Logo
Trang chủ

Chương 578: Còn không qua đây chịu đòn

Đọc to

Khung cảnh Ninh phủ so với trước kia, kỳ thực chỉ thêm một Trần Bình An, vốn không náo nhiệt hơn là bao. Sự tĩnh lặng của Ninh phủ, mang theo một nỗi u hoài quá đỗi nặng nề.

Ninh phủ vốn dĩ sau khi Ninh Diêu sinh ra, có cơ hội sánh ngang các vọng tộc đứng đầu như Đổng gia, Tề gia, Trần gia, nay tất thảy đều như mây khói thoảng qua, lại tựa hồ có sương mù chẳng thể nào tan biến.

Ngược lại, bên phía tiệm rượu Điệp Chướng, nhờ có kiếm tiên Hoàng Đồng của Thái Huy kiếm tông ghé qua uống rượu mừng quê nhà, lại thêm lão kiếm tiên Đổng Tam Canh đích thân tới, tổng cộng sáu vị kiếm tiên cùng nhau nâng chén, đại giá quang lâm. Thêm vào đó, ba vị kiếm tiên còn lưu bút tích trên bài vô sự, khiến cho quán rượu nhỏ vốn đang trên đà xuống dốc, chỉ sau một đêm liền khách khứa tấp nập, buôn may bán đắt một cách kỳ lạ. Các kiếm tu ngồi cạnh uống rượu thi nhau rút bài, đồng thời, quán rượu còn bày bán thêm món rau ngâm của cửa hàng Yến Ký, mua một bầu rượu được tặng kèm một đĩa. Kết hợp với loại rượu Trúc Hải động thiên có phần nhạt nhẽo, nhấp một ngụm rượu, cắn một miếng rau ngâm giòn tan, hương vị quả thực tuyệt diệu.

Trần Bình An ở Ninh phủ, mọi sinh hoạt từ ăn, mặc, ở, đi lại đều vô cùng quy củ. Ngoài sáu canh giờ mỗi ngày ở Trảm Long đình trên dốc núi để nghỉ ngơi luyện khí, thường là vào buổi sáng, cùng Bạch ma ma quét dọn sân vườn nửa canh giờ. Trong lúc đó, y lại tỉ mỉ hỏi han về công việc luyện quyền. Nhờ có Lý Nhị ở Sư Tử phong giúp đỡ uy quyền, mọi chuyện được nói rõ ràng tường tận. Có điều, mỗi vị tông sư đỉnh cao lại có cách trình bày quyền lý khác nhau, thường thì căn bản tương thông, nhưng con đường tu luyện lại khác biệt, phong cảnh cũng chẳng hề giống nhau. Bà lão thường xuyên giảng giải đến chỗ tinh tế, liền tự mình diễn luyện quyền chiêu, Trần Bình An cứ thế mà học theo. Bà lão kỳ thực càng thêm vui mừng, bởi vì Trần Bình An trong trận chiến trên đường, đã sớm sử dụng thế quyền của bà, Bạch Luyện Sương quyền pháp. Thế quyền này so với tuyệt đại đa số quyền ý trên thế gian, lại đi theo một con đường riêng, chú trọng nhất ở thu quyền, thần ý nội liễm, đạt đến cảnh giới viên mãn không chút sơ hở, xuất thần nhập hóa, sau đó mới xuất quyền đả thương địch thủ.

Mỗi ngày vào buổi trưa, y cùng Nạp Lan Dạ Hành ở trong tiểu thiên địa hạt cải tại diễn võ trường, để làm quen với phi kiếm của một vị kiếm tu Ngọc Phác cảnh, ước chừng mất nửa canh giờ.

Đến giờ Tý, lại có một trận diễn luyện. Đây đều là do Nạp Lan Dạ Hành yêu cầu, muốn học hỏi hai loại kiếm ý tinh túy hoàn toàn khác biệt của y, hai canh giờ này chính là thời điểm tốt nhất.

Cùng Nạp Lan Dạ Hành học kiếm, không giống như học quyền với Bạch ma ma, thường xuyên phải chịu thương tích. Kỳ thực Nạp Lan Dạ Hành xuất kiếm vô cùng có chừng mực, Trần Bình An cũng chỉ là nhìn thấy vết thương chồng chất, da tróc thịt bong, nhưng đều là vết thương nhỏ. Có điều Bạch ma ma lại nhiều lần đau lòng, có lần Trần Bình An bị thương nặng hơn một chút, sau khi luyện kiếm giờ Tý, theo lệ cũ, cùng Nạp Lan lão gia tử uống hai chén, kết quả Bạch ma ma liền mắng Nạp Lan Dạ Hành một trận xối xả. Nạp Lan Dạ Hành chỉ dám đưa tay che chén rượu, không dám cãi lại nửa lời. Kỳ thực về chuyện luyện kiếm, Trần Bình An đã từng nói qua, Ninh Diêu cũng đã giúp đỡ khuyên nhủ, đều mong Bạch ma ma không cần lo lắng. Nhưng chẳng hiểu vì sao, bà lão vốn là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, duy chỉ trong chuyện này lại không thể nào thay đổi, không phân rõ phải trái, người chịu khổ cũng chỉ có thể là Nạp Lan Dạ Hành.

Về sau, nghe nói kiếm khí thập bát đình của Trần Bình An có dấu hiệu buông lỏng, sắp phá quan, bà lão lúc này mới nén đau lòng, miễn cưỡng coi như bỏ qua cho Nạp Lan Dạ Hành, người chỉ có khổ lao mà không có công lao.

Về thập bát đình mà A Lương đã sửa chữa, Trần Bình An từng bí mật hỏi Ninh Diêu, vì sao chỉ truyền thụ cho ngần ấy người.

Ninh Diêu thần sắc ngưng trọng, nói A Lương không phải không muốn dạy nhiều người, mà là không dám.

Trần Bình An lúc ấy đang ngồi trong đình hóng mát, vẻ sợ hãi bừng tỉnh, đúng là lần đầu tiên trực tiếp toát mồ hôi lạnh.

Nếu dạy nhiều hơn, toàn bộ kiếm tu Yêu tộc trẻ tuổi của Man Hoang thiên hạ đều có thể nhất tề nâng cao kiếm đạo lên một bậc!

Ninh Diêu nhìn về phía Trần Bình An.

Trần Bình An nói: "Ta đến nay mới chỉ dạy Bùi Tiền một người."

Ninh Diêu gật đầu nói: "Vậy thì không có việc gì."

