Thiên hạ Thanh Minh ba nghìn đạo nhân, theo thứ tự tiến vào tòa thiên hạ thứ năm, trong đó Bạch Ngọc Kinh chiếm số lượng đông đảo nhất, hơn ngàn người. Ngoài ra, Huyền Đô Quan, Tuế Trừ Cung, Tiên Trượng Phái, Binh Giải Sơn, đều là những đại môn phái nhất đẳng, số lượng đạo nhân dao động từ hai trăm đến ba trăm. Các tiên gia bậc dưới, số lượng theo thứ tự giảm dần. Bất kể xuất thân môn phái nào, phần lớn đều thuộc về đạo quán chính thống của Thanh Minh thiên hạ, bởi vì chế độ đạo điệp được ban hành rộng rãi.
Ngoài ra còn có ba nghìn đệ tử Phật môn.
Cùng với đó là dòng người tị nạn điên cuồng tràn vào tòa thiên hạ thứ năm, mở cửa hai năm, số lượng đã lên tới gần ngàn vạn.
Nguyên Anh tu sĩ trở xuống, tam giáo cửu lưu đều có, người tu đạo trên núi, phàm phu tục tử dưới núi, lẫn lộn phức tạp, trải qua niềm vui sướng sau đại nạn, muôn hình vạn trạng chúng sinh.
Bọn họ đến từ Đồng Diệp Châu phía đông nam và Phù Diêu Châu phía tây nam, nhưng số lượng người từ hai châu chênh lệch rất lớn. Phù Diêu Châu chỉ di chuyển dân cư vùng duyên hải phía đông, còn Đồng Diệp Châu là toàn bộ châu chạy nạn.
Mỗi nơi đều có một vị đại kiếm tiên chịu trách nhiệm khai mở cửa chính.
Người dùng kiếm mở cửa là lão kiếm tiên Tề Đình Tể của Kiếm Khí Trường Thành.
Văn Thánh nhất mạch, Tả Hữu.
Hai vị kiếm tiên này, ngoài việc mở cửa, còn phải bảo vệ cửa chính, không để đại yêu phá hủy.
Ba nghìn đạo nhân đại khái ở phía đông, đạo sĩ Bạch Ngọc Kinh đã hợp lực tạo ra một vùng biển mây rộng lớn, tử khí mênh mông cuồn cuộn, tạo ra những cơn mưa giữa trời hạn, làm ẩm ướt mặt đất.
Biển mây cao thấp không đều, những đỉnh núi cao hơn biển mây đều là nơi Bạch Ngọc Kinh và các đạo sĩ khác tranh giành.
Có đỉnh núi cách mặt đất không xa, có đỉnh núi dù không cao nhưng vẫn không vượt qua được biển mây, do linh khí và vận số nhiều ít ảnh hưởng.
Đạo sĩ Bạch Ngọc Kinh dựa theo năm thành mười hai lầu, mỗi sư môn cơ bản có kế hoạch tương tự, cố gắng chọn năm ngọn núi liền nhau, khắc Ngũ Nhạc chân hình đồ, dùng pháp bảo trấn áp đỉnh núi, tụ tập linh khí. Mỗi khi Ngũ Nhạc được tạo ra, đó là hình thức ban đầu của một đại vương triều hoặc phiên thuộc tiểu quốc. Ngoài ra, còn có diệu dụng khác, linh khí dồi dào của trời đất bị "giam giữ" gần đỉnh núi cao, trong khu vực Ngũ Nhạc ẩn giấu nhiều thiên tài địa bảo, thường che giấu không được bảo quang dị tượng. Một khi bị đạo sĩ Bạch Ngọc Kinh truy tìm, có thể lập tức thu lấy, có vẻ như là thủ đoạn chỉ thấy lợi trước mắt, nhưng thực tế không tổn hại linh khí chút nào, ngược lại còn có thể ngưng tụ vận số rải rác thành từng luồng số mệnh, quẩn quanh Ngũ Nhạc, hoặc trục xuất đến sông lớn để củng cố, làm nơi lựa chọn cho thần núi thần sông tương lai.
Thế nhưng, kiếm tiên nhất mạch của Huyền Đô Quan lại khiến đạo nhân Bạch Ngọc Kinh căm tức, chỉ chiếm vài toà đỉnh núi linh khí còn tốt, liền bắt đầu chuyên môn phá đám, làm những việc rõ ràng hại người không lợi mình. Mỗi lần chỉ chờ khắc xong bốn bức Ngũ Nhạc chân hình đồ, đạo sĩ Huyền Đô Quan mới lén vẽ lên một bức kiếm tiên chỉ đường đồ của đạo quán nhà mình. Ngũ Nhạc đồ thiếu một bức coi như phế bỏ, phút cuối lại phải đi chọn ngọn núi cao mới khác, thật không dễ dàng, tổn thất to lớn, không thể đo lường.
Vì hành động điên cuồng của kiếm tiên nhất mạch Huyền Đô Quan, các tiên gia đứng đầu như Tuế Trừ Cung lại rất vui mừng, nhao nhao ký kết khế ước, khoanh vùng địa bàn, giảm thiểu xung đột không cần thiết. Tất cả chỉ vì đuổi kịp Bạch Ngọc Kinh, nhanh chóng chiếm đoạt những nơi có phong thủy bảo địa, có tư chất động thiên phúc địa.
Tóm lại, ba nghìn đạo nhân, đều có mưu đồ lâu dài, xung đột lớn nhỏ không ngừng.
Ba nghìn tăng nhân ở phía tây.
Người tị nạn Phù Diêu Châu, tràn vào phía bắc.
Dân tị nạn di chuyển từ Đồng Diệp Châu, ở phía nam.
Kiếm tu Kiếm Khí Trường Thành chiếm cứ tòa thành kia, ở trung tâm.
Ninh Diêu một mình ngự kiếm đi về phía đông, xa xa nhìn thấy tòa biển mây màu tím đạo ý dạt dào, hơi suy nghĩ, nàng liền đi về phía nam.
Sơn thủy xa xôi, thiên địa tịch liêu.
Nhưng trong gang tấc, lại xuất hiện hai cái đầu lâu cổ quái.
Chỉ là chém giết nhưng lại xa không chỉ hai trận.
Chốn này hiểm nguy khôn lường, đương nhiên là ám chỉ tòa thiên hạ thứ năm đến nay vẫn chưa được đặt tên.
Phía bên kia thiên môn, Lục Trầm đưa tay vuốt nhẹ bờ môi, tủm tỉm cười nói: "Tôn đạo trưởng, làm vậy tổn hại hòa khí, không hay lắm chăng? Ta trở về Bạch Ngọc Kinh, ăn nói với sư huynh sao đây? Thôi thì cũng nên vừa phải thôi. Tính khí sư huynh ta, đạo trưởng hẳn cũng rõ, một khi nổi giận, thường bất chấp tất cả. Nếu huynh ấy đến Huyền Đô Quan, ta cũng chẳng khuyên nổi."
Tiểu sư đệ Sơn Thanh đứng cạnh, sắc mặt ngưng trọng.
Tiểu đạo đồng nghiêng lưng đeo hồ lô dưỡng kiếm "Đoằng Đấu", vẻ mặt có chút hả hê, chỉ mong Lục Trầm và Tôn đạo nhân trở mặt thành thù.
Tôn đạo trưởng áy náy đáp: "Đám đồ tôn của bần đạo, đứa nào đứa nấy đều không tuân tổ sư pháp chỉ, như ngựa hoang đứt cương, tuổi trẻ khí thịnh, hành sự thiếu suy nghĩ, bần đạo biết làm sao đây? Hay là ta phá lệ, giúp đạo hữu khuyên nhủ, làm người hòa giải nhé?"
Tiểu đạo đồng nãy giờ vẫn vểnh tai nghe lén, thầm nghĩ Tôn đạo trưởng này thật biết mở mắt nói dối, mình phải học hỏi nhiều. Sau này gặp lại lão tú tài kia, ai mắng ai còn chưa biết chừng.
Tôn đạo trưởng lại cười nói: "Chẳng qua Lục đạo hữu phải thưa trước với Nho gia thánh nhân, đừng để bần đạo mang tiếng thất tín, bước chân ra khỏi cửa quá trăm trượng. Dù sao đây cũng là quy củ do Lễ thánh đích thân lập ra cho đôi bên, bần đạo đối với Lễ thánh vẫn rất kính trọng. Lục đạo hữu thì khác, gan to, lại có sư phụ làm chỗ dựa vững chắc, còn bần đạo thì không may, khai sơn lão tổ Huyền Đô Quan đã đi xa, bần đạo là kẻ giỏi đánh nhất ở đây, lỡ đánh thua, biết tìm ai mà khóc lóc kể lể?"
