Khương Thượng Chân vội vàng lau miệng, khổ sở bảo:
– Cho dù đang ở trong di chỉ tiên phủ này, gọi thẳng tên húy của thánh nhân cũng không ổn đâu.
Trần Bình An cười nói:
– Có một số ân oán, mắng nhiều hay mắng ít mấy câu cũng không thay đổi được gì.
– Trần Bình An, ngươi hãy nói một câu thật lòng với ta.
Khương Thượng Chân chớp chớp mắt, dịch dịch mông, chỉ tay lên trời:
– Vị kia nhất định muốn giết ngươi sao?
Trần Bình An lắc đầu:
– Không đến mức khoa trương như vậy. Nợ cũ xem như đã trả xong rồi, người ta đường đường là một vị đại chưởng giáo lão gia, cũng không có quá nhiều thời gian rảnh mà để ý đến ta. Có điều nhất định là nhìn ta không thuận mắt, cho nên ta rất do dự, không biết tương lai có nên tới thế giới Thanh Minh du lịch hay không.
Chín châu của thế giới Hạo Nhiên, còn có ba thế giới khác, hắn đều muốn đi một lần.
Lúc này Khương Thượng Chân mới ngồi trở lại lan can. Nếu Lục Trầm quyết tâm nhắm vào Trần Bình An, Khương Thượng Chân hắn sẽ ngoan ngoãn chạy về hồ Thư Giản ở Đông Bảo Bình Châu làm con rùa rút đầu. Dù sao bên đó hồ lớn nước sâu, không làm con rùa thì chẳng lẽ lại làm chim rời khỏi rừng sao? Tuân lão nhi đã dặn đi dặn lại vạn lần, đến hồ Thư Giản rồi phải nhanh chóng nhập gia tùy tục, làm một con rắn địa phương, chớ coi mình là rồng qua sông.
Trần Bình An nói:
– Ta biết có một số chuyện ngươi sẽ không nhúng tay vào, vậy ngươi cứ nói những gì có thể nói thôi?
Khương Thượng Chân nhấp một ngụm rượu, gật đầu nói:
– Dã tâm của Cao Thừa rất lớn, dọa người khiếp vía. Hắn lại muốn ở khe Quỷ Vực xây dựng một Phong Đô địa phủ xen lẫn giữa dương gian và âm gian, sống chết tuần hoàn của con người đều sẽ diễn ra tại đây. Một khi thành công, có hai lợi ích rất lớn. Một là nghịch chuyển phong thủy của khe Quỷ Vực, biến thành một hoàn cảnh đặc biệt, tương tự một động tiên đất lành hoàn chỉnh, chứ không phải thế giới nhỏ gì. Ba đạo thiên, địa, nhân đều đầy đủ, thật sự sản sinh ra cảnh tượng mặt trời lên, mặt trăng lặn, bốn mùa luân chuyển, tiết khí tuần hoàn.
– Cao Thừa chính là ông trời ở đây đúng nghĩa, còn cao hơn một bậc so với tất cả thánh nhân trấn giữ một vùng trời đất nhỏ bé. Không chừng còn có thể một bước lên trời, trực tiếp từ cảnh giới Ngọc Phác nhanh chóng vượt qua cảnh giới Tiên Nhân, bước vào cảnh giới Phi Thăng. Đến lúc đó... sẽ giống như mấy nhân vật kỳ quái đếm trên đầu ngón tay, chân chính đạt được tiêu dao, phá vỡ lồng giam trời đất. Người có thể giết chết hắn, bởi vì tầm mắt quá cao quá xa, chưa chắc đã chịu ra tay. Mà người thật sự muốn giết hắn thì lại không làm được.
– Hơn nữa sau này bất kỳ chiến sự sát phạt nào xảy ra, cho dù bị Phi Ma tông áp chế trong khe Quỷ Vực, Cao Thừa và thành Kinh Quan đều xem như đứng vào thế bất bại. Thậm chí mỗi khi có một vị tu sĩ Phi Ma tông chết trận, lại giống như tăng thêm một phần nội tình cho khe Quỷ Vực.
– Nếu tổ sư đường núi Mộc Y xảy ra bất trắc, bị Cao Thừa dẫn quân giết ra khỏi Hài Cốt Than, gây tai ương cho các vương triều và nước chư hầu phía bắc dọc sông Dao Duệ. Đến lúc đó đừng nói là Phi Ma tông không tới hai trăm tu sĩ, cho dù là mấy tiên gia chữ “tông” phía nam hợp sức, cũng không chiếm được chút ưu thế nào.
Khương Thượng Chân dùng hai ngón tay nắm cổ bình rượu, khẽ lắc lư, chậm rãi nói:
– Cho nên hành động này của Cao Thừa đã phạm kiêng kỵ. Nhưng Cao Thừa có thể từ một bộ binh bình thường âm thầm đi tới hôm nay, dĩ nhiên không phải hạng ngu ngốc, làm việc sẽ rất có chừng mực, từng bước đi cẩn trọng. Ta đoán trong vòng trăm năm hắn sẽ rất kiềm chế, nuốt trọn một Phi Ma tông rồi sẽ dừng tay. Sau đó trong vòng ngàn năm, liên kết với nước xa, tấn công nước gần, chia rẽ lôi kéo, tranh thủ thôn tính thêm một tiên gia chữ “tông”. Từ từ mưu đồ, thành Kinh Quan sẽ có thể càng ngày càng danh chính ngôn thuận.
Hắn tiếp tục nói:
– Thư viện Nho gia rốt cuộc sẽ làm thế nào, chuyện này cũng khó nói, quy củ thật sự chồng chất. Bọn họ thường xuyên tự mình đấu đá, cãi tới cãi lui, rất nhiều cục diện đã ván đã đóng thuyền. Cho nên trong thời kỳ này, chỉ có hai thế lực thật sự đối địch đến cùng với Cao Thừa, đó là Phi Ma tông và Phật gia. Dù sao người khác xây dựng Phong Đô ở nhân gian, tự tiện mở ra lục đạo luân hồi, là chuyện mà Phật gia tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
– Còn như Đạo gia Bắc Câu Lô Châu, Dương thị ở cung Vân Tiêu của sở Sùng Huyền vương triều Đại Nguyên, cùng với thiên quân Tạ Thực, chưa chắc đã chán ghét hành vi của Cao Thừa như vậy. Có lẽ bọn họ sẽ tọa sơn quan hổ đấu, mặc cho Cao Thừa và thế lực Phật gia Bắc Câu Lô Châu tiêu hao lẫn nhau, nhất là nhằm vào Phật gia. Còn như nguyên do chắc ngươi đã biết, ta sẽ không nói nữa.