Sau đó, Trần Bình An liền hỏi thăm trong thành, ngoài hai quyển sách in, liệu có còn những bút ký tản mạn của các kiếm tiên ở các phường phố hay không. Bất kể là kiếm tu bản địa hay ngoại lai, bất kể là ghi chép về chém giết ở Kiếm Khí trường thành, hay là du ký về non sông Man Hoang thiên hạ, đều được cả. Ninh Diêu nói những loại tạp thư này, Ninh phủ vốn không cất giữ nhiều, tàng thư lâu phần lớn là sách thánh hiền của chư tử bách gia, có điều tòa ảo ảnh ở phía bắc thành, có thể thử vận may.

Trần Bình An lại do dự.

Phiên chợ này, rất cổ quái, nền móng của nó, đúng là ảo ảnh danh xứng với thực, nhưng lại ngưng tụ lâu dài không tan, là thật chất, quỳnh lâu ngọc vũ, khí phái rộng rãi, tựa như tiên gia phủ đệ. Gần bốn mươi tòa kiến trúc các loại, có thể chứa đến mấy ngàn người. Bản thân tòa thành phòng bị nghiêm ngặt, đối với người nơi khác mà nói, ra vào không dễ, vì vậy các cự thương lớn có mậu dịch lâu dài với Hạo Nhiên thiên hạ và Kiếm Khí trường thành đều buôn bán ở đó. Tinh xảo vật, đồ cổ đồ chơi quý giá, pháp bảo trọng khí, cái gì cần có đều có. Tòa ảo ảnh này cứ mỗi trăm năm lại suy yếu đi, các tu sĩ cư trú ở đó liền cần phải rút lui một lần, đem theo tất cả đồ đạc. Đợi đến khi ảo ảnh tự mình ngưng tụ lại, mới chuyển vào trong đó.

Ninh Diêu đã từng gặp phải một trận ám sát ở đó.

Bạch ma ma cũng là ở đó mà từ vũ phu thập cảnh ngã cảnh xuống Sơn Điên cảnh. Thuần túy vũ phu ngã cảnh không giống với luyện khí sĩ thông thường, bởi vậy có thể thấy được, trận đánh lén năm đó, hung hiểm và thê thảm đến nhường nào.

Trần Bình An không có đáp ứng Ninh Diêu cùng đi đến đó, mà chỉ định nhờ người giúp đỡ sưu tập sách vở, tiêu tiền mà thôi, bằng không vất vả kiếm tiền để làm gì.

Nếu không nói đến chuyện dốc toàn lực chém giết, chỉ nói về tốc độ tu hành.

Trần Bình An dù không so sánh với Ninh Diêu, chỉ so với Trần Tam Thu của Điệp Chướng và mấy người kia, vẫn sẽ tự đáy lòng cảm thấy mặc cảm. Có một lần Yến Trác ở diễn võ trường, nói muốn "thay sư phụ truyền nghề", truyền thụ cho tiểu cô nương Quách Trúc Tửu bộ quyền pháp tuyệt thế kia. Trần Bình An ngồi xổm một bên, không thèm nhìn một lớn một nhỏ mò mẫm hồ đồ, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn Trần Tam Thu và Đổng Họa Phù đang luyện khí trong đình hóng mát. Lấy trường sinh cầu làm cầu nối giữa hai tòa thiên địa lớn nhỏ, linh khí lưu chuyển cực nhanh, quả thực khiến người ta không kịp nhìn. Trần Bình An nhìn mà có chút lo lắng, luôn cảm thấy mình mỗi ngày ở đó hô hấp thổ nạp, đều có lỗi với khối phong thủy bảo địa Trảm Long dốc núi này.

Ninh Diêu đứng bên cạnh, an ủi: "Trường sinh cầu của ngươi chưa hoàn toàn dựng xong, mà hai người bọn họ lại là tu sĩ Kim Đan, nên ngươi mới cảm thấy chênh lệch lớn. Đợi ngươi kiếm đủ năm kiện bổn mạng, ngũ hành tương hợp tương trợ, ba kiện bổn mạng hiện tại của ngươi, Thủy Tự ấn, Bảo Bình châu, Ngũ Nhạc thổ nhưỡng, mộc thai tượng thần, phẩm trật đều rất tốt, đã có hình dáng sơ khai của bố cục tiểu thiên địa lớn. Phải biết rằng, dù là ở Kiếm Khí trường thành, tuyệt đại đa số kiếm tu địa tiên, đều không có đan phòng phức tạp như vậy."

Trần Bình An cười đáp: "Kiếm tu, chỉ cần có một thanh bổn mạng kiếm đủ tốt là được, không cần nhiều bổn mạng vật chống đỡ như vậy."

Ninh Diêu nói: "Ta đây chẳng phải đang nói vài lời trấn an ngươi sao?"

Trần Bình An cười: "Tâm lĩnh."

Trần Bình An nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: "Điệp Chướng mỗi ngày bận rộn việc buôn bán ở cửa hàng, liệu có thật sự không trì hoãn việc tu hành của nàng không?"

Ninh Diêu lắc đầu: "Sẽ không. Ngoại trừ hai lần ở Ninh phủ, là lúc nhập Động Phủ cảnh và nhập Kim Đan, còn lại Điệp Chướng phá cảnh đều dựa vào chính mình. Mỗi lần trải qua ma luyện trên chiến trường, Điệp Chướng có thể phá cảnh cực nhanh, nàng là thiên tài trời sinh thích hợp với chém giết quy mô lớn. Lần trước nàng luận bàn cùng Đổng Họa Phù, kỳ thật ngươi không thấy toàn bộ. Đợi chính thức lên chiến trường, kề vai chiến đấu cùng Điệp Chướng, ngươi sẽ rõ vì sao nàng lại được Trần Tam Thu bọn hắn coi như hảo hữu sinh tử. Trừ ta, Trần Tam Thu mỗi lần đại chiến kết thúc, đều hỏi thăm Yến mập và Đổng than đen, xem gáy của Điệp Chướng có rõ không, có đẹp hay không."

Ninh Diêu nói tiếp: "Cho nên trưởng bối hai nhà Đổng, Trần, đối với Điệp Chướng xuất thân không tốt lắm, kỳ thật vẫn luôn lau mắt mà nhìn. Nhất là bên Trần gia, còn có ý định để một vị tuấn tài trẻ tuổi cưới Điệp Chướng, huynh trưởng của Trần Tam Thu cũng đã gật đầu đồng ý, chẳng qua là Điệp Chướng tự mình không đáp ứng. Đổng lão gia nguyện ý tiễn kiếm tiên Hoàng Đồng của Thái Huy kiếm tông, chọn tại cửa hàng của Điệp Chướng, không liên quan tới ngươi, chỉ liên quan tới việc Điệp Chướng đã cứu mạng Đổng than đen. Điệp Chướng từng nói một câu, 'Nếu ta phải chết, không cần cứu ta.' Đổng lão gia đặc biệt thưởng thức câu nói đó."