Lục Trầm bất đắc dĩ đáp: "Tiểu đạo và Lễ thánh không hợp tính nhau, lẽ nào Tôn đạo trưởng không rõ?"
Tôn đạo trưởng cười ha hả: "Tuổi cao, dễ quên."
Tiểu đạo đồng bội phục vô cùng.
Sơn Thanh chau mày.
Cứ để Huyền Đô Quan dây dưa thế này, rút dây động rừng, chậm một bước là chậm cả vạn bước, việc lớn mà hai vị chưởng giáo sư huynh thông qua tòa thiên hạ thứ năm, kiếm đủ năm trăm linh quan, e rằng sẽ bị trì hoãn mấy trăm năm so với dự tính.
Lục Trầm đưa tay vuốt ve đạo quan hoa sen, cười an ủi tiểu sư đệ hai chân tuy đứng trên mặt đất mà lòng như treo trên mây: "Mỗi một kết quả lớn nhỏ, đều là hiển hóa của ngàn vạn đại đạo. Cứ thuận theo tự nhiên, đứng ngoài quan sát là được."
Lục Trầm vốn không để tâm đến xung đột giữa đám đạo sĩ Bạch Ngọc Kinh và kiếm tiên nhất mạch Huyền Đô Quan, nhưng có vài chuyện, tốt xấu gì cũng phải nói qua một lần, sau này về Bạch Ngọc Kinh hay Liên Hoa tiểu động thiên, còn có thể ăn nói với sư huynh và sư phụ. Có điều trong mắt tiểu sư đệ, việc trước mắt chính là việc của bản thân, nói là xấu thì chưa hẳn, nhưng nói là tốt thì tuyệt đối không.
Lục Trầm nhún người, cố gắng nhìn về phía nam, nói: "Tiểu ngưu tị khổng, ngươi nên làm việc chính đi. Ta có thể giúp ngươi đem miếng thiết hoàn và hồ lô dưỡng kiếm kia, giao cho Nho gia thánh nhân."
Tiểu đạo đồng giận tím mặt: "Lục chưởng giáo, xin ăn nói khách khí với tiểu đạo gia một chút!"
Tiểu đạo đồng Quan Đạo này, ở trước mặt Lục Trầm, vẫn luôn giữ quy củ.
Thực ra hắn chẳng sợ Lục Trầm chút nào, nhưng trước khi sư phụ đến Thanh Minh thiên hạ, có dặn dò hắn ba việc, trong đó có một việc là không được kết thù với Lục Trầm.
Lại còn lấy ra một tòa Ngẫu Hoa phúc địa, đặt ở một nơi chưa có dấu chân người tại tòa thiên hạ thứ năm này.
Đồng Diệp châu có một tòa Hùng Trấn lâu, là một gốc ngô đồng cổ thụ, tên là Trấn Yêu lâu, ý tứ cũng gần giống Trấn Bạch Trạch, chỉ là văn vẻ của đám người đọc sách mà thôi.
Lão quan chủ không động đến căn cơ của Trấn Yêu lâu, nhưng không có miếng thiết hoàn của lão đạo nhân làm then chốt đại trận, thì ý nghĩa cũng chẳng còn bao. Vì vậy, ở đây có thể nảy sinh thêm một mối công đức. Thêm vào đó là hồ lô dưỡng kiếm Đoằng Đấu, chính là hai mối. Theo suy đoán của tiểu đạo đồng, nếu sư phụ không cẩn thận luận đạo với Đạo Tổ mà thua, ít ra cũng có thể dựa vào hai mối công đức này, nhờ Lễ thánh lão gia nói giúp, sư phụ và hắn có thể trở về Hạo Nhiên thiên hạ, không cần ở lại Thanh Minh thiên hạ nhìn sắc mặt người khác mà sống. Còn sư phụ rốt cuộc tính toán thế nào, cuối cùng sẽ làm gì, tiểu đạo đồng không quan tâm, dù sao cũng quen sống nương tựa vào sư phụ rồi.
Mà Lục Trầm gọi tiểu đạo đồng nhóm lửa là tiểu ngưu tị khổng, là mắng chửi, một câu mắng hai người, mắng cả vị sư phụ tuổi cao kia. Làm đồ đệ đương nhiên không thể nhịn!
Lục Trầm nói: "Tiểu ngưu tị khổng, lão quan chủ vất vả lắm mới tích cóp được chút tình nghĩa hương hỏa cho ngươi, sắp bị ngươi dùng hết rồi, liệu mà kiềm chế."
Tiểu đạo đồng nghi hoặc hỏi: "Giải thích thế nào?"
Nhóm lửa đạo đồng luôn tự cho mình là đại đệ tử của quan chủ, chỉ là lão đạo nhân lại không coi tiểu gia hỏa là đích truyền, đây cũng là chuyện nhân sinh bất đắc dĩ.
Lục Trầm cười đáp: "Ngẫu Hoa phúc địa chia làm bốn, đem đồng diệp tán tặng cho Trần Bình An, là đoán chắc lòng dạ y mạch lạc, ắt sẽ không an tâm, nhất định phải ở bên kia dựng lều tu hành, tu đạo xem người tự vấn lương tâm. Sau đó, y sẽ gặp vô số thị phi, đúng sai, khốn cục vụn vặt khó hiểu, chuyện như lông ngỗng chất thành núi, dời đi còn khó hơn cả dời núi đá. Cuối cùng, Trần Bình An chỉ có thể phát hiện, tu đạo chỉ cần chăm sóc tốt bản tâm, từ lớn đến nhỏ, từ phức tạp đến đơn giản, từ vạn biến thành một. Lúc đó, Trần Bình An vẫn là Trần Bình An, mà cũng không phải Trần Bình An, bởi vì đã cùng lão quan chủ thành người đồng đạo, rời xa con đường Nho gia. Ngươi hôm nay mang theo một tòa Ngẫu Hoa phúc địa, chính là lão quan chủ đang nhắc nhở ta, đối với ngươi phải kiên nhẫn, nhường nhịn một chút."
Tiểu đạo đồng gật gù, chợt nói: "Có chút đạo lý."
Tôn đạo trưởng cười nói: "Một kẻ dám nói bừa, một kẻ dám giả hiểu, hai người các ngươi đúng là tuyệt phối."
Lục Trầm không để ý.
Tiểu đạo đồng thò tay phải vào tay áo trái, bên trong có lá ngô đồng.
Đó chính là một trong bốn tòa Ngẫu Hoa phúc địa. Lão tú tài quan môn đệ tử mang đi một phần. Một phần bị quan chủ ném vào phúc địa của đạo sĩ trẻ tuổi mất trí nhớ, sau này gặp lại thiếu niên du học là quan lại đệ tử ở kinh thành Nam Uyển quốc tại Bắc Tấn quốc, bên cạnh thiếu niên lúc ấy còn có một con tiểu bạch viên.
Lục Sĩ chiếm một phần.
Du Chân Ý của Tùng Lại quốc, người tu đạo chính thức đầu tiên trong lịch sử Ngẫu Hoa phúc địa. Phúc địa của hắn, nay được sư phụ quan chủ mang đến Liên Hoa tiểu động thiên. Kẻ được Đạo tổ ban cho câu "Ở nhân gian nghìn năm, thường như đồng tử nhan sắc" ấy, ắt hẳn có đại khí vận bên mình. Tiểu đạo đồng đều muốn hâm mộ vài phần.
Tiểu đạo đồng do dự hồi lâu, lại lấy từ trong tay áo ra một quả thiết hoàn, giao cho Lục Trầm, kẻ làm người, làm việc, ngôn ngữ, tu hành đều không quá nghiêm chỉnh.
Phải biết Lục Trầm này là xuất thân từ Hạo Nhiên thiên hạ, "ly kinh phản đạo" đệ nhất, ngay cả Chí Thánh tiên sư cũng bị Lục Trầm mượn danh ngụ ngôn trong sách mà mắng.
Tiểu đạo đồng có quan hệ tốt với lão tú tài, nhưng lại không quen với văn miếu, nên không muốn giao tiếp với những thánh nhân bảo thủ cổ hủ trong ấn tượng. Hơn nữa, nghe Lục Trầm nói tòa thiên hạ này tuy không nhiều cổ quái, nhưng lại rất lớn, một mình đi xa, cẩn thận bị cổ quái ăn thịt.
Lục Trầm cầm thiết hoàn, hơi khuỵu gối, bày ra tư thế dồn khí đan điền, sau đó xoay người, một chân đạp đất, một chân nhếch lên, thân nghiêng về phía trước, đem thiết hoàn ném mạnh đi, hóa thành một đạo hồng quang sáng chói, phá không bay về phía màn trời do Nho gia thánh nhân trấn giữ.
Tiểu đạo đồng rướn cổ, nhắc nhở: "Đừng ném lệch, kẻo Nho gia thánh nhân phải đi tìm."
