Logo
Trang chủ

Chương 486: Ra quyền cùng kiếm

Đọc to

Bà lão cười lạnh nói:
- Ngươi đã làm tổn thương cơ sở tu hành của tỷ muội nhà ta, món nợ này phải tính. Cho dù là địa tiên kiếm tu tay cầm thần binh lợi khí thì sao, còn không phải số kiếp đã định.

Trần Bình An im lặng không nói gì.

Bà lão nhìn thấy xe của thành chủ sắp giá lâm, liền niệm khẩu quyết thi triển pháp thuật. Những cây khô kia như người mọc chân, bắt đầu di chuyển, cày xới đất đai, rất nhanh chừa ra một khoảng đất trống lớn. Lúc xe chậm rãi hạ xuống, có nữ quỷ áo xanh hai tay nâng thẻ ngọc ngà voi phụ trách mở đường, ném thẻ ngọc trong tay ra. Một đoàn ánh sáng trắng như nước suối đổ xuống bên dưới, đất rừng rậm liền biến thành một quảng trường bạch ngọc, vô cùng bằng phẳng, không nhiễm hạt bụi.

Lúc “dòng nước” chảy qua bên chân, Trần Bình An nhẹ nhàng nhảy lên, phất tay điều khiển một cành khô cao cỡ nửa người gần đó, cổ tay rung lên, đóng xuống mặt đất, sau đó đứng trên cành khô. Năm xưa theo Mao Tiểu Đông đối địch ở kinh thành Đại Tùy, sau chuyện Mao Tiểu Đông đã giải thích điểm lợi hại của trận sư.

Hai quỷ vật dáng vẻ cung nữ nhìn nhau cười một tiếng. Cao nhân xứ khác khiến Bạch nương nương phải chịu khổ như vậy, không ngờ lại là môt kẻ nhát như thỏ đế.

Bà lão cười nhạo nói:
- Vị công tử này thật là gan dạ sáng suốt.    

Trần Bình An trả lời một câu:
- Lão bà bà ánh mắt tốt.

Hai nữ quỷ áo xanh dung mạo xinh đẹp cảm thấy thú vị, che miệng cười. Tại khe Quỷ Vực ma quỷ đi lại khắp nơi, rất khó gặp được người sống, nam tử dương gian thú vị càng là của hiếm.

Chiếc xe to lớn giống như lầu nhỏ khuê các của cô gái, chậm rãi đáp xuống đất. Lập tức có hai nữ quỷ mặc phục sức hoa mỹ của phu nhân cung đình, động tác mềm mại đồng thời kéo màn che ra, trong đó một người khom lưng ôn nhu nói:
- Thành chủ, đến rồi.

Trần Bình An ngẩng đầu nhìn. Trong xe có một bé gái đội mũ phượng đeo khăn quàng vai, bôi son phấn hơi dày, ánh mắt ngơ ngẩn giống như một con rối không có hồn phách. Vạt váy trải ra như một chiếc lá sen lớn, chiếm phần lớn diện lớn xe, làm nổi bật bé gái giống như cây sen nhỏ mới lộ ra một góc, vô cùng khôi hài.

Thành chủ thành Phu Nị tên là Phạm Vân La, sau khi chết chiếm cứ một thành, chuyên môn lung lạc nữ quỷ đảm nhiệm chức vụ ở thành Phu Nị, chán ghét đàn ông. Cô ta tự phong là “Chi Phấn Hầu”, trời sinh hình dáng đã nhỏ nhắn như vậy. Mặc dù vóc dáng cực kỳ thấp bé, nhưng nghe nói xương thịt cân xứng, hơn nữa sở trường thơ từ ca phú, cũng có vô số nam tử sẵn sàng quỳ dưới váy quả lựu của cô ta.

Khi còn sống cô ta là một vị công chúa rất được hoàng đế cưng chiều, người nhẹ như chim én, trong lịch sử từng có điển cố múa trong lòng bàn tay được lưu truyền (1).

Một nữ quỷ mặc lễ phục cung đình khác bất đắc dĩ, buộc phải nhắc nhở lần nữa:
- Thành chủ, tỉnh dậy, chúng ta đến rồi.

Phạm Vân La giật mình một cái, lắc lắc đầu, ánh mắt dần dần khôi phục sáng trong, ngáp một cái, đưa tay che giấu. Bàn tay của cô ta có đeo găng bằng tơ, ánh sáng lưu chuyển, lộ ra một đoạn cổ tay như ngọc thạch. Cô ta nhìn xuống nam tử đội nón đứng trên cành khô kia:
- Chính là cái gã không hiểu phong tình ngươi, đã hại Bạch ái khanh nhà ta trọng thương, buộc phải ngủ say trong ao Tẩy Hồn? Ngươi có biết không, cô ấy nhận được ý chỉ của ta, tới đây thương lượng một vụ mua bán ngày kiếm đấu vàng với ngươi? Lòng tốt lại bị xem là lòng dạ xấu xa, sẽ bị báo ứng.