Ninh Diêu cười nói: "Những chuyện này, ta chưa nói nhiều với Điệp Chướng, nàng tâm tư tinh tế tỉ mỉ, hay suy nghĩ, ta sợ nàng phân tâm. Nàng đối với những vị kiếm tiên tiền bối chiến công hiển hách kia, quá mức ngưỡng mộ, lại thành ra không tốt. Lúc trước ở cửa hàng bên kia, hẳn ngươi cũng nhận ra, bất kể là Tả Hữu, hay Đổng lão gia, hoặc là Hàn Hòe Tử, Ly Thải bọn họ, Điệp Chướng gặp đều rất khẩn trương."

Trần Bình An gật đầu: "Xác thực có phát hiện, nếu ngươi đồng ý, trở về ta có thể trò chuyện với nàng, về việc này, ta có chút tâm đắc."

Ninh Diêu nhìn thẳng Trần Bình An, hỏi: "Việc này có gì mà không đồng ý, hay là ngươi cảm thấy ta rất bất cận nhân tình?"

Trần Bình An giơ hai tay, nắm lấy hai má Ninh Diêu, "Sao có thể chứ."

Yến mập một mực mắt nhìn tám hướng tai nghe bốn phương, sơ sẩy một cái, bị tiểu cô nương học được quyền cước võ nghệ của hắn một chân đá vào mặt. Yến Trác hồn nhiên chưa phát giác, nháy mắt với Quách Trúc Tửu, tiểu cô nương quay đầu nhìn, hít một hơi khí lạnh, sư phụ thế này thật to gan, quả nhiên là kẻ tài cao gan cũng lớn! Bản thân mình càng là thông minh tuyệt đỉnh, vận khí tốt, lần bái sư học nghệ này, có lời không lỗ!

Ninh Diêu đứng yên bất động, mặc cho hắn dùng hai ngón tay nắm hai má, "Bản lĩnh lớn như vậy, vào tiểu thiên địa hạt cải, cùng ngươi luyện tay một chút?"

Trần Bình An vội vàng thu tay, một tay chắp sau lưng, một tay mở lòng bàn tay hướng về phía diễn võ trường, mỉm cười nói: "Mời."

Ninh Diêu nhướng mày, lướt vào tiểu thiên địa hạt cải gần phía nam diễn võ trường, lơ lửng đứng lại, nhẹ nhàng vặn cổ tay.

Trần Bình An đã chạy mất dạng.

Ninh Diêu cũng không đuổi theo hắn, chỉ là tế ra phi kiếm, nhàn nhã dạo chơi trong tiểu thiên địa hạt cải, thậm chí còn không tính là luyện kiếm, chẳng qua là lâu rồi chưa để phi kiếm của mình thấy thiên địa mà thôi.

Đối với Ninh Diêu mà nói, chuyện tu hành, thật sự không đáng nhắc tới.

Quách Trúc Tửu ngơ ngẩn nói: "Xem xét thời thế, co được dãn được, thầy của ta thật là đại trượng phu."

Yến Trác hỏi: "Lục Đoan, ta dạy ngươi quyền pháp, ngươi dạy ta công phu nịnh nọt này, thế nào?"

Tiểu cô nương bắt chước tư thế tiêu sái của vị kiếm khách áo xanh sư phụ ban đầu ở đường cái, một tay nắm quyền phía trước, một tay chắp sau lưng, lắc đầu nói: "Ngươi tâm không thành, tư chất càng kém."

Yến Trác có chút mộng.

Ninh Diêu vẫy tay nói: "Lục Đoan, tới đây chịu đòn."

Quách Trúc Tửu la lên một tiếng "Được rồi", sau đó bắt đầu bỏ chạy. Dù sao cũng là vị kiếm tu trung ngũ cảnh, cưỡi gió mà chạy không khó, chỉ là không được phiêu dật như vị sư phụ tương lai mà thôi.

Đệ tử không bằng sư phụ, không có gì phải xấu hổ.

Chỉ tiếc bị Ninh Diêu thò tay một trảo, lấy một chùm kiếm khí rậm rạp vừa vặn, cuốn lấy Quách Trúc Tửu, tùy tiện túm đến bên cạnh.

Quách Trúc Tửu lảo đảo đứng vững, khẽ quát một tiếng, hai tay vỗ vào nhau, sau đó mười ngón quấn giao bấm niệm pháp quyết, "Thiên linh linh địa linh linh, Ninh tỷ tỷ nhìn không thấy, đánh cũng không đau!"

Yến Trác hai tay che mặt, hung hăng xoa nắn, tự nhủ: "Bảo ta thu loại đệ tử như Lục Đoan, ta thà bái nàng làm sư phụ."

Nếu Quách Trúc Tửu cho rằng mình làm vậy là có thể tránh được một kiếp, thì quá xem thường Ninh Diêu rồi.

Tiểu cô nương mặt mũi bầm dập rời khỏi Ninh phủ, sinh lực dồi dào. Lúc ra cửa, còn hỏi Ninh tỷ tỷ có muốn ăn bánh ngọt hay không, hơn nữa vỗ ngực cam đoan, mình là do đi đường không nhìn, bị ngã, kết quả không hiểu sao lại bị Ninh tỷ tỷ túm lấy cái đầu nhỏ, gõ vào cửa chính một cái.

Có chút choáng váng, Quách Trúc Tửu một mình rời khỏi tòa thánh địa học quyền này. Nàng đáng thương đi trên đường cái, sờ sờ mặt, đầy lòng bàn tay máu mũi, tùy tiện bôi lên người. Tiểu cô nương ngẩng cao đầu, chậm rãi đi về phía trước, nghĩ thầm luyện quyền quả thực không dễ dàng, nhưng đây là chuyện tốt, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng học được tuyệt thế quyền pháp? Đợi mình học được bảy, tám phần công lực, Ninh tỷ tỷ thì thôi, sư mẫu là lớn, sư phụ chưa chắc đã thiên vị mình, vậy nhịn nàng một chút, nhưng Đổng Bất Đắc, cái ả gái lỡ thì kia, sau này đi đường ban đêm, phải cẩn thận một chút.

Bên hông treo một quả mực xanh biếc đung đưa, tiểu cô nương vẫn luôn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm vạn dặm không mây, nhẹ nhàng gật đầu, hôm nay là một ngày tốt lành.

Hôm nay Trần Bình An cùng Ninh Diêu tản bộ đi về phía Điệp Chướng quán rượu.