Tôn đạo trưởng cười ha hả nói: "Không phải nên lo vật ấy đập vào đầu Nho gia thánh nhân một cục u sao? Người đọc sách coi trọng thể diện, đến lúc đó văn miếu truy cứu, Lục Trầm cột thiết hoàn, mà thiết hoàn là của ngươi, vậy nên ngươi và Lục đạo hữu mỗi người một nửa tội, hắn có thể bỏ chạy, ngươi mang theo phúc địa này chạy đi đâu?"
Tiểu đạo đồng cười gượng: "Không đến mức, không đến mức."
Trừng mắt nhìn Lục Trầm.
Lục Trầm gật đầu: "Tâm ổn định, tay chuẩn, chỉ đâu đi tới đó, tuyệt không có nửa điểm sơ suất."
Tôn đạo trưởng gật đầu: "Chỉ đâu đánh đó."
Tiểu đạo đồng càng thêm chột dạ, nhìn Lục Trầm đang giúp mình làm việc, lại nhìn Tôn đạo trưởng đang giúp mình nói chuyện, có chút không chắc.
Tôn đạo trưởng lắc đầu.
Nhóm lửa đạo đồng này thật là một đứa trẻ ngốc. Thiết hoàn vượt không đi xa, vừa đi nghìn vạn dặm, chỉ là khí tức rung động còn sót lại trên đường, cũng đủ để Lục Trầm tinh chuẩn suy diễn núi sông vạn vật.
Điều này khiến Tôn đạo trưởng vô cùng hoài niệm Trần đạo hữu, người mà lão gặp ở Bắc Câu Lô Châu. Đó mới là kẻ thực sự nguyện ý động não suy nghĩ, lại chịu được phần tính toán lâu dài của Đông Hải lão quan chủ.
Xa nhớ năm nào, trên núi tương phùng, đôi bên chân thành đối đãi, cùng chung hoạn nạn, tâm đầu ý hợp, thế nên mới có cảnh "gặp nhau rồi chia ly".
"Trần đạo hữu, làm người phải phúc hậu."
"Tôn đạo trưởng, buôn bán phải công bằng!"
Lúc này Tôn đạo trưởng vuốt râu cười, kẻ trẻ tuổi có đầu óc linh hoạt như vậy, thật đáng thích. Chỉ là làm kẻ qua đường, lại quá mức tàn nhẫn, không chừa lại chút cỏ cây. May thay lúc ly biệt, một câu cuối "Đạo trưởng, đạo trưởng" thành tâm, liền vớt vát lại được.
Sơn Thanh trầm mặc nãy giờ, đột nhiên hỏi: "Tiểu sư huynh, ta muốn một mình đi xa, được chăng?"
Lục Trầm vỗ trán, cười khổ: "Đồng môn sư huynh đệ, hỏi chuyện này làm chi? Chẳng lẽ không ở Thanh Minh thiên hạ, ngươi liền không bước nổi trăm trượng?"
Tôn đạo trưởng vuốt râu cười nói: "Lục đạo hữu, đáng mừng a, tìm được sư đệ tốt."
Sơn Thanh hướng tiểu sư huynh cùng Tôn đạo trưởng chắp tay, sau đó quay người bước ra, một bước trăm trượng, lại cưỡi gió mà đi, đã phá cảnh, đưa thân vào Ngọc Phác cảnh.
Gần như cùng lúc, phương tây có một vị phật tử cũng phá cảnh.
Lục Trầm gật đầu, run cổ tay, "Khá tốt, khá tốt. Suýt nữa không nhịn được."
Tôn đạo trưởng mỉm cười: "Lục đạo hữu tội gì phải tự làm khó mình, lần sau cứ nói với bần đạo một tiếng, một cái tát là xong, ai đánh mà chẳng được."
Tiểu đạo đồng lo lắng hỏi: "Lục chưởng giáo, sao người biết sau này ta sẽ đem 'Đo Lường Đấu' hồ lô tạm cho văn miếu mượn? Sư phụ tự mình thi triển thuật che mắt, người cũng không biết chuyện ở Đồng Diệp châu..."
Lục Trầm cười đáp: "Thân ở chức cao, mỗi ngày nhàn rỗi, chẳng phải chỉ có thể suy nghĩ lung tung, đoán đông đoán tây, nghĩ nam nghĩ bắc."
Tiểu đạo đồng đưa tay sờ sờ cái hồ lô vàng óng cực lớn sau lưng.
Lục Trầm nói: "Cái 'Đo Lường Đấu' này, lão quan chủ, ngươi, vị thánh hiền nơi đây, trung thổ văn miếu, Bảo Bình châu Tú Hổ, Dương lão đầu, một đường gián tiếp, cuối cùng là muốn đưa đến tay một cô nương họ Lý."
Tiểu đạo đồng cau mày: "Lại là Lục chưởng giáo đoán mò sao?"
Có chút không nỡ cuộc chia ly này, dù cho "Đo Lường Đấu" cuối cùng chắc chắn sẽ được trả lại.
Lục Trầm cười hỏi: "Có từng nghĩ, bảy miếng hồ lô dưỡng kiếm, ban đầu xuất phát từ tay ai?"
Một cây dây leo, kết ra bảy miếng hồ lô dưỡng kiếm, cuối cùng, chính là một phần của Hạo Nhiên thiên hạ.
Bảy nhánh mạch lưu chuyển, hợp lại làm một.
Đạo tổ nhàn rỗi quan sát đạo lý này, cũng giống như việc ngồi xem hoa sen trong ao nở rồi tàn, giọt nước rơi xuống nơi nào, là cùng một lẽ vậy.
Đạo Tổ đạo pháp cao siêu, thông thiên triệt địa, há lại không làm được gì? Văn miếu tất nhiên không có lý do gì để cắt đứt những mạch lạc đã cắm rễ sâu vào Hạo Nhiên thiên hạ.
Tiểu đạo đồng thắc mắc: "Đương nhiên, sau đó thì sao?"
Tôn đạo trưởng mỉm cười: "Đàn gảy tai trâu, vịt nghe sấm."
Lời này chẳng khác nào mắng một mà trúng bốn người.
Lục Trầm bất đắc dĩ: "Tôn đạo trưởng, ta thật sự rất tôn sư trọng đạo."
Tôn đạo trưởng giả vờ: "Ngươi nói gì cơ? Bần đạo già cả hồ đồ, tai nghe không còn rõ nữa."
Lục Trầm cười trừ.
Dù sao sư phụ mình cũng không để ý, làm đồ đệ tốt nhất đừng nên xen vào chuyện của người khác.
Chỉ còn lại tiểu đạo đồng ngơ ngác, đầu óc rối bời.
Hắn chỉ biết Đạo Tổ năm xưa tự tay trồng cây hồ lô, sau khi "kết quả", liền sinh ra bảy bầu hồ lô dưỡng kiếm tốt nhất thiên hạ.
So với giàn hồ lô "được trời ưu ái" của kiếm tiên Thiệu Vân Nham ở Xuân Phiên trai, Đảo Huyền sơn, thì kém xa không thể sánh bằng.
Bầu hồ lô lớn màu vàng óng sau lưng tiểu đạo đồng, là một trong bảy bầu hồ lô dưỡng kiếm quý hiếm nhất thiên hạ, tên là "Đo Bằng Đấu", chứa đựng vô số nước Đông Hải, nghe đồn khiến toàn bộ mặt biển Đông Hải hạ xuống vài thước. Chỉ là quan chủ sư phụ không dùng nó để dưỡng kiếm, mà lại dùng để bắt giao, dưỡng giao. Đặc biệt trước khi "phi thăng" lên Thanh Minh thiên hạ, lão quan chủ còn âm thầm làm một chuyện lớn.
Lúc trước Lý Liễu và Cố Xán gặp lại trên biển ở Nghỉ Long Thạch, trên đó không có một con giao long nào bố vũ nghỉ ngơi, chính là vì lý do này. Bởi vì thủy giao trên biển hai bên Đồng Diệp châu, gần như đều bị lão đạo nhân bắt sạch, thủy giao ở các hải vực khác, cũng phần lớn chủ động tiến vào trong "Đo Bằng Đấu". Mà Giao Long Câu nằm giữa Đảo Huyền sơn và Vũ Long tông, khiến giao long mệt mỏi không cần phải dừng chân nghỉ ngơi ở Nghỉ Long Thạch.
Nho gia thánh nhân năm xưa không ngăn cản việc này, tất nhiên là có tính toán riêng của văn miếu.
Sáu bầu hồ lô dưỡng kiếm còn lại, đều là bảo vật vô giá:
* Bầu dưỡng được nhiều kiếm nhất, tên là "Lông Trâu". Tên tuy không hay, nhưng phẩm chất và uy lực đều cực kỳ đáng sợ. Cũng là bầu có thể giúp chủ nhân tranh thủ được nhiều nhân tình của kiếm tu, kiếm tiên trên núi nhất.