Thấy người trẻ tuổi kia không có dấu hiệu nói chuyện, Phạm Vân La cũng không tức giận, tiếp tục nói:
- Đúng rồi, món pháp bào Tuyết Hoa kia đâu, bị ngươi giấu ở chỗ nào rồi? Cũng không phải tín vật đính ước mà Bạch ái khanh tặng cho ngươi, che che giấu giấu làm gì? Lấy ra đi, đây là vật yêu thích của cô ấy, quý như tính mạng, nếu bị mất cô ấy sẽ thương tâm đến chết.

- Thành Phu Nị chúng ta có lòng tốt tìm ngươi hợp tác, ngươi lại đền đáp bằng ác ý. Món nợ này trước tiên không nói, trong khe Quỷ Vực vẫn phải dựa vào nắm tay để nói chuyện, lấy được món pháp bào Tuyết Hoa kia xem như ngươi có bản lĩnh. Bây giờ ngươi hãy ra giá, ta mua lại là được.

Trần Bình An cười hỏi:
- Trong mắt Phạm thành chủ, pháp bào này giá trị bao nhiêu?

Phạm Vân La nghiêm túc nói:
- Dù thế nào cũng có giá năm ba đồng tiền cốc vũ, lại là vật yêu thích của Bạch ái khanh, ta thay cô ấy chuộc về. Miệng vàng đã nói ra, làm sao cũng nên tăng giá gấp đôi, lại trung hòa một chút, coi như là tám đồng tiền cốc vũ.

Trần Bình An hỏi:
- Kế tiếp có phải Phạm thành chủ muốn hỏi ta, cái mạng nhỏ này của mình giá trị bao nhiêu, trừ đi tám đồng tiền cốc vũ, sau khi trả pháp bào cho thành Phu Nị, lại hai tay dâng lên một số tiền thần tiên để xin lỗi?

Ánh mắt Phạm Vân La sáng lên, nghiêng người tới trước, trên gương mặt non nớt đầy vẻ tò mò:
- Sao ngươi lại thông minh như vậy, chắc không phải là con giun trong bụng ta chứ, ta nghĩ thế nào ngươi cũng biết?

Cô giũ tay áo:
- Rất tốt, sau khi đền tiền xin lỗi, ta sẽ tặng ngươi một phú quý to lớn, bảo đảm khiến ngươi kiếm được lợi nhuận phong phú, cứ yên tâm.

Trần Bình An hỏi:
- Mua bán gì?

Phạm Vân La vươn hai tay tới trước, mỉm cười nói:
- Giao pháp bào Tuyết Hoa và tiền cốc vũ rồi, chúng ta lại nói đến việc mua bán, có thể khiến cho con cháu của ngươi đều ngồi hưởng phú quý.

Trần Bình An hỏi:
- Vì sao Phạm thành chủ không tìm tu sĩ Phi Ma tông hoặc cao nhân khác du lịch, làm vụ mua bán này?

Phạm Vân La nheo mắt lại:
- Đám già bảo thủ kia một lòng trảm yêu trừ ma, trước giờ không tham tiền tài, xem thường chuyện mua bán này. Còn luyện khí sĩ bình thường, cảnh giới thấp thì không đảm nhận nổi, lãng phí tinh lực của thành Phu Nị ta. Cảnh giới quá cao, hai bên phân chia lại khó khăn, không chừng còn phải mưu hại lẫn nhau, đều là một số chuyện phiền phức quấy nhiễu mộng đẹp của ta. Cho nên đám người Bạch ái khanh vất vả tìm hơn trăm năm, vẫn là ngươi nhìn thích hợp nhất.

Nói xong những lời này, Phạm Vân La vẫn đưa hai tay ra, không thu về, trên mặt đã có mấy phần khó chịu:
- Ngươi để ta giữ nguyên tư thế như vậy? Rất mệt có biết không?

Trần Bình An lâm vào trầm tư. Rất nhiều thành trì lớn nhỏ ở phía nam khe Quỷ Vực, bao gồm cả thành Phu Nị, mặc dù đều bảo trì một trạng thái huyền diệu với tu sĩ Phi Ma tông, sống yên ổn hòa thuận với nhau, nhưng muốn giao lưu với tu sĩ Hài Cốt Than lại khó như lên trời. Cho nên rất nhiều thành chủ sẽ dựa vào nội tình và ánh mắt, tìm kiếm một hoặc mấy vị tu sĩ giúp đỡ giới thiệu, tiến hành buôn bán qua lại với bên ngoài, mỗi người lấy thứ mình cần. Bằng không âm vật khe Quỷ Vực khó thoát tình cảnh khó xử ngồi ăn núi lở.