Trước kia hai người luyện khí, đều có canh giờ nghỉ ngơi, không nhất định gom được cùng một chỗ, thường thường là Trần Bình An một mình đi về phía Điệp Chướng quán rượu.

Hôm nay Ninh Diêu rõ ràng là cắt ngang tu hành, cố ý cùng Trần Bình An đồng hành.

Trần Bình An cũng không nghĩ nhiều.

Đi ngang qua cái quán rượu ven đường có sinh ý kém xa cửa hàng của mình, Trần Bình An nhìn những câu đối, hoành phi lớn nhỏ kia, khẽ nói với Ninh Diêu: "Chữ viết không bằng ta, ý tứ càng kém xa, đúng không?"

Ninh Diêu nói: "Có nhà đại tửu lâu, mời một vị ký danh đệ tử của Nho gia thánh nhân, là vị quân tử thư viện, tự tay viết chữ viết câu đối, hoành phi."

Trần Bình An cười nói: "Đây là chỉ học được chút da lông, là lối buôn bán vụng về, sẽ không được việc. Ta dám cá, nếu sinh ý của quán rượu không khá hơn, chưởng quầy bên kia sẽ phải thắp hương cầu nguyện, mong khách uống rượu chấp nhận. Ở chỗ này, lớn nhỏ có hơn bảy mươi tiệm rượu, người người bán rượu, Hạo Nhiên thiên hạ có hơn trăm loại rượu tiên gia, muốn uống loại rượu gì cũng không khó, nhưng cuối cùng, bán là cái gì?"

Ninh Diêu hỏi: "Là cái gì?"

Trần Bình An cười không nói, tiếp tục xem xét nội dung những câu đối tựa như tiểu nương tử thẹn thùng kia.

Ninh Diêu nói: "Không nói thì thôi."

Trần Bình An vội vàng nói: "Đương nhiên là muốn những kẻ mua rượu, uống rượu của ta, không phải là kiếm tiên thì hơn cả kiếm tiên, đúng là kiếm tiên lại càng hơn kiếm tiên. Tiệm nhỏ, bàn rượu ghế thô sơ, nhưng lại không câu nệ, chén rượu nhỏ, thiên địa lớn. Cho nên Điệp Chướng kiếm được tiền, cũng không thể đổi bàn rượu ghế, học theo đại tửu lâu làm cho mới tinh, như thế tuyệt đối không được. Yến mập đề nghị hắn dùng tiền riêng nhập bọn, lấy một tòa tiệm tơ lụa lớn buôn bán ế ẩm đứng tên hắn, ta cũng trực tiếp cự tuyệt. Thứ nhất là sẽ làm hỏng phong thủy, uổng phí phong thái vốn có của quán rượu, thứ hai, tòa thành này của chúng ta không tính là nhỏ, mấy vạn người, tính một nửa là nữ tử, làm sao bán không được lụa là? Cho nên ta định nói với Yến mập, đừng thêm tiền nhập bọn vào cửa hàng của chúng ta, chúng ta góp tiền vào tiệm tơ lụa của hắn. Ở chỗ này, người thực sự chịu chi tiền, ngoại trừ kiếm tu thích uống rượu, chính là những người thích làm vui lòng nữ tử. Câu đối mới cho tiệm tơ lụa, ta đều đã nghĩ sẵn rồi..."

Ninh Diêu chậm rãi nói: "A Lương từng nói, nam tử luyện kiếm, có thể chỉ dựa vào thiên phú mà trở thành kiếm tiên, nhưng muốn trở thành nam nhân tốt hiểu lòng người như hắn, không bị nữ tử dùng lời nói như phi kiếm đâm vào tim, không chịu nỗi đau tình khi nữ tử rời xa không quay lại, không uống qua trăm ngàn cân rượu tương tư, thì tuyệt đối đừng mơ tưởng."

Trần Bình An quay đầu nhìn Ninh Diêu, mở to hai mắt, "Nói cũng đúng, mười năm qua, người tâm tâm niệm niệm, cách xa quê hương, tiên nhân phi kiếm cũng khó đuổi kịp, chỉ có luyện quyền uống rượu mới giải sầu."

Sau một khắc, Trần Bình An bỗng nhiên kinh hãi đứng lên.

Sắc mặt Ninh Diêu thoáng lộ vẻ ảm đạm, không chút che giấu. Đôi mắt nàng muốn nói lại thôi. Vốn không giỏi ăn nói, nên nàng chưa từng thổ lộ, bởi vì nàng chưa bao giờ biết cách bày tỏ tâm tình.

Trước kia, thiếu niên đi giày rơm, luyện quyền một trăm vạn lần mới đến được Đảo Huyền sơn, cũng ngốc nghếch như nàng, nên hắn không cảm thấy gì, tựa như chuyện đương nhiên, nàng không nói, hắn không hỏi, nhưng lại hiểu nhau.

Trần Bình An vươn ngón tay cái, khẽ vuốt qua hàng mi của Ninh Diêu, nhẹ giọng nói: "Đừng không vui, hãy giãn mày ra."

Ninh Diêu đáp: "Ta chính là không vui."

Trần Bình An xoay người, ôm lấy Ninh Diêu rồi bắt đầu chạy băng băng.

Ninh Diêu không biết làm sao.

Trần Bình An ôm nàng, một mạch chạy tới quán rượu Điệp Chướng, hơn mười kiếm tu lớn nhỏ, đang ngồi trên bàn hoặc ngồi xổm bên cạnh, ai nấy đều trợn mắt há mồm.

Trong đó không thiếu thiếu nữ trẻ tuổi, phần lớn là khuê nữ các nhà mộ danh mà đến. Thấy cảnh này, chẳng những không sao, ngược lại từng người ánh mắt sáng rực, có nữ tử gan dạ còn uống một ngụm rượu lớn, huýt sáo thành thạo.

Trần Bình An đặt Ninh Diêu xuống, vung tay nói: "Tiền rượu chưa tính, tất cả giảm giá còn chín phần!"

Sau đó Trần Bình An lại bổ sung: "Lời của Nhị chưởng quỹ chưa chắc có tác dụng, lấy ý của Đại chưởng quỹ Điệp Chướng làm chuẩn."

Đám khách uống rượu đồng loạt nhìn về phía Điệp Chướng, Điệp Chướng cười gật đầu: "Vậy giảm còn chín phần."

Lập tức vang lên âm thanh ủng hộ.

Mẹ nó, có thể tiết kiệm chút tiền rượu từ chỗ Nhị chưởng quỹ này, thật không dễ dàng.

Trần Bình An ôm ghế, lại muốn đến góc phố bên kia làm tiên sinh kể chuyện, nhìn về phía Ninh Diêu, Ninh Diêu gật đầu.