Cuối cùng Khương Thượng Chân cười nói:
– Câu “lưu lại phi kiếm” kia, là Cao Thừa tự mình nói ra.
Trần Bình An thở dài, cúi đầu nhìn hồ lô nuôi kiếm, nhớ lại một chi tiết lúc trước:
– Hiểu rồi, đây gọi là trẻ con ôm vàng qua chợ, vừa lúc đụng trúng Cao Thừa thành Kinh Quan. Chẳng trách Cao Thừa lại nổi cơn thịnh nộ như thế, nếu không phải tổ sư đường núi Mộc Y khởi động đại trận hộ sơn, có lẽ cho dù ta chạy ra khỏi khe Quỷ Vực, vẫn sẽ khó sống sót rời khỏi Hài Cốt Than.
Khương Thượng Chân xua tay nói:
– Trẻ con cái gì, ngươi không cần xem nhẹ mình như vậy, đổi thành “người thường mang ngọc” sẽ chuẩn xác hơn một chút.
Trần Bình An hỏi:
– Ngươi nói xem, bây giờ Cao Thừa sẽ làm gì?
Khương Thượng Chân cười nói:
– Có lẽ đang ở thành Kinh Quan đâm tượng người cỏ. Một khi bỏ lỡ phúc duyên, muốn giành lấy lần nữa sẽ khó hơn lên trời. Chuyện này rất khó dùng đạo lý giải thích rõ, nhưng người trên núi lại buộc phải tin, càng già thì càng tin. Cho nên bây giờ ngươi không cần quá lo lắng, đại nạn không chết ắt có hậu phúc.
Trần Bình An cười khổ nói:
– Hiện giờ ta còn không dám rời khỏi núi Mộc Y, càng không dám băng qua Hài Cốt Than đi lên phía bắc. Có trời mới biết Cao Thừa liệu có lén lút ra khỏi khe Quỷ Vực, cho ta một đao hay không.
Khương Thượng Chân đang định giải thích đôi chút, Trần Bình An đột nhiên nhìn về phương xa, ánh mắt trở nên u ám:
– Nếu đổi thành ta là Cao Thừa, chỉ cần Trần Bình An còn dám du lịch Bắc Câu Lô Châu, nhất định sẽ chết.
Khương Thượng Chân nhất thời không biết phải nói gì. Nói thêm nữa, khuyên Trần Bình An tiếp tục du lịch Bắc Câu Lô Châu, sẽ giống như hắn lòng dạ khó lường.
Trần Bình An quay đầu cười nói:
– Khương Thượng Chân, trong khe Quỷ Vực vì sao ngươi lại làm chuyện thừa, cố ý kết thù với Cao Thừa? Nếu như ta không đoán sai, theo như cách nói của ngươi, Cao Thừa đã có tâm tính của bậc kiêu hùng như vậy, rất có khả năng sẽ làm ăn với ngươi và Ngọc Khuê tông. Ngươi có thể thuận thế trở thành thượng khách của thành Kinh Quan.
Khương Thượng Chân mỉm cười nói:
– Chắc là do ta thích hành động theo cảm tính. Con người ta rất ghét nhìn thấy nữ nhân bị người khác ức hiếp, cũng rất ghét nghe được những lời nói hùng hồn khiến người ta nổi gai ốc giống như Bồ Nhương.
Trần Bình An đưa bình rượu qua, Khương Thượng Chân cầm bình rượu cụng nhẹ với hắn, mỗi người uống một ngụm rượu.
Sau đó Khương Thượng Chân đột nhiên hỏi:
– Ngươi cảm thấy tính tình Trúc Tuyền và Bồ Nhương thế nào? Còn có thái độ của Phi Ma tông này thế nào?
Trần Bình An nói:
– Trong lòng ngưỡng mộ.
Khương Thượng Chân gật đầu:
– Nếu như, ta giả định là nếu như, ngươi còn muốn tiếp tục du lịch Bắc Câu Lô Châu, nhất định phải cẩn thận. Nơi này đúng là có những người như Trúc Tuyền và Bồ Nhương, nhưng cũng có những kẻ nhìn giống bọn họ, thực ra còn gian xảo hơn ta, lợi hại và hiểm ác hơn ta rất nhiều.
– Tại Bắc Câu Lô Châu ta từng chịu thiệt hai lần, một lần trong đó chính là như vậy, suýt chút nữa mất mạng còn giúp người ta đếm tiền. Quay đầu nhìn lại, hóa ra người đâm dao lại là bằng hữu thân thiết nhất ở Bắc Câu Lô Châu. Loại cảm giác tồi tệ đó, đến nay ta vẫn còn nhớ kỹ. Nói thế nào đây, rất uất ức, khi đó ý niệm đầu tiên thoáng qua không phải là tuyệt vọng giận dữ, mà là có phải ta đã sai ở đâu không, mới khiến cho bằng hữu kia làm như vậy.
Trần Bình An nói:
– Ta sẽ chú ý.
Khương Thượng Chân thở dài, vẻ mặt khổ sở, đáng thương nói:
– Nếu sớm biết ngươi và vị kia có thù, đánh chết ta cũng sẽ không chạy tới khe Quỷ Vực, tiếc rằng giờ đã lỡ rồi.
Trần Bình An hơi buồn cười, nhưng cảm thấy không phúc hậu lắm, vội vàng uống một hớp, nuốt cả ý cười và rượu vào bụng.
Khương Thượng Chân lắc lắc đầu, nghĩ tới một chuyện:
– Nói cho ngươi biết một tin tức không tốt lắm. Đạo chủng trời sinh của cung Vân Tiêu kia, dùng thủ đoạn chém tam thi của mình, cuối cùng giữ lại hạt cải của ác niệm. Thư sinh kia đi chung với ngươi, mặc dù luôn chịu thiệt, nhưng lại không làm lỡ việc chính. Lão đạo nhân Tiểu Huyền Đô quán kia, chắc là đã hộ đạo giúp hắn một đoạn đường.