Âm khí của khe Quỷ Vực cho dù nhiều, vẫn có một số lượng nhất định. Chỉ cần âm vật khe Quỷ Vực cảnh giới đủ cao, tầm mắt đủ rộng, lên cao nhìn xuống khắp khe Quỷ Vực, ít nhiều sẽ nhìn được một chút dấu vết khí vận lưu chuyển. Cho nên một anh linh mạnh mẽ trưởng thành, nghĩa là những âm linh quỷ vật khác sẽ bị hao tổn. Đây là một ván cờ, trước giờ tranh đoạt địa bàn luôn là ngươi nhiều ta ít, tuyệt đối không có khả năng hai bên cùng phát tài.

Thành Bạch Cốt Kinh Quan đã thâu tóm hơn nửa lãnh thổ phía bắc khe Quỷ Vực, còn thường xuyên phái binh xâm nhập phía nam, nhiều lần cướp bóc lớn rồi rút lui. Vì thế “mở nguồn nước” lại thành việc khẩn cấp của đám thành chủ phía nam.

Ngoài mặt Phi Ma tông canh giữ lối ra cổng vòm, nhìn như đóng kín, thực ra lại không cấm thành chủ phía nam bồi dưỡng con rối giao dịch với bên ngoài, cũng có mưu đồ riêng của mình. Đó là không muốn thế lực phía nam quá yếu đuối, để tránh ứng với câu châm ngôn “kẻ mạnh thì số mệnh lớn”, khiến cho thành Kinh Quan có cơ hội thống nhất khe Quỷ Vực.

Bà lão kia nghiêm nghị nói:
- To gan, thành chủ hỏi ngươi, còn dám ngây ra đó?

Giống như Bạch nương nương dùng nửa gương mặt gặp người khác, bà ta cũng là một trong bốn quỷ tướng tâm phúc của Phạm Vân La thành Phu Nị. Khi còn sống bà ta là nhũ mẫu trong hoàng cung đại nội, đồng thời cũng là cung phụng hoàng thất, tuy là luyện khí sĩ nhưng lại sở trường chém giết cận thân.

Cho nên lúc trước Bạch nương nương bị trọng thương, thành Phu Nị vẫn dám để bà ta tới nói chuyện với Trần Bình An. Bằng không trong thoáng chốc hao tổn hai quỷ tướng, thành Phu Nị gia nghiệp không lớn sẽ tràn ngập nguy cơ. Mấy thành trì xung quanh đều không dễ đối phó.

Phạm Vân La đột nhiên giơ một tay lên, ra hiệu bà lão không nên thúc giục, trên mặt lộ vẻ đề phòng. Chỉ thấy kia du hiệp trẻ tuổi chậm rãi ngẩng đầu lên, lấy nón xuống.

Nón đột nhiên biến mất, khiến bà lão và hai nữ quỷ tuổi xuân mặc lễ phục cung đình trên xe đều hơi căng thẳng. Quả nhiên là một kẻ sở hữu chí bảo tiên gia vật một tấc, vũ khố (kho vũ khí) nhỏ gì đó.

Trần Bình An tiện tay cất nón vào trong vật một thước. Nón chỉ là vật bình thường, là Ngụy Bách và Chu Liễm muốn nhắc nhở hắn, ngày thường hành tẩu giang hồ, lúc đội nón nên chú ý không để khí tức trên người trút ra quá nhiều, tránh cho quá nổi bật, rút dây động rừng.

Nhất là ở núi sâu đầm lớn nơi quỷ vật hoành hành, càng phải chú ý. Bằng không sẽ giống như xách đèn dạo đêm giữa phần mộ hoang vu, còn muốn khua chiêng gõ trống, học theo Bùi Tiền dán bùa chú lên trán. Quỷ nhỏ có thể sẽ bị chấn nhiếp rụt rè, nhưng quỷ lớn sẽ nổi giận đùng đùng tìm tới cửa.

Trong dãy núi phía nam hồ Thư Giản, thực ra Trần Bình An đã phát hiện điểm này, khi đó lại trăm điều không thể lý giải. Theo lý mà nói, văn mật màu vàng đã vỡ, khí tức cương trực “đạo đức trên người, vạn tà lui tránh” cũng nên theo đó biến mất mới đúng. Lúc ấy Tăng Dịch, Mã Đốc Nghi và Cố Xán đều không hiểu chuyện gì, không biết nguyên do trong đó.