Điệp Chướng đi tới bên cạnh Ninh Diêu, khẽ hỏi: "Hôm nay làm sao vậy? Trần Bình An trước kia đâu có như thế. Ta thấy bộ dạng này của hắn, mấy ngày nữa, chắc phải đi khua chiêng gõ trống trên đường mất."

Ninh Diêu liếc xéo đám oanh oanh yến yến líu ríu ở bàn xa xa, cười cười, không nói gì.

Điệp Chướng nhịn cười, ở bên này, nàng đã lén nhắc Ninh Diêu một câu, rằng trong cửa hàng gần đây thường xuyên có nữ tử đến uống rượu, dụng ý khác, tự nhiên là chạy đến Nhị chưởng quỹ thanh danh vang dội kia. Có hai kẻ không biết xấu hổ, chẳng những mua rượu, còn khắc tên lên tấm ván vô sự ở vách tường của quán rượu, viết lời nhắn ở mặt sau. Điệp Chướng nếu không phải chưởng quầy, đã muốn nhịn không được tháo tấm ván xuống rồi. Ninh Diêu trước kia từng đến lật hai tấm ván vô sự kia, xem qua một lượt, rồi lại lặng lẽ lật lại.

Trần Bình An ngồi trên ghế, rất nhanh đã bị một đám lớn trẻ con vây quanh.

Vẫn là câu chuyện sơn thủy thần quái lần trước chưa kể xong, dừng lại ở chỗ mấu chốt, cười tủm tỉm buông một câu "muốn biết chuyện gì, hãy nghe hồi sau phân giải".

Bên cạnh toàn là tiếng phàn nàn.

Đứa nhỏ còn muốn học quyền của Trần Bình An sớm hơn cả Quách Trúc Tửu, ngồi xổm bên chân Trần Bình An, lấy ra một viên tiền đồng từ trong túi, "Trần Bình An, ngươi kể tiếp đi, có tiền thưởng. Nếu không đủ, ta có thể thêm tiền."

Trần Bình An đưa tay đẩy đầu đứa nhỏ ra, "Ra chỗ khác chơi đi."

Sau đó, Trần Bình An từ trong lòng lấy ra tờ giấy được thác từ bia đá, nhẹ nhàng giũ ra, hỏi: "Trong này, có ai không biết chữ không? Có ai muốn học không?"

Một thiếu niên ủ rũ nói: "Không biết chữ thì nhiều, học mấy thứ này có ích gì, vô vị thật. Không muốn nghe mấy thứ này, ngươi kể tiếp chuyện kia đi, không thì ta đi đây."

Trần Bình An nhìn quanh, không sai biệt lắm đều như thế, đối với việc biết chữ nghĩa, đám trẻ con lớn lên ở ngõ hẹp, quả thực cũng không quá hứng thú, nhiệt tình mới mẻ thoáng qua rồi mất, rất khó lâu dài.

Chuyện biết chữ, ở Kiếm Khí trường thành, không phải là không có tác dụng, đối với những kẻ may mắn có thể trở thành kiếm tu, đương nhiên là hữu dụng.

Thế nhưng ở nơi phố lớn ngõ nhỏ, những gia đình bần hàn này, cũng chỉ là chuyện giải buồn. Nếu không phải vì muốn biết trong mấy quyển sách tranh, những nhân vật kia rốt cuộc nói những gì, kỳ thật mọi người đều cảm thấy với những văn tự ngoằn ngoèo trên bia đá kia, từ nhỏ đến lớn rồi đến lúc chết, đôi bên cứ như người dưng nước lã, ta không biết ngươi, ngươi không biết ta, không có quan hệ gì.

Trần Bình An cười nói: "Không vội. Hôm nay ta chỉ giảng cho các ngươi rõ một chữ, nói xong, sẽ kể tiếp chuyện xưa."

Trần Bình An cầm cành trúc gác trên đầu gối, trên đất bùn viết ra một chữ: Ổn.

Trần Bình An cười hỏi: "Ai nhận ra chữ này?"

Có người nói ra.

Sau đó Trần Bình An giơ cành trúc xanh tươi ướt át, mơ hồ có linh khí quấn quanh trong tay lên, nói: "Hôm nay ai có thể giảng rõ chữ này cho ta, ta sẽ tặng cho người đó cành trúc này. Đương nhiên, phải giảng cho thật tốt, ví dụ như ít nhất phải nói cho ta biết, vì sao chữ 'ổn' này, rõ ràng là ý không nhanh, hết lần này tới lần khác lại mang chữ 'cấp', chẳng lẽ không phải mâu thuẫn sao? Chẳng lẽ thánh nhân tạo chữ ngày trước, ngủ gà ngủ gật, mới mơ mơ màng màng, nói bừa ra chữ này cho chúng ta?"

Một đám lớn trẻ con, mắt to trừng mắt nhỏ, ngơ ngác nhìn.

Có thể nhận ra nó là chữ 'ổn', cũng đã rất giỏi rồi, ai còn hiểu được vì sao.

Một tiểu cô nương lén lén lút lút giấu trong đám người, khẽ nói: "Sư phụ tương lai, ta hiểu được ý tứ."

Trần Bình An lắc đầu cười nói: "Không được, ngươi từ nhỏ đọc sách, ngươi mà giảng chữ, đối với những người khác không công bằng."

Quách Trúc Tửu có chút thèm thuồng cành trúc trong tay sư phụ, nếu thứ này mà về tay nàng, trở về con đường nhà mình, vậy chẳng phải uy phong chết nàng sao? Tiểu cô nương có chút ảo não: "Sớm biết thế đã không đi học."

Đang lúc mọi người phát hiện Quách Trúc Tửu, hữu ý vô ý, xê dịch bước chân, tránh xa nàng. Không đơn thuần là sợ hãi và hâm mộ, còn có tự ti, cùng với thứ tự tôn thường đi liền với tự ti.

Lẻ loi trơ trọi ngồi xổm tại chỗ, tiểu cô nương cũng không hề hay biết, nghiên mực nhỏ đeo bên hông nàng, va vào mặt đất cũng không sao cả.

