nhìn một cái đã biết là tiền thật).
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Toàn Chức Pháp Sư (Dịch)
Hle0510
Trả lời20 giờ trước
Mn ơi cho mình hỏi tại sao tượng của Văn Thánh bị đạp vỡ duổi khỏi văn miếu, văn chương cấm lưu hành ạ, mạch văn thánh lại ko dc chào đón ạ. Mình từ phim chuyển qua truyện nên lướt mấy chương đầu theo phim ạ. Mình đọc tới 341, không hiểu nên khó chịu cái bụng quá. Cao nhân nào biết gt giúp em với
Khánh Vũ
18 giờ trước
Do tranh đấu 34 đó bạn, Văn Thánh thua Á Thánh, ai thua sẽ tự nhốt mình trong Công Đức Lâm
conanhl90
Trả lời1 tuần trước
ad có rãnh fix lại chương 846-847 xưng hô chí thánh tiên sư, lúc gọi Thầy đồ lúc gọi Thầy trò
Nguyen Ngoc Thanh
Trả lời1 tuần trước
Tuần này k ra thêm phiên ngoại ạ ?
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời1 tuần trước
Mọi người muốn fix lại tên như nào nữa thì nhắn mình đúng tên sai (phân biệt chữ hoa chữ thường) và tên muốn đổi nha.
LIN1212
Trả lời1 tuần trước
Mọi người và ad cho mình hỏi, mình đang đọc ở tầm chương 270 thì thấy cách xưng hô giữa TBA với ND là ngươi - cô, không biết ad có thể đổi thành huynh - cô không? Các chương về sau thì có thay đổi cách xưng hô giữa 2 người không ạ?
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tuần trước
này phải đọc sửa từng chương khá mất thời gian đó bạn, vì từ ngươi nó đại trà quá.
LIN1212
1 tuần trước
Do là mình thấy giữa ND và TBA là tình cảm nam nữ (từ chương 270 thì ND xác nhận tình cảm với TBA) , mà cách xưng hô thì có phần xa cách nên khi đọc có phần gượng, nếu được thì rất hy vọng ad chỉnh sửa
Hang Nguyen
Trả lời1 tuần trước
chỉ biết ước ngôi xưng sửa lại , nhiều truyện khác ko sao, sao truyện này toàn xưng tôi em anh thế trời huhu
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tuần trước
Từ chương nào bạn để mình fix.
Hang Nguyen
5 ngày trước
Mình đang đọc đến 421 , và từ chương 100-hiện tại vẫn xưng hô hiện đại ý ad
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời1 tuần trước
Nay rảnh rỗi, mọi người thấy tên nhân vật nào bị sai nhiều, cmt để mình đồng bộ lại thành một tên nhất quán nhé.
Hồ Hoàng Linh
1 tuần trước
Tùy Cảnh Rừng -> Tùy Cảnh Trừng, Rừng Công đức -> Công đức Lâm, Cung phụng cao cấp -> Thủ tịch cung phụng, Trái phải -> Tả Hữu, Trữ sư phụ -> Ninh sư phụ, Bạc Lộc -> Ngân Lộc. Tạm thời t chỉ đóng góp chừng này, rải rác rất nhiều chương từ du ngoạn Bắc Cô Lô châu, nghị sự ở văn miếu đến hoàn lễ man hoang
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tuần trước
Ok xong rồi nha. Ngoại trừ trái phải ra vì từ này đại trà quá không dám đổi hết thành Tả Hữu. còn lại đã fix.
Meow7color
Trả lời2 tuần trước
Chap 491-492 bị lặp lại r ad oi
hawkthin37
Trả lời3 tuần trước
cho mình xin hỏi là nạp vip là được đọc trước bản dịch luôn à
C
Trả lời4 tuần trước
Các bác cho em hỏi thông tin donate ở đâu vậy các bác. Em hay đọc trên kindle thì có cách nào không các bác. Em cảm ơn nhiều :D
Tiên Đế [Chủ nhà]
3 tuần trước
Nhắn fanpage nha bạn.