* Bầu giúp phôi kiếm phi kiếm bản mệnh thành hình nhanh nhất, tên là "Chung Nam Sơn Đường". Tư chất kiếm tu càng tốt, phi kiếm bản mệnh càng nhiều, một khi có được bầu hồ lô này, sẽ càng như hổ thêm cánh.
* Bầu tạo ra phi kiếm cứng rắn nhất, tên chỉ có một chữ, "Ba".
* Bầu có mũi nhọn sắc bén vô cùng, kiếm tu có thể dùng một kiếm phá vạn pháp, kiếm trong bầu này lại có thể phá vạn kiếm, tên là "Tâm Sự", ý chỉ tâm tưởng sự thành.
* Bầu có phi kiếm nhỏ bé nhất, xuất kiếm nhanh nhất, có thể luyện hóa đến mức vô hình, vượt qua dòng sông thời gian, "Lập Tức".
* Bầu có thể bảo vệ thể phách chủ nhân tốt nhất, thích hợp đựng rượu, tu sĩ uống rượu chính là hấp thu kiếm khí, hơn nữa không có bất kỳ tai họa ngầm nào. Tên là "Rượu Ngon". Ngụ ý chuyện tốt đẹp ở nhân gian, uống rượu ngon là đứng đầu.
Tổng cộng bảy bầu hồ lô dưỡng kiếm, không biết vì sao đều lưu lạc tại Hạo Nhiên thiên hạ.
Tiểu Bảo Bình châu, phúc lớn mệnh lớn, có được hai bầu. Bầu hồ lô dưỡng kiếm tử kim "Lông Trâu" của Chính Dương sơn, từng được trao cho một nữ tử kiếm tu được sư môn kỳ vọng, Tô Giá.
Tất nhiên đây không phải vật tổ truyền của Chính Dương sơn, Chính Dương sơn còn chưa có nội tình như vậy, mà là nửa đường có được.
Tuyệt vời! Dưới đây là bản viết lại theo văn phong tiên hiệp, giữ đại từ nhân xưng và sử dụng ngữ pháp tiếng Việt chuẩn:
Miếu Phong Tuyết cũng có một quả hồ lô dưỡng kiếm trắng như tuyết. Ngụy Tấn, kẻ bốn mươi tuổi đã bước chân lên Ngũ Cảnh kiếm tiên, sớm đoạt được. Tiểu đạo đồng suy đoán, quả đó chính là "Tửu Tiên" (Rượu ngon).
Ngoài ra, đại đệ tử của Bạch Đế thành chủ tại Trung Thổ Thần Châu, lấy được một quả "Tam Ba". Lưu thị tài thần ở Ngai Ngai Châu, nửa mua nửa cướp, đoạt được một quả "Chung Nam Sơn", trân tàng đã lâu, không dễ dàng khoe khoang. Lão còn rêu rao, đó sẽ là sính lễ khi con trai trưởng Lưu U Châu kết hôn sau này.
Bạch Thường, đại kiếm tiên đất bắc Bắc Câu Lô Châu, đã chiếm được "Chung Nam Sơn Đường".
Tuy nhiên, "Tâm Sự" và "Lập Tức", hai quả thích hợp nhất cho kiếm tu chém giết, có công phạt lớn nhất trong các hồ lô dưỡng kiếm, tung tích vẫn còn là ẩn số.
Tiểu đạo đồng muốn vớt vát chút thể diện, bèn cười đùa: "Lục chưởng giáo, có muốn tiếp kiến một vị con cháu Lục thị chăng?"
Lục Trầm thấy Lục Sĩ. Làm cho người ta suy nghĩ một chút thì có thú.
Lục Trầm cười đáp: "Một đứa nhỏ ở Đảo Huyền Sơn đến Tam Thanh hương khói còn không thắp nổi, không cần gặp làm chi."
Tôn đạo trưởng đưa mắt nhìn xa, tặc lưỡi khen kỳ lạ, quả là một Sơn Thanh có chút ý tứ.
Ngoài miệng nói đi xa, kỳ thực lại thẳng hướng đỉnh núi mới chiếm của Huyền Đô Quan, xem ra là muốn tru diệt toàn bộ đạo nhân Nguyên Anh cảnh trở xuống của Huyền Đô Quan nhất mạch?
Lục Trầm than thở: "Không hợp lý, không hợp lý, thật không sợ tiểu sư huynh bị Tôn đạo trưởng đánh chết sao?"
Tôn đạo trưởng gật đầu: "Đuổi chó vào ngõ cụt, ắt chó sẽ cùng đường mà cắn lại."
Tôn đạo trưởng đã nói vậy, Lục Trầm cũng không còn lời nào.
Tôn đạo trưởng lập tức cười nhạo: "Lý lẽ là như vậy, nhưng dễ gì giết được? Trên người bảo vật nhiều vô số, chiến lực tu vi thêm một cảnh thì đã sao? Bần đạo Huyền Đô Quan kiếm tiên nhất mạch, tuy không giàu có bằng đám tiên nhân già trẻ ở Bạch Ngọc Kinh, nhưng luận về đánh nhau, vẫn có chút bản lĩnh."
Phía tây, một thiếu niên tăng nhân, gần như cùng lúc với Sơn Thanh phá cảnh.
Huyền Đô Quan có một nữ quan trẻ tuổi đeo kiếm, phá cảnh chậm hơn một chút.
Tuy nhiên, Sơn Thanh chống kiếm nghênh địch, vẫn có lực đánh một trận, tuy khó lòng chiến thắng, nhưng ngăn cản Sơn Thanh một lát thì có thể.
Người tu đạo Huyền Đô Quan, xuống núi làm việc, hoặc là hòa hòa khí khí mặc người đánh chửi, không dễ dàng động thủ, hoặc là đã ra tay ắt đánh đến chết mới thôi.
Hơn nữa, đạo sĩ Huyền Đô Quan còn... thích nhất là hô hào đồng môn, bằng hữu, cùng nhau vây đánh đối thủ.
Vì vậy, đạo sĩ dưới Ngũ Cảnh của Huyền Đô Quan thường là đã trải qua những trận chiến lớn.
Đương nhiên, một khi bước chân lên Ngũ Cảnh, không nên hành sự quang minh chính đại như vậy nữa, theo lời lão tổ sư, chính là truyền đi không hay.
Còn chuyện không quang minh chính đại lén lút làm gì, Tôn đạo trưởng quanh năm vân du, không thấy không nghe, đương nhiên không quản. Bần đạo thu đệ tử, đệ tử thu đồ tôn, cứ thế truyền thụ đạo pháp, kiếm thuật, sau này xuống núi du lịch, làm rạng danh hay bôi nhọ Huyền Đô Quan, tự các ngươi liệu mà làm.
Thực tế, Tôn Hoài Trung luôn bỏ qua việc nhỏ.
Bởi vì lão có câu cửa miệng: "Bần đạo tu đạo thành công, cho nên tâm bình khí hòa."
Lão quan chủ vốn chỉ để tâm chuyện đại sự, nên thường có câu cửa miệng: "Bần đạo đời này cần cù luyện kiếm, há lại vì cùng kẻ ngu độn giảng đạo lý?"
Lục Trầm kỳ thực tại tòa thiên hạ thứ năm, sau khi mở hai đạo cửa lớn, liền thường xuyên bấm đốt ngón tay tính toán.
Tôn đạo trưởng hỏi: "Nhớ mong Hạo Nhiên thiên hạ đến vậy sao?"
Lục Trầm mỉm cười đáp: "Ở Ly Châu động thiên, bày sạp xem bói nhiều năm, khó tránh khỏi có chút lo lắng."
Tôn đạo trưởng run rẩy tay áo, đưa tay bấm đốt ngón tay như bay, ồ lên một tiếng rồi nói: "Thật trùng hợp. Không ngờ Lục đạo hữu xa xứ không bao lâu, so với bần đạo còn kém xa, mà nhân quả lại sâu đậm đến thế. Càng không ngờ hai ta đường ai nấy đi, chưa từng gặp mặt, vẫn còn có chút nhân quả cùng xuất hiện. Chẳng qua bần đạo là thiện duyên, Lục đạo hữu lại là ác quả, bần đạo thay ngươi lo lắng a."
Lục Trầm phụ họa: "Đúng là đáng lo a."
Dù sao Tào Từ nay mới chỉ là Sơn Điên cảnh.
Năm đó hắn trở về cố hương, ở trấn nhỏ bày hàng xem tướng số, đáng tiếc bên cạnh chỉ có một con văn tước xem vận văn chương, nếu có thêm một con võ tước, thì thuật che mắt của Tề Tĩnh Xuân đã chẳng có tác dụng.
Lục Trầm run rẩy tay áo, không bấm đốt ngón tay thôi diễn nữa.