Một thiếu niên mày xanh mắt đẹp, quần áo vá víu nghèo khổ, lấy hết dũng khí, hơi hơi đỏ mặt, chỉ vào chữ trên mặt đất trước mặt Trần Bình An, run rẩy nói khẽ: "Lúa gấp vì ổn, mạ kỳ thật lớn lên nhanh, nhưng lại lớn lên chậm chạp. Nhà ta ở ngõ Thông Minh Sắc Xảo, có một tấm bia đá nhỏ, bên trên có câu 'Cây lúa bỉ phù gặp nhau, phú liệt đế vương hầu', ta từng hỏi tỷ tỷ Điệp Chướng, tỷ ấy biết rõ ý tứ, chẳng qua là tỷ ấy nói kỳ thật cũng chưa từng thấy qua cây lúa bỉ phù. Ta cảm thấy chữ 'ổn' này, có ý lấy lúa làm gốc, gấp là bề ngoài, tựa như ngươi và tỷ tỷ Điệp Chướng mới mở quán rượu, kiếm tiền nhanh, nhưng tiêu tiền chậm, thì có của cải, Điệp Chướng tỷ tỷ liền mua được tòa nhà lớn hơn."

Trần Bình An đối với thiếu niên này đã sớm để ý, là kẻ nghe chuyện xưa, giảng văn giải nghĩa chữ chăm chú nhất, chuyên tâm nhất.

Thiếu niên cũng là một trong những học đồ thợ thủ công sửa chữa lại mặt đường lúc trước.

Thế nhưng Trần Bình An lại phát hiện thiếu niên thể phách gầy yếu, chẳng những đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để luyện quyền, hơn nữa quả thực bẩm sinh không thích hợp tập võ, điều này còn không giống với Triệu Thụ Hạ. Không phải nói không thể học quyền, nhưng rất khó có thành tựu, ít nhất cửa ải tam cảnh, liền chịu không nổi.

Trần Bình An còn chưa hết hy vọng, hỏi qua Ninh Diêu, Ninh Diêu xa xa nhìn thiếu niên, cũng lắc đầu, nói thiếu niên không có tư chất luyện kiếm, bước đầu tiên đều vượt không qua, việc này không thành, mọi chuyện đều đã xong, cưỡng cầu không được. Trần Bình An lúc này mới thôi.

Có lẽ không phải thiếu niên thực sự thích biết chữ, chẳng qua là từ nhỏ cơ khổ, nhà không một vật, không có việc gì, cũng nên làm chút gì đó, nếu không phải tiêu tiền, liền có thể làm cho mình trở nên thoáng khác với bạn cùng lứa tuổi một chút, thiếu niên bần hàn sẽ đặc biệt chăm chỉ.

Trần Bình An cười, gật đầu: "Trương Gia Trinh, ngươi hiểu biết chữ nghĩa, đúng được hơn phân nửa, vậy cành trúc này tặng cho ngươi."

Y đưa cành trúc tới, không ngờ thiếu niên kia lại biết rõ tên mình, mặt càng đỏ hơn, vội vàng hấp tấp, lắc đầu lia lịa: "Ta không cần thứ này."

Trần Bình An bèn thu cành trúc lại, cười hỏi: "Sao thế, muốn học quyền à?"

Trương Gia Trinh vẫn lắc đầu: "Sẽ chậm trễ việc làm công mất."

Trần Bình An mỉm cười: "Có nghề nghiệp vững vàng, mới là gốc rễ để dựng thân. Bằng không uổng phí thời gian tươi đẹp, đến lúc đó oán trời trách đất, thấy đâu cũng có lý, cảm thấy người tốt cũng là sai trái, sẽ phải sốt ruột."

Thiếu niên hiểu lơ mơ, dù ở trong đám bạn cùng lứa tuổi quanh khu phố này, hắn là người hiểu biết chữ nghĩa nhiều nhất, nhưng học vấn chân chính, há dễ tỏ tường? Có điều những lời này của Trần Bình An, không phải đạo lý thánh hiền, chỉ là chuyện nhà thô thiển, Trương Gia Trinh ít nhiều vẫn nghe ra được, ví dụ như Trần Bình An nhận ra hắn làm thuê kiếm tiền, nuôi sống bản thân, điều này khiến thiếu niên an tâm không ít.

Được người khác nhận ra, dù chỉ là chút ít, đối với thiếu niên như Trương Gia Trinh, có lẽ không phải chuyện nhỏ.

Đứa nhỏ ôm bình đào kia, hét lên: "Ta không muốn làm thợ đóng gạch! Không có tiền đồ, lấy vợ cũng không xinh đẹp!"

Trần Bình An đưa tay đè đầu đứa nhỏ bên cạnh, khẽ lay: "Chỉ có ngươi là chí hướng cao xa, được chưa? Ngươi về nhà hỏi cha ngươi xem, mẹ ngươi có xinh đẹp không? Nếu ngươi dám hỏi, có được khí phách anh hùng này, ta sẽ kể riêng cho ngươi nghe một chuyện thần tiên ma quái, vụ làm ăn này, làm không?"

"Ta ngứa da chắc? Chuyện xưa ngươi thường kể, chạy không thoát. Nhưng mẹ ta mà nổi giận, cha ta chỉ có bắt ta ra chịu đòn."

Đứa bé kia giơ bình đào lên, phì phò nói: "Trần Bình An, rốt cuộc có muốn dạy ta quyền pháp không?! Có tiền không kiếm, ngươi là đồ ngốc à?"

Trần Bình An cười đáp: "Hôm nay kể xong phần sau câu chuyện, ta sẽ dạy các ngươi một bộ quyền pháp thô thiển, ai cũng học được, nhưng nói trước, quyền pháp này, rất vô vị, học xong, chắc chắn không có tiền đồ, nhiều nhất là mùa đông tuyết rơi, cảm thấy đỡ lạnh hơn một chút."

Đứa nhỏ ồ một tiếng, cảm thấy cũng được, không học thì phí, bèn ôm chặt bình đào.

Trần Bình An cười ha hả với đứa bé kia: "Tiền bình còn không lấy ra?"

Đứa nhỏ hỏi: "Lừa tiền trẻ con, Trần Bình An ngươi không biết xấu hổ? Ngươi là cao thủ như vậy, thật mất mặt, ta mà không học quyền của ngươi, sau này thành cao thủ, tuyệt đối không giống ngươi."

Xung quanh ghế, tiếng cười vang lên bốn phía.

Ngay cả Trương Gia Trinh và những thiếu niên lớn tuổi hơn, cũng hâm mộ đứa bé kia to gan lớn mật, dám nói chuyện với Trần Bình An như vậy.

Trần Bình An kể tiếp câu chuyện sơn thủy có quỷ quái quấy phá, có người tu đạo hàng yêu trừ ma, sau đó đứng dậy, đặt cành trúc lên ghế, bọn nhỏ nhao nhao nhường chỗ, nhìn nam tử áo xanh kia, chậm rãi đi sáu bước.

Trần Bình An dừng lại, cười hỏi: "Học xong chưa?"

Quách Trúc Tửu nhìn không chớp mắt, tuyệt đỉnh quyền pháp, phong thái tông sư!