– Hơn nữa cuối cùng hắn còn lấy được một đôi cá tò vò màu vàng trong hang Lão Long, khá đáng giá. Chúng được con ba ba già kia chăn nuôi gần ngàn năm, mà trước đó lại sống ít nhất một ngàn năm trăm năm, là một cơ duyên không nhỏ. Ngươi đừng cảm thấy không quan trọng, có thể được ta nhận xét là “khá đáng giá”, thì đó thật sự là rất đáng giá. Xem vận mệnh của thằng nhóc kia, có thể nói đang độ cường thịnh. Nếu ngươi lại gặp phải hắn ở vương triều Đại Nguyên, muốn ứng phó sẽ càng tốn sức hơn.
Trần Bình An nói:
– So sánh với Cao Thừa thành Kinh Quan, những chuyện này đều không tính là gì.
Hắn lại hỏi:
– Ngươi làm sao biết được lai lịch của Dương Ngưng Tính? Ngươi đã bao nhiêu năm không tới Bắc Câu Lô Châu rồi.
Khương Thượng Chân cười ha hả nói:
– Trần Bình An, ngươi có biết ở Bắc Câu Lô Châu này, ta có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ không? Gần như cách mỗi trăm năm sẽ có vài người chạy đến Ngọc Khuê tông tìm ta, thậm chí còn có người chuyên môn chạy đến đất lành Vân Quật. Ơn mỹ nhân đúng là khó tiêu thụ nhất, cho nên ta nắm rõ chuyện của Bắc Câu Lô Châu trong lòng bàn tay.
Trần Bình An liếc xéo hắn một cái:
– Nam tử được nhiều cô gái yêu thích, đương nhiên là một loại bản lĩnh, nhưng nếu nam tử có thể chuyên tâm một lòng, đó mới là bản lĩnh thật sự.
Khương Thượng Chân xua tay:
– Không cùng đường thì không thể mưu tính. Trên đời này chuyện có thể khiến Khương Thượng Chân ta một lòng không thay đổi, chỉ có tiêu tiền mà thôi.
Trần Bình An ngẫm lại chuyến này mình đến khe Quỷ Vực, thật là liều mạng kiếm lời khắp nơi, còn hoang dã hơn tu sĩ hoang dã, tùy thời có thể rơi đầu vì kiếm tiền. Kết quả Khương Thượng Chân ngươi lại nói với ta như vậy?
Hắn rất nhanh lại nghĩ tới một chuyện, từ trong vật một thước lấy ra bộ pháp bào Bách Tình Thao Thiết lột xuống trên người Dương Ngưng Tính. Khương Thượng Chân nhắc đến chuyện lão đạo nhân Tiểu Huyền Đô quán hộ đạo, chắc là lúc ở bên vách núi cầu treo, trước khi Dương Ngưng Tính thu hồi tâm thần, ánh mắt đã hơi chếch đi. Khi đó Trần Bình An đã cảm thấy không thích hợp, có lẽ Dương Ngưng Tính đã phát giác được sự tồn tại của lão đạo nhân kia, cũng không rõ ý định của lão là thiện hay ác.
Khương Thượng Chân liếc nhìn pháp bào, gật đầu, đại khái còn lọt vào pháp nhãn của hắn, chậm rãi nói:
– Tạm thời cấp bậc tốt hơn đôi chút so với pháp bào áo xanh ngươi đang mặc, nhưng nội tình lại vượt trội rất nhiều. Nó đúng là hơi xấu, nhưng lại có thể trưởng thành, giống như cỏ cây trên đời gặp mưa lành thì sẽ sinh trưởng. Đây xem như là một loại linh khí nhỏ nhưng rất đáng giá. Bộ đồ năm xưa ngươi mặc ở Đồng Diệp châu, còn có thanh kiếm trong tay Tùy Hữu Biên, đều thuộc nhóm này.
– Có điều mỗi món lại phân chia cao thấp. Giống như tu sĩ gia tăng cảnh giới, một số người tư chất nhiều lắm cũng chỉ có thể bò đến Kim Đan, một số khác lại là Nguyên Anh, thậm chí trở thành cảnh giới cao. Trong ba món, bộ pháp bào trắng tinh của ngươi năm xưa có tiềm lực lớn nhất, nửa tiên binh trở lên. Kiếm của Tùy Hữu Biên đứng thứ hai, có cơ hội trở thành loại khá trong nửa tiên binh. Còn pháp bào ngươi tiện tay lấy được này, nhiều nhất là nửa tiên binh, hơn nữa phát triển sẽ chậm, tiêu hao lại lớn.
Đúng là niềm vui bất ngờ. Vốn tưởng rằng món này chỉ tương đương với pháp bào Xuân Thảo và pháp bào Tuyết Hoa, không ngờ cấp bậc còn có thể thăng tiến. Sau này hành tẩu giang hồ, độn nhan lên, mặc pháp bào này, muốn làm tu sĩ hoang dã sẽ càng thuận lợi hơn.
Trần Bình An lấy ba lá bùa từ trong tay áo pháp bào ra, cười nói:
– Ta chỉ nhìn ra được là bùa chú đặc biệt của cung Vân Tiêu, nhưng hoàn toàn không biết ngọn nguồn thực sự, tác dụng cụ thể, uy lực lớn nhỏ. Ngươi đánh giá một chút xem, đại khái được bao nhiêu tiền?
Khương Thượng Chân cầm lấy:
– Bùa phủ Bích Tiêu, thuộc nhánh phụ của bùa núi cao, là một trong những bản lĩnh sở trường của sở Sùng Huyền. Bùa ánh sáng Ngọc Thanh, khí thế đầy đủ, phạm vi không nhỏ, có điều sát lực lại bình thường, nếu chỉ mang ra dọa người thì không tệ. Cuối cùng bùa trảm khám Vân Tiêu mới là thứ tốt, mật bùa ẩn chứa bốn viên ánh sáng thần tính, ngay cả ta cũng hơi động tâm.
– Có điều bùa chú tốt không phải là rơi vào tay ai cũng có thể sử dụng, cần phải có bí quyết “khai môn”. Nhất là bùa trảm khám này, càng là bí truyền trong số bí truyền của họ Dương cung Vân Tiêu. Vừa hay ta có quen với một nữ đạo sĩ tỷ tỷ của cung Vân Tiêu, tình cảm vững chắc, đối xử chân thành...