Tôn đạo trưởng vẫn còn bấm đốt ngón tay trong tay áo, cười nói: "Lục đạo hữu không chịu nổi rồi sao?"
Lục Trầm tức giận: "Quan chủ bớt ở đó giả thần giả quỷ đi."
Tôn đạo trưởng cười lớn, đưa tay run tay áo, dù chỉ là làm dáng một chút, cũng coi như thắng Lục Trầm ngươi một trận. Trở về Huyền Đô quan, sẽ cùng đệ tử đích truyền tán gẫu đôi câu, còn phải "dặn dò" bọn chúng chuyện nhỏ nhặt này, không cần phải rỉ tai đám đồ tôn.
Lục Trầm cảm khái: "Tòa thiên hạ này mở cửa, năm tòa thiên hạ, liền một mạch thông suốt."
Tôn đạo trưởng thu liễm ý cười, gật đầu: "Tính ra là khó khăn nhất."
Hai người im lặng.
Thêm một đạo đồng nghe đạo pháp mà như vịt nghe sấm bên cạnh.
Lục Trầm tiện miệng nói: "Đáng tiếc không thể đi gặp vị Sương Hàn đạo hữu kia, thật là một điều đáng tiếc không nhỏ."
"Bội thực mà chết cũng coi như là nửa đạo lữ của Sương Hàn đạo hữu." Tôn đạo trưởng thở dài: "Thế nhân chỉ vì tình mà khốn, Sương Hàn đạo hữu lại đi một con đường riêng, dùng cái đó mà vây khốn người trong lòng, si tình mà lại độc ác. Người ngoài cũng chẳng biết nói đúng sai thế nào."
Tuế Trừ cung trong lịch sử, vị cung chủ Ngô Sương Hàng gánh vác danh tiếng lẫy lừng, gần như một mình một sức, cứng rắn đưa một môn phái nhị lưu, nâng lên thành đại tông môn nổi trội nhất Thanh Minh thiên hạ.
Sau khi hắn đứng vững gót chân, mới có một đám thiên chi kiêu tử, bao gồm cả Thủ Tuế nhân, nhao nhao quật khởi.
Mà bản thân Ngô Sương Hàng, từng có mặt trong danh sách mười người đứng đầu Thanh Minh thiên hạ, tuy thứ hạng không cao, nhưng đứng trong top 10 của cả thiên hạ, ắt hẳn phải có chút bản lĩnh.
Kẻ này rõ ràng có thể phá tan bình cảnh Phi Thăng cảnh, nhưng vẫn cứ bế quan không ra. Bởi vì Ngô Sương Hàng đã quá lâu không hiện thân, nên mấy trăm năm trước, đã rớt khỏi top 10.
Tiểu đạo đồng đối với nội tình của những đỉnh núi này cực kỳ hứng thú, hiếu kỳ hỏi: "Vậy Ngô Sương Hàng kia, nếu dốc toàn lực, thi triển hết thuật pháp, liệu có đánh thắng được hai vị không?"
Lục Trầm mỉm cười nói: "Tu đạo pháp, há chẳng phải là vì không cần tranh đấu sao?"
Tôn đạo trưởng gật đầu cười nói: "Không nên chỉ vì đánh nhau mà thôi."
Tiểu đạo đồng khịt mũi coi thường, chẳng phải Bạch Ngọc Kinh đạo sĩ cùng Kiếm Tiên đạo mạch, hai đám người kia đang làm gì?
Lục Trầm kiễng chân nhìn vận mệnh thiên địa lưu chuyển, không khỏi nói: "Ngôi đệ nhất không còn phải lo lắng rồi ư?"
Tôn đạo trưởng nói: "Ngươi nên may mắn không phải là Trần đạo hữu đến nơi này. Nếu không, tương lai một trận vấn kiếm, hai tòa thiên địa va chạm, đều là chuyện có thể xảy ra."
Lục Trầm cười nói: "Sai rồi, nếu là hắn đến đây, chỉ càng thêm bó tay bó chân, đại đạo dừng lại ở đó mà thôi."
Tôn đạo trưởng vuốt râu gật đầu: "Cũng phải."
Tiểu đạo đồng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hai người có thể nói chuyện gì đó ta nghe hiểu được không?"
Lục Trầm nói: "Khó."
Tôn đạo trưởng nói: "Rất khó."
Tại vùng đất trung tâm của thiên hạ này, hai vị Nho gia thánh nhân tọa trấn màn trời, một vị đến từ Lễ thánh nhất mạch của Lễ Ký học cung, một vị đến từ Á thánh nhất mạch của Hà Thượng thư viện, đều là thánh hiền được thờ phụng trong văn miếu.
Một người đem tất cả những gì chứng kiến ghi chép lại tỉ mỉ, một vị nhìn chằm chằm vào cửa chính, đề phòng tu sĩ thượng ngũ cảnh lẻn vào, không cho phép tu sĩ Nguyên Anh của hai môn nam bắc xâm nhập.
Hai vị thánh nhân đều dẫn theo một đệ tử của bản mạch, đều là thân phận quân tử của học cung thư viện.
Trong đó có một vị quân tử, đeo một thanh trường kiếm "Hạo Nhiên Khí", trước kia du lịch Kiếm Khí trường thành, được bằng hữu tặng cho.
Hai vị quân tử, nhờ quan hệ với thánh nhân, có thể ngồi xem non sông, thưởng lãm thiên hạ, gặp gỡ rất nhiều người lạ việc lạ.
Ví như trong ba nghìn đạo nhân, có một kẻ đứng đầu của một đại đạo môn, thân là tổ đình của Phù Lục phái, cảnh giới Nguyên Anh, tên là Nam Sơn.
Làm đối thủ một mất một còn của Thải Thu sơn, cũng có một vị tu sĩ Nguyên Anh, nữ tử tên là Du Nhiên.
Đôi nam nữ này, không những sinh cùng năm cùng tháng, mà ngay cả giờ sinh cũng giống hệt nhau, không sai chút nào.
Ngoài ra, hai vị quân tử còn hiểu biết rất nhiều chuyện về Thanh Minh thiên hạ.
Những điều này, xưa nay chưa từng được ghi chép trong sách thánh hiền.
Hạo Nhiên thiên hạ có mười loại tán tu, ví như thợ may, Nam Hải độc kỵ lang, đều bị coi là hạng người tà đạo, gặp phải là giết. Thanh Minh thiên hạ cũng có mười loại tu sĩ không được chào đón, tuy chưa đến mức như chuột chạy qua đường, nhưng tuyệt đối không dám bén mảng đến khu vực Bạch Ngọc Kinh.
Mười loại đó lần lượt là: Kẻ trộm gạo, thi giải tiên, quyển liêm hồng tô thủ, phu khuân vác, người khiêng quan tài, tuần sơn đặc phái viên, trang điểm nữ quan, tróc đao khách, nhất tự sư, tha liễu hán.
Lần này ba nghìn đạo nhân tiến vào tân thiên địa, ngoài số lượng đã định của các đại tông môn, còn có mấy trăm vị "sơn trạch dã tu" của Thanh Minh thiên hạ, nhờ duyên may và phúc đức sâu dày, mỗi người đều được Bạch Ngọc Kinh ban cho một tấm lệnh bài bằng ngọc để thông hành.
Mà trong và ngoài tòa thành của kiếm tu, sau khi Ninh Diêu nhập cảnh Ngọc Phác, dù nàng đã cố ý rời xa thành trì, độc hành viễn phương, vẫn khiến cho các vị Nguyên Anh kiếm tu của Kiếm Khí trường thành, bao gồm cả Tề Thú, bị thiên địa đại đạo áp chế thêm vài phần. Đặc biệt là Tề Thú, vốn là người có hy vọng nhất sau Ninh Diêu phá vỡ bình cảnh Nguyên Anh, nhưng vì Ninh Diêu không chỉ đột phá, mà còn tiến cảnh thần tốc ở tầng Ngọc Phác, nên việc phá cảnh của Tề Thú lại càng bị tụt lại phía sau so với Sơn Thanh, phương tây phật tử và nữ quan Huyền Đô quan, những thiên chi kiêu tử kia.
Thiên địa sơ khai, rất nhiều đại đạo hiển hóa rõ ràng, ảnh hưởng sâu sắc. Về sau, chúng sẽ càng ngày càng trở nên mơ hồ, khó hiểu.
Tuy nhiên, với tư chất trứ danh của Tề Thú, cùng với tiềm năng trở thành lĩnh tụ của hình quan nhất mạch, y chắc chắn sẽ là người thứ hai trong nhóm tu sĩ đạt cảnh Ngọc Phác trong vòng mười năm đầu.
Nhóm đầu tiên, kỳ thực chỉ có một mình Ninh Diêu.
Sau đó là nhóm thứ hai, bao gồm Sơn Thanh, phương tây phật tử, Tề Thú, số lượng không quá nhiều, tối đa là mười người.