Đứa nhỏ ôm tiền bình kia ngơ ngác hỏi: "Xong rồi?"

Trần Bình An gật đầu: "Chứ sao?"

Đứa nhỏ nhẹ nhàng đặt bình đào xuống, đứng dậy, làm một tràng múa may quay cuồng, thở hổn hển thu quyền, cả giận nói: "Đây mới là quyền pháp ngươi đánh thắng nhiều tiểu kiếm tiên như vậy, Trần Bình An! Ngươi lừa ai vậy? Từng bước một đi đường, còn chậm hơn cả rùa, ta nhìn mà sốt ruột thay ngươi!"

Trần Bình An chỉ vào chữ viết trên mặt đất, cười nói: "Quên rồi sao?"

Hắn lại đi lục bộ tẩu thung một lần nữa, vẫn chậm rãi, ung dung ra quyền, vừa đi vừa nói: "Hết thảy quyền pháp, công phu, đều từ chỗ vững vàng mà tìm cầu. Đến một ngày kia, quyền pháp đại thành, một quyền này lại tung ra..."

Đến cuối tẩu thung, Trần Bình An dừng bước, nghiêng người hướng lên, quyền chỉ thẳng trời cao.

Lũ trẻ từng đứa trợn mắt to, nhìn về phía bầu trời.

Trần Bình An đã lặng lẽ thu quyền, cầm lấy cành trúc cùng băng ghế, chuẩn bị rời đi.

Đứa bé kia ngơ ngác hỏi: "Một quyền này đánh ra, lại không có tiếng sấm?"

Những đứa còn lại cũng đều nhao nhao gật đầu, cảm thấy chưa đủ thỏa mãn.

Trần Bình An cười nói: "Ta đâu có chính thức xuất quyền."

Bầu không khí liền có chút gượng gạo.

Quách Trúc Tửu dồn khí đan điền, la lớn: "Oanh long long!"

Trần Bình An đưa tay che trán, có chút mất mặt xấu hổ, nhưng không thể làm tổn thương trái tim non nớt của tiểu cô nương, đành nén lương tâm mà gượng cười, giơ ngón tay cái về phía nàng.

Đám trẻ còn lại đều hai mặt nhìn nhau.

Thôi giải tán, chẳng có chút khí thế nào, vẫn là đợi lát nữa nghe kể chuyện thì hơn.

Trần Bình An gọi Trương Gia Trinh, thiếu niên không hiểu ra sao, vẫn đi tới bên cạnh Trần Bình An, lòng đầy lo sợ.

Đối với thiếu niên mà nói, nam nhân tên Trần Bình An này, chính là một vị... tiên nhân trên trời.

Trần Bình An chậm rãi bước đi, cổ tay khẽ chuyển, lén lấy ra một chiếc lá trúc, kín đáo đưa cho Trương Gia Trinh, khẽ nói: "Tặng cho ngươi, bình thường có thể đeo bên người, cũng giống như cái quyền thung kia, chẳng có tác dụng gì, không phải ta cố ý khảo nghiệm ngươi, sự thật chính là như vậy. Nhưng mà chỉ cần ngươi nguyện ý học quyền, mỗi ngày đi lại nhiều lần, cùng với chiếc lá trúc nhỏ này, có thể giúp ngươi chống đỡ phong hàn chút ít. Lập tức sẽ có tuyết rơi, thời tiết rét căm căm, làm việc được nhẹ nhõm hơn, vẫn là có thể."

Trương Gia Trinh nhận lấy lá trúc, im lặng một lát, rồi hỏi: "Có phải ta thật sự không thích hợp tập võ cùng luyện kiếm?"

Trần Bình An gật đầu nói: "Đúng vậy."

Thiếu niên hốc mắt phiếm hồng, cúi đầu không nói.

Trần Bình An nhìn về phía trước, "Tuổi còn nhỏ, đã có thể tự chịu trách nhiệm với bản thân, là một việc cực kỳ giỏi giang. Trương Gia Trinh, ngươi không nên xem thường chính mình."

Thiếu niên ngẩng đầu.

Trần Bình An cười nói: "Cái tên Gia Trinh này, là ngươi tự mình xem nhiều bi văn như vậy, rồi tự chọn lấy hai chữ mà đặt tên sao?"

Thiếu niên gật gật đầu, "Cha mẹ đi trước, ông nội không biết chữ, những năm trước đây, vẫn chỉ có nhũ danh."

Trần Bình An quay đầu lại nói: "Gia là tốt đẹp, Trinh là kiên định, quả là một cái tên rất hay. Thời gian ở Kiếm Khí trường thành trôi qua không dễ dàng, đây là chuyện ngươi hoàn toàn không có cách nào khác, vậy chỉ có thể cam chịu số phận. Nhưng mà sống thế nào, là do ngươi tự mình quyết định. Về sau có thể hay không tốt hơn, khó mà nói, có thể sẽ càng khó khăn hơn. Nhưng biết đâu sau này tay nghề ngươi thành thạo, sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, trở thành người thợ được hàng xóm láng giềng kính trọng."

Nói đến đây, Trần Bình An quay đầu cười nói: "Nhưng ít nhất, sau này khi ta kể chuyện sơn thủy cho người khác nghe, có thể sẽ nhắc tới, ở Thông Minh Sắc Xảo ngõ hẻm của Kiếm Khí trường thành, có một người thợ tên là Trương Gia Trinh. Ngoài tay nghề ra, có lẽ không còn sở trường nào khác, nhưng từ nhỏ đã thích xem bia văn, hiểu biết chữ nghĩa, không thua kém gì người đọc sách."

Sau khi Trương Gia Trinh rời đi.

Từ đầu đến cuối, Quách Trúc Tửu không hề nói chuyện, chỉ ngẩng đầu nhìn nam nhân một năm rưỡi nữa sẽ là sư phụ của mình.

Trong một thoáng chốc, Quách Trúc Tửu trừng lớn mắt, tràn đầy mong đợi.

Chỉ thấy Trần Bình An bấm đốt ngón tay tính toán, sau đó nói: "Chuyện thu đồ đệ, vẫn cần một năm rưỡi nữa."

Quách Trúc Tửu thở dài liên tục.

Trần Bình An tiếp tục đi về phía trước, đến quán rượu tấp nập, tiền tài như nước chảy, thu hết vào trong túi. Tâm tình Trần Bình An rất tốt, xa xa nhìn thấy cảnh này cũng vui mừng, bèn thuận miệng hỏi: "Ngươi có từng nghe qua một câu trả lời thỏa đáng, nói là thiên hạ có trăm điều hung, mới có thể nuôi dưỡng ra một người viết văn chương truyền thiên cổ hay không?"