Hắn đột nhiên quay đầu nhìn, sắc mặt kỳ quái.
Trần Bình An không định lấy bùa về, uống một ngụm rượu:
– Ta biết ba lá bùa này chắc chắn không đáng giá bằng tấm lưới kia của ngươi, cứ xem như có còn hơn không vậy.
Khương Thượng Chân dùng một tay vỗ nhẹ ba lá bùa kia lên lan can, cười ha hả nói:
– Nên tiết kiệm, cất đi, cất đi. Ta kiếm tiền tiêu tiền, trời đất không gò bó, bản sắc hào kiệt cũng chẳng kém Bồ xương trắng kia.
Trần Bình An quay đầu nhìn Khương Thượng Chân:
– Thật không muốn sao? Ta đã đưa ra thành ý lớn nhất rồi. Gia nghiệp của ta không lớn bằng ngươi, trước giờ chỉ muốn bẻ một đồng tiền thành tám mảnh để xài.
Khương Thượng Chân than vãn nói:
– Trời đất chứng giám.
Trần Bình An dùng thế sét đánh không kịp bịt tai lấy lại ba lá bùa, kể cả pháp bào cũng thu vào vật một thước, mỉm cười nói:
– Vậy ngươi hãy làm người tốt đến cùng, mau nói ra khẩu quyết khai môn của mấy lá bùa này.
Khương Thượng Chân không hề có vẻ khó chịu, ngược lại càng tươi cười, dùng truyền âm nhập mật nói kỹ càng phương pháp khai môn bùa chú cho Trần Bình An nghe. Trần Bình An lại lấy ra một cây roi sét màu vàng khai quật được từ núi Tích Tiêu, lớn bằng cánh tay, hỏi:
– Vật này có cấp bậc và giá trị thế nào?
Khương Thượng Chân nói:
– Hiển hóa của ao sét tràn ra, thích hợp luyện hóa thành gậy trừ tà. Cùng với gậy trừ tà làm từ trúc núi Thanh Thần, được xưng là thế gian song tuyệt, trời sinh có thể trấn áp yêu ma quỷ quái thành đạo dưới lòng đất.
– Có điều so sánh cấp bậc của hai bên, ao sét núi Tích Tiêu vẫn kém hơn đôi chút. Nếu đổi thành ao sét ở núi Đảo Huyền, vật trong tay ngươi không cần luyện hóa đã là một pháp bảo bẩm sinh rồi. Còn cái này chỉ là linh khí bẩm sinh cấp khá tốt mà thôi. Hơn nữa nó lại hơi nhỏ, nếu đổi thành ta, cũng không muốn khom người nhặt lấy làm gì.
Trong lòng Trần Bình An đã hiểu được đại khái, có cơ hội sẽ luyện hóa roi vàng ao sét dài nhất thành một cây gậy leo núi. Trước tiên mình dùng một thời gian, sau này trở về Đông Bảo Bình Châu, vừa lúc tặng cho đại đệ tử khai sơn kia của mình. Màu vàng rực, vừa nhìn đã khiến người ta ưa thích. Sư phụ đã thích, có lý nào đệ tử lại không thích?
Khương Thượng Chân cười híp mắt nói:
– Tại khe Quỷ Vực này, gần đây ngươi còn thu được đồ vật nào không? Cứ lấy ra để ta giúp ngươi giám định xem sao.
Trần Bình An do dự một thoáng, vẫn lấy ra mấy bức xuân cung đồ từng treo trên tường trong khuê phòng Tị Thử nương nương, đưa cho Khương Thượng Chân.
Khương Thượng Chân đầu tiên là ánh mắt nghiền ngẫm, cuối cùng nhìn thấy bức tranh đạo lữ tu hành viết đầy chú thích, gật đầu nói:
– Xem như là một thủ đoạn hơi không chính quy. Bình thường tu sĩ địa tiên tinh thông phương pháp song tu, đều có thể dùng nó làm căn cơ để khai sơn lập phái, giúp tu sĩ cảnh giới thấp bước vào cảnh giới trung, thuộc về pháp môn thuận tiện. Cho nên bức tranh này giá trị một chút, mấy bức còn lại, ngày thường đêm khuya vắng người, cô đơn khó ngủ, cũng chỉ xem cho khuây khỏa mà thôi...
Trần Bình An kinh ngạc nói:
– Bức này quý giá như vậy?
Khương Thượng Chân gật đầu nói:
– Chỉ vì loài cung trăng kia mắt kém mà thôi, không tìm được cửa vào, đã lãng phí một phần đạo duyên trước mắt rồi. Bức tranh xuân cung này, vốn là bản mô phỏng của một trong mười hai bức “tranh đạo lữ thăm tiên trong núi”, chắc là bút tích của một tu sĩ phản bội Mị Nhi tông ở Trung Thổ Thần Châu. Gặp được kẻ biết hàng, sẽ dễ dàng bán được hai ba chục đồng cốc vũ.
Nói đến đây, trong lòng Khương Thượng Chân thở dài không thôi. Hạ Tiểu Lương kia đúng là một kẻ lợi hại, phúc duyên sâu dày đến mức khiến người ta phẫn nộ.
Cho nên hắn vốn hơi thèm thuồng bức tranh giá cả không đắt này, nhưng lại không dám mở miệng xin hoặc là mua của Trần Bình An.
Trần Bình An cất mấy cuộn tranh, sau đó lại bắt đầu trầm mặc, không nói gì thêm. Khương Thượng Chân bèn thay đổi đề tài:
– Ngươi có biết thế giới Thanh Minh có một Huyền Đô quán chân chính không?
Trần Bình An lắc đầu:
– Chưa từng nghe nói.
Khương Thượng Chân lần đầu tiên lộ vẻ khát khao, uống rượu xong, tiện tay ném bình rượu ra xa:
– Đó đúng là một động phủ tiên gia, lão quán chủ sở hữu động tiên Đào Lâm, đạo pháp rất cao, được khen là một trong các Địa Tổ.
Trần Bình An hỏi:
– Tiểu Huyền Đô quán trong rừng đào khe Quỷ Vực kia thì sao?