Trở lại quê nhà, đến lầu trúc núi Lạc Phách. Theo cảnh giới của Trần Bình An tăng lên, bước vào cảnh giới thứ sáu của võ phu, thực ra đã quen thu liễm phần khí tức kia. Nhưng vì cẩn thận, sau đó hắn du lịch trung bộ Bảo Bình châu, vẫn luôn đội chiếc nón này, xem như là tự kiểm điểm.

Sau khi không còn nón, Trần Bình An vẫn cố ý áp chế khí tức, cười cười nói:
- Trước kia tình thế ép buộc, từng phải buôn bán với người rõ ràng đã kết thù. Nhưng hôm nay ta và thành Phu Nị các ngươi cũng không có thù oán gì quá lớn, nhìn thế nào cũng nên thương lượng một chút. Tệ nhất cũng có thể thử xem, liệu mua bán không thành vẫn còn tình nghĩa hay không.

- Có điều vừa rồi ta đã nghĩ rõ, chúng ta đương nhiên có thể làm buôn bán. Hôm nay ta xem như là nửa nhà Bao Phục, quả thật muốn kiếm tiền, nhưng không thể làm lỡ chuyện chính của ta.

Hắn lấy ra áo bào Tuyết Hoa màu trắng hình dáng như khăn tơ:
- Pháp bào có thể trả cho thành Phu Nị, để làm trao đổi, các ngươi hãy nói cho ta biết tung tích của quỷ vật địa tiên kia. Vụ mua bán này ta làm, cái khác thì miễn.

Phạm Vân La chậm rãi đứng dậy. Cho dù là đứng trên xe, cô ta cũng chỉ cao ngang hai nữ quỷ tuổi xuân mặc lễ phục cung đình đứng ở bậc cấp ngoài xe, nghiêm mặt hỏi:
- Nói dông dài như vậy, vừa nhìn đã biết không phải là một kẻ có gan ngọc đá cùng tan. Đời này ta ghét nhất người khác mặc cả. Nếu ngươi đã không cảm kích, vậy thì lột một hồn một phách của ngươi mang về thành Phu Nị đốt đèn, sau đó chúng ta lại làm buôn bán. Đây là ngươi tự chuốc lấy khổ, bỏ qua rất nhiều tiền thần tiên, chỉ có thể kiếm một chút lợi nhuận để cầm hơi.

Trần Bình An cười nói:
- Đã lĩnh giáo rồi.

Cho nên phải nhập gia tùy tục. Tại Bắc Câu Lô Châu này, khua môi múa mép phân tích đạo lý là cách tệ nhất. Vị thánh nhân thư viện kia chẳng phải cũng tự mình ra trận, đánh cho ba đại tu sĩ kia nhận sai?

Trần Bình An liếc nhìn màn trời. Vốn định tiến dần từng bước, bắt đầu luyện tập từ quỷ vật Kim Đan thế lực tương đối mỏng kia, bây giờ xem ra phải thay đổi sách lược một chút.

Một mình chiến đấu với cả thành Phu Nị, cũng là một cơ hội rèn luyện hiếm hoi. Hơn nữa bởi vì thành Phu Nị nằm ở cuối phía nam khe Quỷ Vực, cách trấn Lan Xạ không xa, hắn có thể chiến cũng có thể lui.

Có điều hắn hạ quyết tâm, đã giao chiến thì đừng lưu lại hậu hoạn. Cho dù có rút lui, cũng là vì trận chém giết tiếp theo với quỷ vật thành Phu Nị. Bằng không một mình đi lên phía bắc, lúc nào cũng phải lo lắng sẽ bị tập kích sau lưng, đó mới là dây dưa thật sự. Hơn nữa làm như vậy, không chừng có thể tiết kiệm một lá bùa rút đất chất liệu vàng óng.

Lúc trước đi về phía bắc, Trần Bình An đã cẩn thận đánh giá vách chắn âm dương của khe Quỷ Vực này. Nếu mình cầm Kiếm Tiên thi triển một kích toàn lực, không chừng thật sự có thể bổ ra một khe hở ngắn ngủi. Có điều sau khi chém ra con đường, mình cũng sẽ kiệt sức, nếu cách khe hở kia quá xa thì vẫn rất khó rời đi.

Cho nên hắn dự định vẽ thêm một lá bùa rút đất chất liệu vàng óng. Hai lá trên tay, cho dù cách vách chắn trời đất xa đến mấy, lại có cường địch rình mò xung quanh, nửa đường ngăn chặn, vẫn có cơ hội trốn khỏi khe Quỷ Vực, chạy đến Hài Cốt Than. Có điều chuyện này không gấp được, nhất định phải vẽ bùa ở một nơi yên tĩnh. Bằng không một khi tiết lộ nội tình, đừng nói là hai lá bùa rút đất chất liệu vàng óng, cho dù là hai mươi lá cũng chẳng có ích gì.