Trong chín mươi năm tiếp theo, những tu sĩ khắp nơi đạt đến thượng ngũ cảnh sẽ thuộc nhóm thứ ba.
Tu sĩ Đồng Diệp châu và Phù Diêu châu vẫn sẽ không nhiều, bởi vì so với hai cửa chính đông tây, hai nơi nam bắc tiến vào thiên hạ thứ năm này, ngoài mấy vị Nguyên Anh tu sĩ có thể đếm trên đầu ngón tay, sẽ không đưa Nguyên Anh tu sĩ vào tân thiên địa. Mà số ít Nguyên Anh tu sĩ kia sở dĩ trở thành ngoại lệ, tự nhiên là nhờ công đức của tông môn họ, cùng với tâm tính của bản thân tu sĩ, đều được văn miếu trung thổ công nhận, ví dụ như nữ quan của Thái Bình sơn, kiếm tu Hoàng Đình. Ngay cả nàng, cũng không ngoại lệ, đều bị sư môn cưỡng chế đến đây, mà sư môn của họ dĩ nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc sư môn bị diệt, người người chết trận, chỉ để lại một người vì tổ sư đường mà thêm một nén nhang.
Bây giờ đã là giữa đêm giao thừa năm Gia Xuân thứ năm.
Trước đây, việc lựa chọn niên hiệu là Gia Xuân, hay theo đề nghị của văn miếu, đã nổ ra một cuộc tranh cãi không nhỏ. Cuối cùng chọn niên hiệu Gia Xuân, thực ra là việc mới được chính thức xác định cách đây không lâu, vì vậy trước đó, hai cách nói vẫn được sử dụng song song, lão tú tài dùng một cách, văn miếu dùng một cách, không ai chịu ai. Đương nhiên, theo lời lão tú tài, là do Bạch Dã huynh đệ hiếm khi không làm người câm, lần đầu tiên mở miệng vàng ngọc, Bạch Dã nói hắn cảm thấy hai chữ Gia Xuân cực kỳ hay, ý nghĩa lại càng tốt đẹp, mỗi ngày lại cầm kiếm kề cổ mình, một tú tài lụi bại, không dám không nghe theo.
Ngoài ra, nguyên niên rốt cuộc là năm nào, là năm lão tú tài và Bạch Dã cùng tiến vào tân thiên địa, hay là khi tòa thành của Kiếm Khí trường thành rơi xuống đất, định làm điểm bắt đầu của nguyên niên, lại nổ ra một trận tranh cãi.
Đương nhiên lại là lão tú tài một mình ầm ĩ với cả văn miếu.
Cuối cùng, lão tú tài đều thắng cả hai trận. Về chuyện niên hiệu Gia Xuân, Bạch Dã vốn đã chống kiếm mở đường, lại thêm công đức khai thiên lập địa, thực sự quá lớn. Trong quá trình này, lão tú tài dĩ nhiên cũng không nhàn rỗi, có thể nói là không ngại gian khổ, lập được rất nhiều công lao, ví dụ như nắm chắc định hình sông núi. Vì vậy, văn miếu coi như đã chấp nhận lão tú tài, "chúng ta nể mặt Bạch Dã". Có điều, kỳ thực kẻ ngốc đều hiểu rõ, vị được mệnh danh là người đọc sách đắc ý nhất nhân gian kia, Bạch Dã, nào có nhúng tay vào chuyện niên hiệu. Còn cầm kiếm kề cổ lão tú tài? Ai kề kiếm vào cổ ai còn khó nói.
Mà Gia Xuân nguyên niên, cuối cùng được ấn định vào thời khắc thành trì rơi xuống, cũng là sau những tranh cãi không ngừng. Đó là khi lão tú tài rời khỏi thiên hạ thứ năm không lâu, liền dương dương tự đắc đến văn miếu một chuyến, đi đường nghênh ngang, lỗ mũi chỉ lên trời, hai tay áo phất phới. Nguyên lai, lão tú tài đã trộm được bức thiên hạ sưu sơn đồ tổ tông họa quyển từ chỗ Bạch Trạch. Kỳ thực ban đầu, văn miếu vẫn hy vọng đặt Gia Xuân nguyên niên vào thời điểm lão tú tài và Bạch Dã bắt đầu tiến vào thiên địa mới, nhưng lão tú tài lại tình nguyện từ bỏ toàn bộ công đức của mình, chỉ để đổi lấy một phần đại đạo số mệnh che chở cho tòa thành kia, hơn nữa một bức sưu sơn đồ, lão tú tài vẫn không muốn giữ cho riêng mình, mà là tặng cho Nam Bà Sa châu, văn miếu bên kia mới không còn lời nào để nói.
Lúc đó, sau cánh cửa đóng kín của văn miếu, vốn là lão tú tài cùng Phó giáo chủ văn miếu, Đại tế tửu học cung và các vị sơn chủ của trung thổ thư viện, ầm ĩ một trận lớn.
Về sau, Á thánh đến, thậm chí ngay cả Lễ thánh cũng đến.
Lão tú tài nói thẳng, người đọc sách chúng ta, không chỉ phải đóng cửa chính trong nhà để cãi nhau, mà còn phải đóng cửa thư phòng lại, bằng không ta không sợ mất thể diện, các vị đều là những bậc tông chủ nho nhã, quá mức mất thể diện, lại để cho đám vãn bối chê cười. Vì vậy, cuối cùng, ngoại trừ ba người, tất cả đều rời khỏi cửa chính văn miếu, ngoan ngoãn đứng bên ngoài quảng trường chờ tin tức.
Dù sao đến cuối cùng, hai vị Phó giáo chủ, ba vị Đại tế tửu và hơn mười vị sơn chủ thư viện, liền chứng kiến một màn: Ba vị thánh nhân dắt tay nhau đi ra khỏi văn miếu, ban đầu lão tú tài và Á thánh đi hai bên Lễ thánh, ai ngờ lão tú tài lại ung dung thả chậm bước chân, đẩy Á thánh ra, nghênh ngang đi giữa. May mà Lễ thánh mỉm cười, Á thánh không trách, cứ như vậy để lão tú tài vượt qua quy củ một hồi.
Nhưng lão tú tài vẫn là lão tú tài, không khôi phục thân phận Văn thánh, tượng thần càng sẽ không được chuyển vào văn miếu, sẽ không bồi tự Chí thánh tiên sư.
Cuối cùng, mọi người đều tản đi.
Dưới đây là bản viết lại theo cú pháp và ngữ pháp tiếng Việt, giữ văn phong truyện tiên hiệp:
Chỉ thấy lão tú tài cô độc ngồi trên bậc thềm, miệng lẩm bẩm không ngừng, tựa hồ đang cùng ai đó hàn huyên chuyện gia đình. Lão than thở, kể khổ, khuôn mặt chưa khi nào hết vẻ u sầu. Mà ngày hôm nay, lão tú tài than thì ít, khoe khoang thì nhiều.
Bên cạnh lão, một vị lão giả được tôn xưng là Chí Thánh Tiên Sư đang an tọa. Lão nhân vốn định cáo từ để lo việc, nhưng lại bị lão tú tài nắm chặt lấy tay áo, không cách nào rời đi. Lão nhân đành khẽ giật tay áo, ý bảo đã đủ rồi.
Lão tú tài thấy vậy liền nghiêng người, một tay hóa hai tay níu chặt lấy tay áo lão nhân, nói: "Chuyện trò thêm chút nữa, thêm chút nữa thôi! Mới hàn huyên đến đâu, còn chuyện tên quan môn đệ tử của ta đến Kiếm Khí Trường Thành tìm vợ, vẫn chưa kể hết. Lão đầu tử, ngươi không biết đó thôi, tên quan môn đệ tử này của ta, chính là kẻ kế thừa toàn bộ tinh hoa học vấn nhất mạch của ta. Chuyện tìm vợ, càng là trò giỏi hơn thầy, vượt xa cả tiên sinh lẫn sư huynh!"
Lão nhân bất đắc dĩ nói: "Một kiếm kia của Bạch Dã, coi như đã nương tay lắm rồi."
___________________
Phía nam, nơi toà cửa chính kia, Nho gia đã bày ra hai tầng cấm chế sơn thuỷ. Một khi tiến vào toà thiên hạ thứ năm, vượt qua ranh giới thứ hai, kẻ sĩ chỉ có thể ra chứ không thể trở lại.
Ninh Diêu ngự kiếm lơ lửng giữa không trung, phi hành ngàn dặm, xa xa trông về toà cửa chính sừng sững giữa đất trời.
Chỉ cần vung kiếm chém tan cấm chế, có thể vượt qua cửa, tiến về Đồng Diệp châu.
Nhưng cuối cùng, Ninh Diêu vẫn quay người rời đi.