Khương Thượng Chân thấp giọng cười nói:
– Tương đương với hạ tông của Huyền Đô quán còn sót ở thế giới Hạo Nhiên, nhưng có phần danh không chính, ngôn không thuận mà thôi, truyền thừa cụ thể thì ta cũng không rõ. Năm xưa ta gấp gáp đi lên phía bắc Câu Lô châu, cho nên không tiến vào khe Quỷ Vực. Dù sao Phi Ma tông cũng không có mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành gì, nếu Trúc Tuyền tư sắc tốt hơn đôi chút, ta nhất định sẽ đến khe Quỷ Vực một lần.
Trần Bình An liếc nhìn “cổng trời biển mây” nối liền núi Mộc Y với nơi này, nơi đó đã yên lặng rất lâu, nhưng hắn luôn cảm thấy không phải là vị nữ tông chủ kia đã bỏ cuộc, mà là đang chuẩn bị một kích cuối cùng.
– Tiểu Huyền Đô quán không có danh tiếng gì lớn, nhưng Đại Viên Nguyệt tự thì không đơn giản. Trước khi Hài Cốt Than xuất hiện, lão trụ trì đã là cao tăng danh chấn một châu, Phật pháp tinh thâm. Nghe đồn lão là một vị Phật tử bị thua trong tam giáo biện luận, đã tự nhốt mình trong chùa. Mà Bồ xương trắng kia... ha ha ha, Bồ Nhương mà ngươi hết mực bội phục, là một...
Khương Thượng Chân ôm bụng cười lớn, suýt chút nữa cười ra nước mắt:
– Là một cô gái. Chuyện bí mật này, ta phải vất vả tốn rất nhiều tiền mới mua được. Cả Phi Ma tông cũng chưa chắc biết được chuyện này, trong khe Quỷ Vực chắc chỉ có Cao Thừa là biết rõ.
Trần Bình An không vui nói:
– Nữ kiếm tiên thì đã sao?
Khương Thượng Chân khó khăn lắm mới ngưng cười, thổn thức nói:
– Đáng tiếc cô ta lại thích một hòa thượng, chuyện này khiến người ta rất nhức đầu.
Lúc này Trần Bình An mới ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi:
– Là vị lão tăng của Đại Viên Nguyệt tự kia?
Khương Thượng Chân gật đầu:
– Cho nên Bồ Nhương mới chết trận sa trường, liều mạng bảo vệ ngôi chùa kia không chịu tai ương chiến tranh. Có điều nhân quả trên thế gian vốn huyền diệu như vậy, nếu cô ta không chết, lão hòa thượng có lẽ đã sớm chứng Bồ Tát quả vị rồi. Đúng và sai, được và mất trong đó, ai có thể nói rõ?
Trần Bình An đã hiểu ra đôi chút. Lúc trước vì sao lão tăng lại nói bốn chữ kia, thông qua những lời của Khương Thượng Chân, chân tướng đã bắt đầu nổi lên mặt nước, cộng thêm chuyện về Bồ Nhương thì càng rõ ràng.
Khương Thượng Chân đột nhiên nói:
– Tâm cảnh của ngươi có chút vấn đề. Nếu chỉ phát giác được nguy cơ, theo như tác phong trước đây của ngươi, sẽ càng thêm quyết đoán. Chuyến cuối cùng tới thành Đồng Khứu, ngươi đi rất không thích hợp, ngay cả một người ngoài như ta cũng nhìn ra được.
Trần Bình An gật đầu:
– Nước chảy đầu nguồn không đủ trong, đồng ruộng nội tâm dĩ nhiên là vẩn đục.
Khương Thượng Chân cười nói:
– Đây cũng không phải chuyện nhỏ.
Trần Bình An nói:
– Cứ từ từ đến vậy.
Khương Thượng Chân hỏi:
– Vẫn dự định mạo hiểm du lịch phía bắc Câu Lô châu?
Trần Bình An nói:
– Sự tình có thể lùi một bước để suy nghĩ, nhưng hai chân đi đường vẫn phải vượt khó mà lên.
Khương Thượng Chân không nói nữa. Trần Bình An liền hỏi:
– Huyền Đô quán kia có động tiên Đào Lâm, ngươi cũng có đất lành Vân Quật, có phải xử lý rất lao tâm lao lực không?
Hai tay Khương Thượng Chân ôm sau đầu:
– Nếu cứ để tâm vào chuyện vụn vặt, đó thật là nan đề khó nghĩ thông, việc khó làm cho xong.
Trần Bình An ừ một tiếng, nhìn về phương xa.
Khương Thượng Chân nhấc một chân lên:
– Sau khi tám vị thần nữ trong tranh rời đi, nơi này đã thành một động tiên đất lành cấp bậc khá kém, nhưng đối với Phi Ma tông thì lại là một địa bàn vô cùng quan trọng. Nếu xử lý tốt, sẽ giống như có thêm một vị tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác. Còn nếu xử lý không tốt, sẽ làm lỡ cơ hội cho một hai vị tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh. Suy cho cùng vẫn phải xem thủ đoạn của Trúc Tuyền.
– Tất cả động tiên đất lành và bí cảnh lớn nhỏ trên đời, nếu muốn nuôi dưỡng ổn thỏa, thì sẽ là một cái động không đáy, còn tốn kém hơn cả kiếm tu. Không chừng sau này ngươi cũng sẽ có, nhớ kỹ một điểm, nhất định chớ làm Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn, bằng không chuyện tốt sẽ biến thành tai họa. Thương nhân phải đứng trên lập trường thương nghiệp, nhận tiền không nhận người là lẽ đương nhiên.
– Chẳng hạn như đất lành Vân Quật của ta, vào thời kỳ đỉnh cao có năm ngàn vạn sâu kiến, còn nghênh đón một năm tốt lành hiếm có, địa tiên xuất hiện như măng mọc sau mưa. Cho nên ta đắc ý vênh váo, đi xuống du lịch một chuyến, kết quả suýt chút nữa đã chết trong đó. Dưới cơn nóng giận, ta đã tàn nhẫn thu gặt một mẻ, mới có gia nghiệp như hôm nay.
Trần Bình An không bày tỏ ý kiến.