Trong khe Quỷ Vực có rất nhiều cường giả địa tiên, không cần nhắc đến thành chủ thành Kinh Quan tu vi cảnh giới Ngọc Phác kia. Thành chủ kia muốn rời khỏi khe Quỷ Vực chắc không khó, chỉ là sợ tu sĩ Phi Ma tông ở Hài Cốt Than chiếm cứ địa lợi, ôm cây đợi thỏ. Có điều không chừng Phi Ma tông lại hi vọng quỷ vật cảnh giới Ngọc Phác này có thể rời khỏi khe Quỷ Vực. Dù sao khe Quỷ Vực trước giờ luôn mưu tính hại nhau, ngàn năm tới nay chém giết thảm liệt, thù hận kết sâu, một khi không còn trụ cột sẽ chia năm xẻ bảy.

Phạm Vân La dùng tiếng lòng nói với đám quỷ dưới trướng: “Cẩn thận thanh kiếm sau lưng tên này, rất có thể là một pháp bảo địa tiên chỉ kiếm tu mới sở hữu được.”

Ánh mắt cô ta nóng rực, hai bàn tay chà nhẹ, găng tay bừng sáng. Đây là một trong số chỗ dựa, khiến “Yên Chi hầu” cô ta có thể tự xây dựng thành trì ở phía nam khe Quỷ Vực, hơn nữa sừng sững không ngã.

Khóe miệng Phạm Vân La nhếch lên. Chỉ cần bắt giữ người trẻ tuổi kia, tất nhiên sẽ là một khoản tiền tài rất khả quan. Bộ pháp bào màu xanh trên người hắn đã không tệ, còn có bầu rượu bên hông kia, không chừng là do cao nhân thi triển pháp thuật che mắt, thực tế cấp bậc còn cao hơn. Cộng thêm thanh kiếm kia, năm nay cống nạp cho thành Bạch Lung chẳng những dư dả, thành Phu Nị còn có thể kiếm lời. Chỉ cần mở rộng thêm hơn ngàn binh mã, đến lúc đó sẽ không cần sống phụ thuộc vào người khác, kéo dài hơi tàn như vậy.

Suy cho cùng, lúc trước phái Bạch nương nương chiến lực không cao nhưng sở trường thuật mê huyễn tới đây thăm dò, vốn đã chuẩn bị hai đường. Nếu đối phương xương cốt cứng rắn không dễ nhai nuốt, vậy thì lùi một bước làm buôn bán, nước nhỏ thì dòng chảy sẽ dài. Nhưng nếu kẻ này thân mang trọng bảo mà bản lĩnh không cao, vậy thì không thể trách thành Phu Nị gần quan được ban lộc, độc chiếm một mới hời lớn.

Tại khe Quỷ Vực, đừng nói là ăn người, ngay cả quỷ cũng ăn.

Trần Bình An đưa tay vòng qua vai:
- Tự mình chơi đùa đi, nhớ phải một kích lấy mạng, hơn nữa đừng thương tổn khung xương của đối phương. Xương trắng của những nữ quỷ này, ta đều muốn thu làm tiền vốn, vỡ nát rồi sẽ không bán được giá.

Sau đó hắn lại vỗ hồ lô nuôi kiếm một cái:
- Cũng như vậy.

Một sợi tơ dài màu vàng từ sau lưng Trần Bình An lướt ra, hồ lô nuôi kiếm bên hông cũng bay ra hai vệt sáng màu trắng và xanh thẫm.

Trên quảng trường bạch ngọc này, mấy chục nữ quỷ thành Phu Nị đã hình thành thế bao vây, chỉ thấy một vệt sáng vàng lướt qua, hai mắt nóng rực khó chịu giống như nhìn thấy mặt trời chói lọi. Sau phút chốc liền hoa tàn ngọc vỡ, càng có một điểm sáng xuyên qua ấn đường bọn họ.

Trần Bình An không nhanh không chậm, xắn tay áo xanh lên, nhẹ nhàng nhảy xuống cành khô dưới chân, đi thẳng về phía chiếc xe kia.

Thương hương tiếc ngọc? Trong chùa cổ đổ nát ở nước Sơ Thủy, thiếu niên giày cỏ đã từng xuất quyền như mưa, đánh vỡ đầu một nữ quỷ xinh đẹp lẳng lơ. Tại lầu thành hoàng nước Thải Y, hắn từng đánh một trận với Thạch Nhu khi đó còn là nữ quỷ xương khô, càng dứt khoát gọn gàng. Trước nữa là trong ngõ hẹp, Thái Kim Giản núi Vân Hà cũng bị một mảnh sứ thình lình cắt đứt cổ.