Quách Trúc Tửu lắc đầu nói: "Tương lai sư phụ học vấn uyên thâm, tương lai đệ tử học vấn nông cạn, chưa từng nghe qua."

Trần Bình An liền thấy kỳ lạ, phong thủy của Lạc Phách sơn nhà mình, đã lan đến tận Kiếm Khí trường thành này rồi sao? Không có lý nào, đầu sỏ gây nên là khai sơn đại đệ tử Chu Liễm, những người này, cách nơi này rất xa a.

Quách Trúc Tửu hiếu kỳ hỏi: "Phía sau còn có nữa phải không?"

Trần Bình An gật đầu: "Ai ai cũng thích văn chương thiên cổ, nhưng có đáng gì, tất cả các ngươi, đời đời, ở đây vạn năm, đủ làm hổ thẹn tất cả thơ ca thế gian."

Quách Trúc Tửu hỏi: "Sư phụ, có cần đệ tử giúp người đem những lời này, rao khắp phố lớn ngõ nhỏ mấy lần không? Đệ tử vừa đi cọc luyện quyền vừa hô, không mệt người đâu."

Trần Bình An bất đắc dĩ nói: "Đừng."

Quách Trúc Tửu lén cười trộm. Vừa rồi những lời này, có thể giấu giếm huyền cơ đấy, tự xưng đệ tử, gọi sư phụ, hôm nay quả là lời to.

Đến quán rượu bên kia.

Ninh Diêu nhìn Quách Trúc Tửu chuẩn bị chuồn lẹ, tiểu cô nương hấp tấp chạy đến trước mặt Ninh Diêu, cười nói: "Ninh tỷ tỷ, sao hôm nay tỷ đặc biệt xinh đẹp thế."

Ninh Diêu liếc nhìn Trần Bình An.

Trần Bình An cười khổ nói: "Ta không có dạy những thứ này."

Quách Trúc Tửu thấy Ninh tỷ tỷ hiếm khi không đánh mình, thấy tốt thì lấy, về nhà.

Khi còn bé, sẽ cảm thấy có rất nhiều chuyện lớn phải lo âu.

Sau khi lớn lên, sẽ quên mất những nỗi lo âu ấy là gì.

Ninh Diêu cùng Trần Bình An cùng nhau trở về Ninh phủ.

Ninh Diêu hỏi: "Thực sự định thu đồ đệ?"

Trần Bình An gật đầu: "Tạm thời không phải loại ký danh. Quách gia đối đãi mọi người phúc hậu, ta hiếm khi có thể vì Ninh phủ làm chút gì đó."

Ngụy Tấn, chẳng biết từ lúc nào đã sang bên kia cửa hàng uống rượu, dường như nhớ ra chuyện gì, quay đầu nhìn bóng lưng Trần Bình An, thầm cười nhủ: "Trước kia mấy lần chỉ lo uống rượu, quên bẵng mất không nói cho ngươi, Tả tiền bối từ lâu đã nhờ ta nhắn với ngươi, khi nào thì luyện kiếm."

Trần Bình An quay đầu lại, hô to về phía Điệp Chướng: "Đại chưởng quỹ, sau này Ngụy đại kiếm tiên đến đây uống rượu, tất cả đều tính thêm một thành!"

Ngụy Tấn lấy ra một đồng Cốc Vũ tiền, đặt lên bàn: "Dễ thôi."

Ninh Diêu hỏi: "Sao vậy?"

Trần Bình An cười khổ: "Ta phải lập tức đến Kiếm Khí Trường Thành một chuyến, nhờ Bạch ma ma chuẩn bị sẵn vò thuốc, nếu quá muộn không thấy ta, nàng liền đi cõng ta về."

————

Phía bên Kiếm Khí Trường Thành.

Tả Hữu quay mặt về hướng nam, ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần.

Có rất nhiều chuyện, Tả Hữu không hiểu, có một số chuyện coi như có thể hiểu, nhưng lại không muốn chấp nhận.

Vì vậy cuối cùng một mình một người, lựa chọn rời xa thị phi nhân gian, hướng biển rộng ngự kiếm mà đi.

Đó chẳng phải là chuyện kiếm tiên phong lưu gì, trên thực tế nửa điểm cũng không khoái trá.

Bất quá hiện tại, trong những điều Tả Hữu không hiểu, lại có thêm một chuyện.

Tiên sinh không có ở bên cạnh, vậy mà tiểu sư đệ, gan lại dám lớn đến thế.

Đề xuất Tiên Hiệp: Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm (Dịch)
Quay lại truyện Kiếm Lai [Dịch]
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

luan

Trả lời

1 ngày trước

ra thêm phiên ngoại đi ad

Ẩn danh

binh178

Trả lời

1 ngày trước

Phiên ngoại 17: sửa lại 1 số tên nước nha ad

Ẩn danh

sonn52599

Trả lời

3 ngày trước

Sao nghe được 1 đoạn nó k nghe được nửa v

Ẩn danh

binh178

Trả lời

6 ngày trước

vừa dnt xin vip

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

Trả lời

1 tuần trước

Tiện tay dịch lại chương 595 mọi đọc coi mượt hơn không.

Ẩn danh

Khánh Trương

6 ngày trước

Bộ này end chưa ad

Ẩn danh

Hoang Quang

3 ngày trước

Chương 739 phần gần cuối ad có ghi chưa chỉnh sửa, nên từ ngữ đọc không hiểu được, ad chỉnh lại nhá.

Ẩn danh

Luan Sadboy

Trả lời

1 tuần trước

Máy đạo hữu cho mình hỏi chút, Tác giả hình như đang dịch lại từ đầu phải ko, tại đọc từ chap 450 trở đi tác giả về để nguyên chữ hán việt nên có 1 số từ rất mới nên ko hiểu nhân vật đang nói gì.

Ẩn danh

Hoang Quang

1 tuần trước

Bạn đọc đến hết chương 460 là cách dịch lại như cũ, nhưng từ chương 501 trở đi sẽ dịch theo kiểu của chương 450

Ẩn danh

binh178

Trả lời

1 tuần trước

trên pc nghe đọc đc mà trên đt ko nghe đc. ảo thật

Ẩn danh

binh178

Trả lời

1 tuần trước

vip r vẫn ăn qc. haizz

Ẩn danh

binh178

Trả lời

1 tuần trước

Chương 1165 sửa lại Tạ cẩu đi ad, để tạ ch* đọc tục ác =))

Ẩn danh

Tran Nguyen

1 tuần trước

Dịch bằng AI thì thế thôi hẹ hẹ

Ẩn danh

Tiểu tỷ tỷ

Trả lời

2 tuần trước

Thôi chết bọn mãng phụ này r