Khương Thượng Chân bắt đầu thu gom pháp bảo, lục tục cất những đồ vật dùng để niêm phong tám cánh cửa tranh vẽ vào trong tay áo, chỉ còn lại cửa lớn biển mây vẫn vững như bàn thạch. Hắn muốn xem thử phong thái một đao cuối cùng của Trúc Tuyền, coi như là lễ tiễn biệt hắn rời khỏi Bắc Câu Lô Châu.
Trần Bình An nói:
– Nếu một ngày nào đó ta thật lòng xem ngươi là bằng hữu, có phải rất đáng sợ không?
Khương Thượng Chân cười nói:
– Cảm thấy làm trái bản tâm, thay đổi quá nhiều sao? Có thể đó là chuyện xấu với ngươi, là cái lợi và cái hại do đại đạo bất đồng mang đến. Ta chỉ cầu thay đổi và thuận theo tình thế, chỉ cần trong lòng còn một mỏ neo cắm dưới đáy hồ, mặc cho gió táp mưa sa, sóng lớn vạn trượng, cũng sẽ không cần để ý tới mặt hồ cuộn trào. Cho nên tu hành đại đạo, trên đường đi vẫn xem như thoải mái. Hơn nữa sống lâu như vậy rồi, có người và chuyện nào mà chưa từng thấy đâu, lại càng thêm ứng đối thành thạo.
– Có lẽ ngươi cầu không thay đổi, cộng thêm tuổi tác còn trẻ, cho nên nhìn thấy nơi này thiện nơi kia ác, đều sẽ cảm thấy cần phải cẩn thận. Đến nỗi khắp nơi bó tay bó chân, không ngừng gặp phải trắc trở. Chuyện tu hành đương nhiên rất khó, nhưng chỉ cần ngươi kiên trì, sẽ là từng lần rèn luyện mang lại nhiều lợi ích. Ngươi và ta không đáng nói cao thấp, tốt xấu, mỗi người có duyên phận của riêng mình mà thôi.
– Thực ra không chỉ có ngươi và ta, nếu đổi thành người khác, Cao Thừa, Trúc Tuyền, lão tăng, đạo sĩ, cũng sẽ giống như vậy. Ta vẫn luôn cảm thấy chuyện tu đạo, con đường dưới chân vốn không phân biệt cao thấp, sang hèn, đường cụt gì đó, ta cũng không quá tin.
Trần Bình An cười nói:
– Từ đầu đến cuối, những lời này của ngươi ngàn vàng cũng khó mua.
Khương Thượng Chân khá đắc ý, đột nhiên sắc mặt biến đổi, mỉm cười nói:
– Tùy Hữu Biên kia thì sao?
Trần Bình An hơi nghi hoặc. Vẻ mặt Khương Thượng Chân kỳ quái, vươn hai tay ra nắm thành quyền, ngón cái vẫn lắc lư:
– Không hề có chút gì sao?
Trần Bình An trợn trắng mắt, cũng lười nói nhảm thêm nửa câu. Khương Thượng Chân lắc đầu:
– Phung phí của trời.
“Bùng” một tiếng, trong biển mây có một ánh đao chém ra, mấy món pháp bảo chặn cửa ánh sáng chói mắt lập tức vỡ tan. Khương Thượng Chân ngẩng đầu nhìn, cười ha hả:
– Tiểu Tuyền Nhi đao pháp tốt, khiến cho Chu Phì ca ca hoa mắt chóng mặt, tựa như nai nhỏ chạy loạn.
Trần Bình An liếc nhìn mấy món pháp bảo hoàn toàn bị hủy hoại, thật muốn đau lòng thay cho Khương Thượng Chân. Đây mới là phung phí của trời.
– Đi đây, Tiểu Tuyền Nhi không cần tiễn ta!
Khương Thượng Chân đứng lên, thu tay áo, thu hồi tất cả pháp bảo còn lại. Đồng thời dùng vật bản mệnh lá liễu bổ ra một cánh cửa từ bức tranh thành Bích Họa, cả người hóa thành một vệt cầu vồng, phóng chạy ra xa, tốc độ nhanh đến mức có thể sánh ngang với phi kiếm của kiếm tiên.
Trần Bình An cảm thấy hâm mộ, nếu mình có bản lĩnh bỏ chạy thần tốc như vậy, lại đi tới khe Quỷ Vực một chuyến, thậm chí là đi thành Kinh Quan một chuyến, cũng chưa chắc đã xảy ra chuyện.
Trúc Tuyền tay cầm trường đao đáp xuống lan can, khí thế hùng hồn, cả người đầy sát khí. Cô do dự một lát, vẫn không truy sát Khương Thượng Chân tới tận thành Bích Họa, lớn tiếng nói:
– Họ Khương kia, còn dám tới Phi Ma tông ta, sẽ chém đứt ba cái chân của ngươi!
Khương Thượng Chân đột nhiên từ trong cánh cửa tranh vẽ Thần nữ Quải Nghiên thò đầu ra:
– Đừng dùng thanh pháp đao kia, dùng tay được không?
Trúc Tuyền cầm đao giết tới, sau nửa canh giờ Trần Bình An mới thấy cô trở về. Trên người cô còn mang theo mùi gió biển nhàn nhạt, nhất định là truy sát đến tận trên biển.
Trúc Tuyền hơi bực bội, thu đao vào vỏ, ngồi trên lan can, vươn một tay ra. Trần Bình An liền ném tới một bình rượu nếp. Trúc Tuyền ngẩng đầu uống rượu sảng khoái, sắc mặt không mấy dễ coi, hỏi:
– Ngươi và Khương Thượng Chân là bằng hữu?
Trần Bình An mặt không đỏ, tim không đập nhanh, hiên ngang lẫm liệt nói:
– Đã từng là kẻ địch sinh tử trong một đất lành ở Đồng Diệp châu, khi đó hắn tên là Chu Phì.
Trúc Tuyền liếc nhìn Trần Bình An, cười nhạo nói:
– Lời bên miệng đàn ông, đều là con mẹ nó gạt người.
Trần Bình An uống rượu an ủi.
Trúc Tuyền hừ lạnh nói:
– Có thể tiểu chung một bình với Khương Thượng Chân, ta thấy ngươi cũng không phải thứ tốt lành gì.
Trần Bình An chỉ yên lặng uống rượu.
Trúc Tuyền tức giận nói:
– Ngầm thừa nhận rồi?