Bà lão kia thấp thỏm bất an, dường như đang do dự có nên hộ giá cho thành chủ, liều chết cản đường người này hay không.

Sắc mặt Phạm Vân La lạnh như băng, nhưng sau phút chốc lại như hoa xuân nở rộ, nụ cười mê người, nói:
- Vị kiếm tiên này, hay là chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút? Giá tiền từ từ thương lượng, dù sao đều do kiếm tiên đại nhân định đoạt.

Bàn chân Trần Bình An đột nhiên phát lực, tạo thành một mạng nhện dưới đất, toàn bộ quảng trường bạch ngọc lập tức giống như đồ sứ rơi vỡ, mảnh vụn bắn ra tung tóe.

Hắn xông thẳng tới chiếc xe. Hai nữ quỷ định ngăn cản, lại bị quyền kình hùng hậu hai bên người Trần Bình An chấn bay ra.

Sắc mặt Phạm Vân La hơi biến đổi, vung hai tay áo, vạt váy như lá sen chiếm cứ phần lớn diện tích trong xe liền nhộn nhạo. Cô ta cười khanh khách, nhưng có thể thấy rõ vẻ thù hận trong mắt, ngoài miệng lại nũng nịu nói lời ngon ngọt:
- Sợ ngươi rồi, tạm biệt tạm biệt, có bản lĩnh thì tới thành Phu Nị thân mật với ta.

Chiếc xe lắc lư một cái, đẩy hai nữ quỷ tâm phúc trên xe xuống đất.

Trần Bình An nhảy lên thật cao, vươn tay ra, Kiếm Tiên tâm ý tương thông lướt đến, được hắn nắm trong tay, sau đó chém xuống một kiếm. Chiếc xe to lớn khéo léo xoay một cái, suýt soát tránh khỏi một kiếm kia, sau đó trong nháy mắt chui vào lòng đất rừng rậm, phát ra một trận tiếng vang nặng nề, lập tức bỏ chạy.

Mũi chân Trần Bình An nhún một cái, giẫm lên phi kiếm Mùng Một bay tới, thân hình cất cao mười mấy trượng, men theo tiếng vang dưới lòng đất. Cuối cùng hắn tập trung nhìn về một nơi, Kiếm Tiên rời tay lướt ra, giống như mũi tên trên nỏ bắn đi. Chiếc xe kia vội vàng thay đổi quỹ tích, tránh thoát Kiếm Tiên đâm tới.

Bị cản trở một chút như vậy, tốc độ bỏ chạy của Phạm Vân La khó tránh khỏi chậm đi mấy phần. Trần Bình An chân đạp Mùng Một và Mười Lăm, giống như chuồn chuồn chạm nước, giơ cánh tay lên cao, một quyền đánh xuống đất.

Dưới lòng đất kêu lên ầm ầm, giống như tiếng sấm mùa xuân ở nơi tăm tối. Bên trong phát ra từng chùm ánh sáng chao đảo, còn có một chuỗi tiếng nguyền rủa hổn hển của Phạm Vân La, cuối cùng giọng nói càng ngày càng nhỏ, giống như chiếc xe kia đã trốn xuống chỗ sâu hơn.

Trần Bình An biết đây là bí pháp độn đất của chiếc xe, chắc cũng có hạn chế. Càng “du ngoạn” gần mặt đất thì tốc độ xe càng nhanh, ngược lại càng đi sâu vào lòng đất khe Quỷ Vực thủy thổ kỳ lạ, sẽ bị cản trở càng nhiều. Đầu tiên Phạm Vân La ôm lòng cầu may, hiện giờ bị thiệt thòi lớn, đành phải giữa hai đường xấu thì chọn đường nhẹ hơn, thà rằng trở về thành Phu Nị chậm một chút, cũng muốn trốn tránh quyền kình chấn đất của Trần Bình An và Kiếm Tiên ám sát.

Kiếm tiên và Trần Bình An tâm ý tương thông, mặc hắn giẫm dưới chân, cũng không bay lên quá cao, cố gắng dán sát mặt đất, bay về hướng thành Phu Nị. Còn phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm thì chui vào đất đuổi theo chiếc xe kia.

Dù thế nào cũng không thể để Phạm Vân La thoải mái trốn vào thành Phu Nị. Hơn nữa Trần Bình An còn muốn thử một lần, xem đại trận bảo hộ của thành Phu Nị có ngăn được một kiếm toàn lực của mình hay không.

Tại một ngọn núi nhỏ, Trần Bình An và Kiếm Tiên dừng lại.