Rồi lại đổi ý, thu kiếm vào vỏ, đeo sau lưng, đáp xuống mặt đất.
Nàng mặc pháp bào kim lễ, vác một thanh kiếm tiên.
Ninh Diêu định bụng tìm vài tu sĩ Đồng Diệp châu dò hỏi tình hình gần đây.
Một đám hơn mười người, cưỡi gió bay xa, dần rời khỏi cửa chính, đều là tu sĩ Long Môn, Kim Đan cảnh.
Từ trên đường chạy nạn kinh hồn bạt vía, đến được nơi này, qua lại kết minh, đồng khí tương cầu, bởi vậy ai nấy đều cảm thấy nhân họa đắc phúc, từ nay trời cao đất rộng, đạo lý rất đơn giản, phụ cận ngay cả một tu sĩ Nguyên Anh cũng không có!
Hơn nữa, toà thiên hạ này không còn thượng ngũ cảnh!
Ba Kim Đan, chín Long Môn, giết một Nguyên Anh, khó sao?
Kỳ thực không đơn giản, dù sao thực lực trên giấy đều là phù phiếm. Nếu thật bị Nguyên Anh chém trước một hai người, giết cho người người khiếp đảm, sợ hãi, rồi lại chia rẽ từng bộ phận, cuối cùng là mọi người vây giết một người, hay bị một người đuổi giết toàn bộ, ai giết ai thật khó mà nói.
Nhưng hôm nay, trời cao đất rộng, đã không còn Nguyên Anh.
Cái gì Quan Hải cảnh, Động Phủ cảnh, căn bản không có tư cách đồng hành cùng bọn họ. Ba mươi mấy người, từng người là tiên gia đỉnh núi, vương triều hào phiệt, tô vẽ tu sĩ, đang vì bọn họ ở bên kia cửa lớn, tụ tập thế lực.
Mười hai người này, trước đó đã giao hẹn, muốn tạo ra một "tông môn" lớn nhất trên núi, tranh người, tranh đất, tranh đại thế, hăng hái tranh vận, tranh quyền, tranh thiên tài địa bảo, cái gì cũng muốn tranh về tay mình!
Sau này, dù tư chất tu hành có hạn, thì dùng thần tiên tiền chất thành núi để đả thông bình cảnh, chỉ cần trong mười hai người có kẻ đầu tiên bước vào Nguyên Anh cảnh, một phần cơ nghiệp nghìn đời vững chắc, coi như triệt để ổn định.
Sau đó, bọn hắn liền thấy nữ tử đeo kiếm đi trên mặt đất kia.
Tất cả mọi người hơi kinh ngạc, nàng gan lớn vậy sao?
Dám một mình du lịch?
Bọn hắn nhìn kỹ lại, ai nấy đều nảy lòng tham, có kẻ thèm thuồng dung mạo của nàng, có kẻ thấy pháp bào trên người nàng phẩm trật không tầm thường, có kẻ suy đoán giá trị thanh trường kiếm kia, lại có kẻ thuần túy sát tâm bạo khởi, đương nhiên cũng có kẻ sợ vạn nhất, cẩn thận từng li từng tí, không muốn trêu chọc thị phi. Đương nhiên cũng có một vị nữ tu duy nhất, Kim Đan cảnh, thương hại kết cục đã định của người đàn bà đáng thương kia, cứu ư? Dựa vào cái gì? Không có tâm tình đó. Ở cái thời loạn thế trời không quản, đất không hay, chỉ có tu sĩ quản này, lớn lên xinh đẹp như thế, nếu cảnh giới không cao, lại dám một mình ra ngoài, không phải tự tìm đường chết thì là gì?
Ninh Diêu ngẩng đầu nhìn lại, thấy bọn họ không có ý xuất thủ, cứ tiếp tục đi về phía trước.
Mười hai vị tu sĩ chạy nạn Đồng Diệp châu, cưỡi gió lơ lửng, cao cao tại thượng, quan sát nữ tử xinh đẹp trên mặt đất, tạm thời chưa rõ thân phận.
Một lát sau, vị Kim Đan nữ tu kia lòng đầy căm tức, đám đại lão gia này, mỗi kẻ đều là chính nhân quân tử thanh tâm quả dục hay sao, từng người không chút động tĩnh?
Cho nên, ả mỉm cười mở miệng: "Ta thấy dáng điệu cô gái kia còn được, các ngươi đừng tranh giành với ta, bên cạnh ta đang thiếu một nha hoàn, chính là nàng."
Ả vừa mở miệng, lập tức có một tráng hán ánh mắt nóng rực, đưa tay đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn của nữ tu bên cạnh, cười hắc hắc nói: "Làm nha hoàn tốt, làm thông phòng nha hoàn rất tốt, ca ca đây giúp ngươi bắt con quỷ nhỏ gặp may kia, Ngọc Giáp muội tử, đã nói rồi, tranh thủ tìm ngày hoàng đạo, ta và ngươi nhanh chóng kết làm phu thê, không chừng hai ta chính là đôi đạo lữ đầu tiên của toà thiên hạ này, vạn nhất có thêm phúc duyên huyền diệu khó giải thích, chẳng phải chuyện tốt thành đôi..."
Trong lời nói, hán tử đồng thời dùng tiếng lòng nói với hai hảo hữu: "Nhớ kỹ giúp ta áp trận, trừ các ngươi ra, kể cả Ngọc Giáp tao bà nương này, ta không tin ai hết."
Hán tử lấy ra một viên binh gia giáp viên, một bộ Thần nhân thừa lộ giáp trong nháy mắt mặc trên người, lúc này mới cưỡi gió đáp xuống, bước tới chỗ nữ tử đeo kiếm, cười nói: "Vị muội tử này, là người Đồng Diệp châu ở đâu, không bằng kết bạn đồng hành? Nhiều người không sợ chuyện, có phải lý này không?"
Nhìn như ngôn ngữ ngả ngớn, hán tử kỳ thật sớm đã nắm chặt trường đao trong tay, thân là một binh gia tu sĩ Kim Đan cảnh chinh chiến sa trường.
Ninh Diêu thần sắc lạnh nhạt nói: "Nhiều người không sợ chết?"
Dùng chính là Đồng Diệp châu nhã ngôn có phần trúc trắc.
Về thiên phú ngôn ngữ, quả thật hắn mới tốt, hắn nói được nhã ngôn ba châu, tiếng phổ thông các quốc gia cùng rất nhiều tiếng địa phương, sẽ cố ý dùng thần sắc hời hợt, dùng ngôn ngữ nàng nghe không hiểu, nói chút ít lời.
Nhưng nàng hiểu rõ hắn đang nói gì, bởi vì nàng biết xem ánh mắt hắn.
Hán tử cười ha ha nói: "Tiểu nương tử thật biết nói đùa..."
Người đàn ông kia, từ mi tâm trở xuống, từ đầu đến chân, không hiểu sao bị chia làm hai.
Một bộ Thần nhân thừa lộ giáp, cộng thêm thể phách binh gia tu sĩ Kim Đan cảnh, so với giấy mỏng còn không bằng.
Ả nữ tu tên Ngọc Giáp kia biết không ổn, cũng bị một đạo kiếm khí vô hình chém ngang, một viên Kim Đan bị hồn phách cuốn theo, xoay tròn, vừa muốn chạy xa, ầm ầm nổ nát.
Ninh Diêu liếc mắt nhìn bầu trời.
Mười vị tu sĩ tranh nhau, ai nấy đều hận không thể mình thẳng tắp lao xuống đất, để được bái kiến vị nữ tử kiếm tiên kia đầu tiên.
Thật không phải bọn hắn nhìn ra đối phương là kiếm tu, kỳ thực căn bản không biết nàng xuất thủ thế nào, có thể nếu nàng đeo kiếm, thì cứ coi là kiếm tiên vậy.
Bất kể nàng có phải là Kim Đan kiếm tu có bổn mạng phi kiếm kinh người, hay là Nguyên Anh kiếm tu từ trên trời giáng xuống, đều tính là kiếm tiên! Dù sao giết bọn hắn cũng như dao phay băm chết một đám gà con.
Ninh Diêu đột nhiên không muốn đi hỏi tình hình Đồng Diệp châu nữa.
Hắn đã từng nói với nàng về du lịch sơn thuỷ Đồng Diệp châu, mà trong quyển sách nàng luôn mang bên mình, kỳ thật cũng có ghi.
Nhưng Ninh Diêu hiểu rõ, tu sĩ Đồng Diệp châu chưa từng đến toà thiên hạ này, mới là nên đến.
Vì vậy, Ninh Diêu xoay người rời đi.
Định đi một đoạn đường, trên đường lúc đến, cách đó không xa có ngọn núi, mọc một loại trúc xanh kỳ dị, Ninh Diêu định chế tạo một cây gậy leo núi.