Trần Bình An lắc đầu nói:
– Không có.
Lúc này sắc mặt Trúc Tuyền mới hòa hoãn:
– Nếu không phải lúc trước ngươi nói “chuyên tâm một lòng”, còn xem như ra dáng người, lúc này ta đã không nhịn được mà cho ngươi một đao rồi.
Trần Bình An cười khổ không thôi.
Trúc Tuyền nói:
– Kế tiếp ngươi cứ việc du lịch phía bắc, ta sẽ trông chừng thành Kinh Quan. Chỉ cần Cao Thừa còn dám thò đầu ra, lần này tuyệt đối không chỉ muốn hắn hao tổn trăm năm tu vi. Yên tâm, tại khe Quỷ Vực và Hài Cốt Than, Cao Thừa muốn âm thầm ra vào rất khó. Sắp tới đại trận hộ sơn của Phi Ma tông sẽ vẫn luôn ở trạng thái mở phân nửa. Trừ khi Cao Thừa không tiếc vứt bỏ nửa cái mạng của hắn, ít nhất là rơi xuống cảnh giới Nguyên Anh, bằng không ngươi sẽ không gặp nguy hiểm, cứ nghênh ngang rời khỏi Hài Cốt Than cũng chẳng sao.
Trần Bình An khẽ thở phào một hơi.
Trúc Tuyền cười nói:
– Nếu ta là ngươi, sẽ đến chỗ cổng vòm mắng chửi Cao Thừa ba ngày ba đêm. Chỉ cần hắn vừa thò đầu ra, ngươi lại dựa vào thần linh núi tổ Mộc Y của chúng ta mà chạy trốn. Cao Thừa vừa rời đi, ngươi lại ló đầu ra, cứ tới tới lui lui khiến cho hắn tức chết, như vậy không thoải mái à? Dù sao người tốn tiền là Phi Ma tông chúng ta, huống hồ Phi Ma tông chúng ta cũng vui vẻ tiêu số tiền này.
Trần Bình An nói:
– Ta vẫn nên ngồi một chiếc thuyền tiên gia vòng ra Hài Cốt Than, sau khi rời khỏi Hài Cốt Than mấy ngàn dặm, lại xuống thuyền du lịch.
Trúc Tuyền trừng mắt nói:
– Ngươi còn không bằng Khương Thượng Chân? Nếu đổi thành hắn mà chịu thiệt lớn như vậy, hắn đối phó với Cao Thừa kia nhất định sẽ còn quá đáng hơn ta nhiều. Tên này thì không nói làm gì, nhưng rất giỏi khiến người ta buồn nôn.
Cô giơ ngón cái lên:
– Năm đó có một tông môn kết thù với hắn, kết quả bị hắn chặn cửa mười năm, khiến cho tất cả tu sĩ dưới địa tiên đều không dám một mình xuống núi. Cuối cùng trước khi rời đi, hắn còn tặng một phần đại lễ, trong một đêm dựng lên bảy tám tấm văn bia xung quanh chân núi. Trên đó viết đầy những lời thô tục bịa đặt, tất cả các lão tổ và tu sĩ địa tiên của tông môn, dù là nam hay nữ, đều bị biên soạn một thiên tình sử. Nội dung rất dơ bẩn, bỉ ổi, nhưng cũng có vài phần văn chương. Đến nay trên núi vẫn còn lưu truyền những cuốn tình sử kia.
Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
– Những chuyện này ta làm sao so với Khương Thượng Chân được.
Trúc Tuyền ngẫm nghĩ:
– Cũng đúng, tốt nhất là đừng học theo tên lưu manh này.
Trần Bình An như trút được gánh nặng. Giao tiếp với vị nữ tông chủ này, còn mệt hơn đánh nhau sống chết với người khác.
Bên ngoài rừng đào, một quỷ vật xương trắng trong bộ áo xanh cầm kiếm đứng bên cạnh hai tấm bia đá, không đi vào trong.
Một lão tăng gầy yếu mặc áo cà sa rộng thùng thình xuất hiện trước mắt nàng.
Thành chủ thành Bạch Lung Bồ Nhương khàn giọng nói:
– Cuối cùng đã dám đi ra gặp ta rồi?
Lão tăng chắp hai tay trước ngực, im lặng không nói gì.
Bồ Nhương ấn vào chuôi kiếm, lập tức kiếm khí tràn ngập, bên người tựa như có sương mù bao phủ. Sau nháy mắt, Bồ Nhương vẫn là áo xanh cầm kiếm, nhưng không còn là bộ xương kia, mà là một... cô gái khí khái hào hùng. Cô chậm rãi nói:
– Cả đời đầy sợ hãi, sinh mệnh như sương sớm. Quyến luyến ắt ưu sầu, cố chấp ắt hoảng hốt. Mặc dù ta không hiểu Phật pháp, nhưng làm sao không biết những chuyện này? Ta biết, là ta đã làm lỡ việc ngươi phá vỡ vách chắn cuối cùng, phải trách ta. Nhiều năm như vậy, ta cố ý dùng xương trắng đi lại ở khe Quỷ Vực, chính là muốn ngươi trong lòng mang áy náy.
Khi sống là thẳng thắn như thế, sau khi chết thành quỷ vẫn quyết đoán như vậy.
Nhớ năm đó lần đầu gặp nhau, một nhà sư trẻ tuổi vân du bốn cõi, ngẫu nhiên nhìn thấy một thiếu nữ hương dã làm việc ngoài đồng, một tay cầm mạ non, một tay lau mồ hôi. Dưới ánh mặt trời, thiếu nữ rõ ràng không hề quá xinh đẹp, chẳng những động lòng người, mà còn làm dao động Phật pháp vững chắc trong lòng nhà sư trẻ tuổi. Như mộng như ảo, như sương như chớp.
Lúc này ánh mắt lão tăng khẽ rủ xuống, vẫn luôn chắp hai tay trước ngực, nhẹ giọng nói:
– Bồ thí chủ không cần tự trách mình như vậy, là do tâm ma của bần tăng quấy phá. Bồ thí chủ chỉ cần dốc lòng tu đạo, thì sẽ có thể chứng trường sinh bất hủ.
Bồ Nhương cười bi thảm nói:
– Trước giờ đều là như vậy.
Sau đó xoay người rời đi.