Bên đó có một quỷ vật xương trắng mặc áo nho lại không có máu thịt, bên hông đeo kiếm. Hắn mỉm cười nói:
- Thỏ gấp còn biết cắn người, ngươi cần gì phải đuổi tận giết tuyệt Phạm Vân La kia như vậy. Xưa nay cô ta mềm nắn rắn buông, biết xem xét tình hình, không cần lo lắng cô ta sẽ dây dưa với ngươi. Nhiều năm như vậy, cô ta thông minh lại bị thông minh hại không chỉ một hai lần, đã quen ngậm bồ hòn làm ngọt. Một khi sợ vỡ mật, sẽ cúi đầu xin lỗi trước ngươi.

- Huống hồ nếu ngươi thật sự giết Phạm Vân La, chính là đã phá hư quy củ do Trúc Tuyền và thành chủ thành Kinh Quan lập ra. Sau đó bị một đám thành chủ vây giết, giống như kiến cắn voi, ngươi cũng chỉ có thể rời khỏi khe Quỷ Vực. Có lòng tốt nhắc nhở một câu, nếu ngươi tiếp tục đi về hướng bắc, cho dù ngự kiếm sát đất, cũng sẽ bị những thành chủ lân cận phát hiện tung tích.

Trần Bình An hỏi:
- Ngươi là?

Bộ xương kiếm khách mặc áo nho mỉm cười nói:
- Phạm Vân La vừa khéo giúp đỡ ngăn cản quỷ vật Kim Đan trên danh nghĩa là ở trong thành của ta, có điều cũng chỉ như vậy mà thôi. Ta khuyên ngươi mau trở về đỉnh Ô Nha, bằng không quá nửa sẽ thành công dã tràng, bị quỷ vật Kim Đan kia lấy đi tất cả chiến lợi phẩm. Trước đó phải nói rõ, phân chia vua tôi chủ tớ ở khe Quỷ Vực chỉ là một chuyện cười, không ai xem là thật. Chữ lợi rơi xuống đầu, Thiên Vương lão tử cũng không nhận. Tin hay không là chuyện của ngươi.

Trần Bình An cười nói:
- Hóa ra là thành chủ thành Bạch Lung.

Bộ xương trắng mặc áo nho đeo trường kiếm, rõ ràng nhìn rất buồn cười, nhưng lại không gây cho người khác cảm giác hoang đường. Hắn gật đầu cười nói:
- Hân hạnh được gặp.

Trần Bình An suy nghĩ một phen, sau đó cười vỗ hồ lô nuôi kiếm một cái, phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm liền lướt về trong hồ lô.

Hai tay hắn lồng trong tay áo, tay trái kẹp một lá bùa rút đất chất liệu vàng óng, tay phải cầm vòng tay hạch đào kia:
- Thành chủ còn có đề nghị gì không?

Thành chủ thành Bạch Lung lắc đầu:
- Không có.

Trần Bình An điều khiển Kiếm Tiên, vẽ vòng cung đi xa. Thành chủ thành Bạch Lung nhẹ nhàng giậm chân:
- Ra đi.

Một chiếc xe từ chân núi quay cuồng xuất hiện. Trọng bảo của thành Phu Nị này đã bị hư hại nghiêm trọng, có thể thấy uy thế của một kiếm một quyền lúc trước. Phạm Vân La ngồi trong xe, hai tay ôm mặt khóc sướt mướt, lúc này lại giống như một bé gái ngây thơ.

Thành chủ thành Bạch Lung cười nói:
- Ngươi đấy, bao giờ mới có thể làm một vụ mua bán không lỗ vốn? Ngươi cũng không suy nghĩ thử xem, một người trẻ tuổi cẩn thận khắp nơi, lại dám đi thẳng đến trấn Thanh Lư, là tới tìm chết sao?

Phạm Vân La giống như hoa lê dính hạt mưa, ai oán không thôi, nằm trong xe khóc lớn.

Trở lại đỉnh Ô Nha, Trần Bình An thở phào một hơi. Ngoại trừ bà lão kia đã không thấy, xương trắng của những nữ quỷ âm vật mất mạng vẫn còn nguyên.

---------

Chú thích:

(1)  Điển cố của Triệu Phi Yến, một phi tần nổi tiếng thời Hán Thành Đế. Tương truyền thân hình của nàng mảnh mai đến mức có thể múa trên lòng bàn tay mà không cảm thấy nặng. 

Đề xuất Voz: [Tư vấn - Review] Vô tình hôn gái ... em phải làm sao?
Quay lại truyện Kiếm Lai [Dịch]
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

koovux

Trả lời

11 giờ trước

có thể chia bình luận theo từng chap không ạ, đọc xong 1 chap thấy hay mà kh biết ng khác bình phẩm ntn

Ẩn danh

Lê Hiệp

Trả lời

3 ngày trước

Chương 946 còn nguyên văn convert nhờ ad fix giúp

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

3 ngày trước

ok

Ẩn danh

Minh Ngan

Trả lời

4 ngày trước

Chương 1130, tên là Tạ Cẩu, mà nguyên 1 chương lúc thì Tạ Chó, lúc Tạ Thuý, Tạ Tú, chả có thống nhất gì cả

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

3 ngày trước

ok đã fix.