Lão tăng niệm Phật một tiếng, cũng xoay người bước đi.
Tại lối rẽ con đường giữa Đại Viên Nguyệt tự và Tiểu Huyền Đô quán, lão đạo nhân bỗng nhiên xuất hiện. Lão tăng dừng chân không đi tiếp.
Lão đạo nhân dường như muốn hỏi vị hàng xóm này một điều. Lão tăng hiển nhiên đã sớm đoán ra, chậm rãi nói:
– Khi đó ở bên bờ sông Hắc, vị tiểu thí chủ kia từng nói “có thể chứng quả như vậy, nên có lòng dạ này”. Thực ra bần tăng cũng có một lời chưa từng đàm luận với hắn, “có lòng dạ như vậy, nên chứng quả này”.
Lão đạo nhân hỏi:
– Vì sao không nói?
Lão tăng mỉm cười nói:
– Phật ở trong lòng, chớ cầu xa, càng không nên cầu bên ngoài.
Lão đạo nhân lắc đầu, nhoáng lên rồi biến mất.
Lão tăng vẫn đứng tại chỗ, khom lưng đưa tay như vốc nước, lẩm bẩm nói:
– Tay cầm mạ xanh cắm đầy ruộng, cúi đầu liền thấy trời trong nước.
————
Một chiếc thuyền tiên gia bằng hài cốt, không đi thẳng về hướng bắc, mà hướng về phía đông nam, nơi bờ biển nào đó.
Trong màn đêm, Trần Bình An dưới ngọn đèn dầu lật xem một quyển binh thư.
Đề xuất Tiên Hiệp: Quân Hữu Vân
Lê Hiệp
Trả lời2 ngày trước
Chương 946 còn nguyên văn convert nhờ ad fix giúp
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 ngày trước
ok
Minh Ngan
Trả lời3 ngày trước
Chương 1130, tên là Tạ Cẩu, mà nguyên 1 chương lúc thì Tạ Chó, lúc Tạ Thuý, Tạ Tú, chả có thống nhất gì cả
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 ngày trước
ok đã fix.
Anh Dũng Nguyễn
Trả lời5 ngày trước
Ae nào tóm tắt cho mình cục thư giản hồ với. Khó hiểu tại sao TBA lại phải đi hoàn thành di nguyện từng người một (lỗi do Cố Xán). Đoạn sau thì có lão phu tử lấy thẻ trúc của TBA là ai vậy ạ? Phủ đệ kim của TBA bị vỡ xong bao giờ mới xây lại được vậy?
conanhl90
5 ngày trước
https://vozer.io/kiem-lai/tom-tat-thu-gian-ho lão chủ nhà có soạn tóm tắt rồi đây bạn, mà không cần đọc cũng được, những chỗ không hiểu hay khó hiểu thì về mấy chương sau cũng có giải đáp hết á
Kevin1984
4 ngày trước
TBA làm vậy 1 phần chuộc lỗi cho CX, 1 phần để lương tâm không áy náy..Nếu TBA gặp 1 ma đầu khác tàn sát người vô tội ở Thư Giãn Hồ thì TBA đã ra tay giết nhưng mà người này lại là Cố Xán, TBA lại niệm tình cũ không giết..Việc này đi ngược lại đạo lý của TBA nên TBA phải đi hoàn thành di nguyện của từng người chết một phần không áy náy với bản tâm
binh178
Trả lời5 ngày trước
Chậm như này thì bh mới vấn kiếm BNK haizz
binh178
Trả lời5 ngày trước
Chán nhất là lúc đọc TBA làm quốc sư =))
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời5 ngày trước
Lâu không ngó qua truyện, mọi thấy chương nào khó hiểu có thể yêu cầu mình dịch lại nhé.
Aidennguyen27
5 ngày trước
Ad có thể thì dịch lại đoạn 503-511. Nhất là mấy chương 505 506 lúc TBA nói chuyện với hắc y tiểu cô nương, đoạn này xưng hô lộn xộn, lúc thì nàng, lúc thì con, nghe không phù hợp lắm.
Tiên Đế [Chủ nhà]
5 ngày trước
ok dịch lại tới 511 rồi.
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời5 ngày trước
Đề xuất truyện: Từ Con Gián Bắt Đầu Tu Tiên, Ta Trở Thành Trùng Tổ - Một con gián nhỏ bé, làm sao có thể tìm được một tia sinh cơ trong giới tu tiên?
Kevin1984
Trả lời1 tuần trước
Cho mình hỏi sao trận chiến giữa Man Hoan và Hạo Nhiên đang diễn ra gây cấn xong đùng cái Thôi Sàm xuất hiện ở Kiếm Khí Trường thành gặp Trần Bình An rồi qua chap sau là thời thế thái bình..Mạch truyện đang gây cấn rồi đột ngột hoà bình làm bị hụt hẫng..Có phải hoà bình chỉ là giấc mộng tự vấn lương tâm của Trần Bình an? hay thực sự diễn ra..Nếu thực sự thì sau này tác giả có viết về lý do tại sao Man Hoang bị bại trận kg?
NhatMinhz
1 tuần trước
Thôi Sàm tập hợp 1tr binh sĩ Lão Long Thành cũng với chiến lực kêu gọi ở Đông Bảo Bình hợp lực nghênh chiến man hoang yêu tộc, khi đại yêu kéo tới TS dụ Chu Mật tới Đồng Diệp Châu cùng tàn hồn TTX liên thủ đánh cho Chu Mật trốn về trời hợp đạo thiên đình, này gọi là cục Dụ Cổ Sinh. Sau đó TS dùng Sơn Thủy Điên Đảo thay thế TBA trấn áp KTTT, tán đạo tu vi 14 cảnh trở thành KTTT thứ 2 chặn đường lui Man hoang yêu tộc. Vừa xem bộ này cũng đc vài tháng có sai sót ae góp ý
Kevin1984
1 tuần trước
Kiểu như tác giả cắt bớt những đoạn đánh nhau giữa MH và HN chuyển qua thời bình rồi sau đó giải thích từ từ phải không b?
Minh Ngan
Trả lời1 tuần trước
chap 864 chưa sửa văn phong, khó đọc
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tuần trước
ok
luan
Trả lời2 tuần trước
ra thêm phiên ngoại đi ad