Ẩn danh

Anh Dũng Nguyễn

Trả lời

5 ngày trước

Ae nào tóm tắt cho mình cục thư giản hồ với. Khó hiểu tại sao TBA lại phải đi hoàn thành di nguyện từng người một (lỗi do Cố Xán). Đoạn sau thì có lão phu tử lấy thẻ trúc của TBA là ai vậy ạ? Phủ đệ kim của TBA bị vỡ xong bao giờ mới xây lại được vậy?

Ẩn danh

conanhl90

5 ngày trước

https://vozer.io/kiem-lai/tom-tat-thu-gian-ho lão chủ nhà có soạn tóm tắt rồi đây bạn, mà không cần đọc cũng được, những chỗ không hiểu hay khó hiểu thì về mấy chương sau cũng có giải đáp hết á

Ẩn danh

Kevin1984

5 ngày trước

TBA làm vậy 1 phần chuộc lỗi cho CX, 1 phần để lương tâm không áy náy..Nếu TBA gặp 1 ma đầu khác tàn sát người vô tội ở Thư Giãn Hồ thì TBA đã ra tay giết nhưng mà người này lại là Cố Xán, TBA lại niệm tình cũ không giết..Việc này đi ngược lại đạo lý của TBA nên TBA phải đi hoàn thành di nguyện của từng người chết một phần không áy náy với bản tâm

Ẩn danh

binh178

Trả lời

6 ngày trước

Chậm như này thì bh mới vấn kiếm BNK haizz

Ẩn danh

binh178

Trả lời

6 ngày trước

Chán nhất là lúc đọc TBA làm quốc sư =))

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

Trả lời

6 ngày trước

Lâu không ngó qua truyện, mọi thấy chương nào khó hiểu có thể yêu cầu mình dịch lại nhé.

Ẩn danh

Aidennguyen27

6 ngày trước

Ad có thể thì dịch lại đoạn 503-511. Nhất là mấy chương 505 506 lúc TBA nói chuyện với hắc y tiểu cô nương, đoạn này xưng hô lộn xộn, lúc thì nàng, lúc thì con, nghe không phù hợp lắm.

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

6 ngày trước

ok dịch lại tới 511 rồi.

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

Trả lời

6 ngày trước

Đề xuất truyện: Từ Con Gián Bắt Đầu Tu Tiên, Ta Trở Thành Trùng Tổ - Một con gián nhỏ bé, làm sao có thể tìm được một tia sinh cơ trong giới tu tiên?

Ẩn danh

Kevin1984

Trả lời

1 tuần trước

Cho mình hỏi sao trận chiến giữa Man Hoan và Hạo Nhiên đang diễn ra gây cấn xong đùng cái Thôi Sàm xuất hiện ở Kiếm Khí Trường thành gặp Trần Bình An rồi qua chap sau là thời thế thái bình..Mạch truyện đang gây cấn rồi đột ngột hoà bình làm bị hụt hẫng..Có phải hoà bình chỉ là giấc mộng tự vấn lương tâm của Trần Bình an? hay thực sự diễn ra..Nếu thực sự thì sau này tác giả có viết về lý do tại sao Man Hoang bị bại trận kg?

Ẩn danh

NhatMinhz

1 tuần trước

Thôi Sàm tập hợp 1tr binh sĩ Lão Long Thành cũng với chiến lực kêu gọi ở Đông Bảo Bình hợp lực nghênh chiến man hoang yêu tộc, khi đại yêu kéo tới TS dụ Chu Mật tới Đồng Diệp Châu cùng tàn hồn TTX liên thủ đánh cho Chu Mật trốn về trời hợp đạo thiên đình, này gọi là cục Dụ Cổ Sinh. Sau đó TS dùng Sơn Thủy Điên Đảo thay thế TBA trấn áp KTTT, tán đạo tu vi 14 cảnh trở thành KTTT thứ 2 chặn đường lui Man hoang yêu tộc. Vừa xem bộ này cũng đc vài tháng có sai sót ae góp ý

Ẩn danh

Kevin1984

1 tuần trước

Kiểu như tác giả cắt bớt những đoạn đánh nhau giữa MH và HN chuyển qua thời bình rồi sau đó giải thích từ từ phải không b?

Ẩn danh

Minh Ngan

Trả lời

1 tuần trước

chap 864 chưa sửa văn phong, khó đọc

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tuần trước

ok