Nàng quay người, hai bằng hữu mà nam nhân kia dùng tiếng lòng nói chuyện lúc trước, mất mạng tại chỗ.
Ở trước mặt một vị Ngọc Phác cảnh bình cảnh kiếm tu, trong lòng tự cho là đúng xì xào bàn tán, chưa đủ cẩn thận.
Một vị kiếm tu trẻ tuổi đáp xuống mặt đất, cau mày nói: "Vị đạo hữu này, có phải sát tâm quá nặng rồi không?"
Mười tu sĩ kia đều có tâm tư.
Bởi vì vị kiếm tu này, danh khí rất lớn, là người thừa kế được Tiên Khanh phái Đồng Diệp châu công nhận, tên là Niếp Vân, trăm tuổi Kim Đan, mấu chốt còn là kiếm tu.
Sở dĩ liếc mắt nhận ra thân phận người này, là ở thanh bội kiếm "Thi Giải" bên hông hắn, thực sự quá bắt mắt, vỏ kiếm có ngũ sắc hà quang tràn đầy bất định, là một kiện bán tiên binh tự hành nhận chủ!
Mà cái tên đó của hắn, cũng là từ nhỏ được hộ đạo nhân dẫn vào sư môn, được tổ sư Tiên Khanh phái tự mình đặt, ngụ ý kẻ này tương lai có hi vọng cưỡi mây phi thăng.
Ninh Diêu làm như không nghe thấy.
Trẻ tuổi kiếm tu cùng nàng kéo ra một khoảng cách, sóng vai mà đi.
Ninh Diêu nói: "Mắt mù, tai điếc, cảnh giới thấp, ít nói chuyện, đi xa chút."
Niếp Vân cười nói: "Ngươi nói ta không nhìn được nhân tâm tốt xấu? Cũng không phải như thế, chỉ là Từ Đảo, Ngọc Giáp hai Kim Đan kia, hai người sau đó, tội không đáng chết, giáo huấn một phen là đủ rồi. Chỉ cần không phải đại gian đại ác, tu sĩ Đồng Diệp châu chúng ta, đều nên bỏ qua hiềm khích lúc trước, dốc lòng tu hành, mỗi người lên cao, không chừng rất nhanh sẽ gặp tu sĩ Phù Diêu châu, thậm chí là đám kiếm tu mọi rợ ở Kiếm Khí trường thành thích chém giết nhất..."
Lúc trước hắn còn không cảm thấy, đến gần xem cô gái này, nguyên lai thật sự động lòng người.
Tự nhiên không phải thèm thuồng sắc đẹp, đối với một kiếm tâm thuần túy trẻ tuổi thiên tài mà nói, chẳng qua là cảm thấy nàng làm cho người ta thấy chi quên tục.
Ninh Diêu vẫn luôn nhìn về phía trước, nói: "Không nghe khuyên bảo, ngã cảnh rồi sửa đổi."
Niếp Vân đang muốn nói.
Trong nháy mắt bay ngược ra ngoài, một viên Kim Đan vỡ nát hơn phân nửa, toàn thân thất khiếu chảy máu, liều mạng giãy giụa cũng không đứng dậy nổi.
Hắn ánh mắt mơ hồ, lờ mờ chỉ thấy bóng lưng nàng kia, chậm rãi đi xa.
Mười người còn lại, hai mặt nhìn nhau.
Là thức thời, giết người đoạt bảo, thừa cơ đoạt thanh "Thi Giải" kia, hay là cứu người, cùng Tiên Khanh phái kết một mối hương khói tình lớn?
Tiên Khanh phái, trừ hai vị Nguyên Anh tổ sư, hầu như tất cả cung phụng, khách khanh cùng đích truyền tổ sư đường, đều đã tiến vào toà thiên hạ mới tinh này.
Nghe nói ngay cả tranh chân dung, linh vị tổ sư đường, đều được Niếp Vân mang theo bên người, đặt trong một kiện chỉ xích vật tổ truyền.
Có người cắn răng, dùng tiếng lòng nói: "Cái gì hương khói tình, đều mẹ nó là thứ vớ vẩn, hôm nay còn chú ý cái này? Cái gì phổ điệp tiên sư, bây giờ cái nào không phải sơn trạch dã tu! Được một kiện bán tiên binh, ai trong chúng ta phá cảnh bước vào Nguyên Anh trước, thì thuộc về người đó, chúng ta đều lập lời thề, tương lai người có được 'Thi Giải', chính là người ngồi ghế đầu, người này nhất định che chở những người còn lại, mỗi người phá một cảnh!"
Lại có người nhắc nhở: "'Thi Giải' kia là kiện bán tiên binh nhận chủ, ai dám cầm? Ai có thể luyện hóa? Niếp Vân chết rồi, còn dễ nói, nhưng Niếp Vân chưa chết."
Một người nói khẽ: "Niếp Vân ngã cảnh, không phải không thấy 'Thi Giải' kia ra khỏi vỏ, nhận chủ gì đó, hơn phân nửa là Tiên Khanh phái cố ý vì Niếp Vân tranh thủ thanh danh."
Cũng có mấy vị phổ điệp tiên sư không muốn mạo hiểm làm việc, chẳng qua lúc này không muốn nói chuyện. Trên núi cản trở cơ duyên, so với dưới núi cắt đứt đường sống, càng khiến người ta hận.
Không ngờ, khi mọi người đều không dám ra tay trước.
Niếp Vân kia ngồi dậy, bội kiếm "Thi Giải" tự hành ra khỏi vỏ, lơ lửng không trung, hắn tự tay nắm chặt thân kiếm, không bị thương lòng bàn tay mảy may, giống như được bội kiếm nâng dậy.
Niếp Vân ánh mắt âm trầm, nhìn về phía những kẻ khốn kiếp kia, dù hắn thật là kẻ điếc, Niếp Vân chung quy không mù, nhìn ra được sắc mặt và ánh mắt những người kia!
Niếp Vân buông ra bán tiên binh Thi Giải, lảo đảo, nhưng không sợ mọi người chút nào, nghiến răng nghiến lợi nói: "Một đám phế vật, chỉ còn lại chút Kim Đan rách nát biết chút bùa chú tiểu đạo, lại dám giết ta đoạt kiếm?"
Niếp Vân đột nhiên cúi đầu nhìn thanh bội kiếm yêu quý, lệ rơi đầy mặt, đưa tay che ngực, nức nở nói: "Ngươi vì sao giả chết, vì sao không tự hành ra khỏi vỏ, vì sao không bảo vệ Kim Đan của ta, không giết nàng, bảo vệ Kim Đan cũng tốt..."
Trường kiếm rung động mãnh liệt, như khóc không ra tiếng, như tố.
Tựa hồ so với chủ nhân ngã cảnh còn ủy khuất hơn.
Nó không dám ra khỏi vỏ.
Sợ chủ nhân sẽ chết.
Chỉ là, bán tiên binh thế gian, thường thường như hài đồng ngây thơ chưa thông suốt, không thể mở miệng nói, không biết viết chữ.
Bằng không, thanh Thi Giải này sẽ rõ ràng nói với Niếp Vân, nữ tử kia, rất có thể là người đầu tiên được đại đạo toà thiên hạ này nhận ra.
Mười người kia rốt cuộc ý thức được, bán tiên binh Thi Giải, hoàn toàn có thể tự hành giết người, vì vậy không chút do dự, lập tức thi triển thủ đoạn, cưỡi gió bỏ chạy.
Niếp Vân lại không có ý đuổi giết bọn hắn, một là bị kiếp nạn này làm cho tâm tư bất định, hai là sau khi ngã cảnh, ngoài ý muốn quá nhiều, hắn không muốn trêu chọc vạn nhất.
Đã nhớ kỹ dung mạo, trang phục mười người, còn biết được lai lịch đại khái của mấy vị tu sĩ, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này ắt có cơ hội gặp lại ôn chuyện.
Vị trẻ tuổi thiên tài gánh vác tất cả hy vọng của sư môn này, ngẩng đầu nhìn về hướng nàng đi xa, đột nhiên tỉnh ngộ, nàng đến từ Kiếm Khí trường thành!
Ninh Diêu đến toà núi xanh rừng trúc kia, bốn phía tìm kiếm, cuối cùng chọn một gốc trúc xanh tươi tốt, làm gậy leo núi, xách trong tay.
Thấy bốn phía không người, Ninh Diêu liền mở đường núi, học theo dáng vẻ hắn cầm trượng đi đường, tưởng tượng hắn thiếu niên dẫn đầu lên núi, tưởng tượng hắn sau khi trưởng thành một mình du lịch, tưởng tượng hắn lúc uống rượu say khướt, tưởng tượng hắn đi giữa núi rừng, trừng to mắt ngắm phong cảnh, sẽ từng cái ghi vào trong sách...
Đi đến về sau, Ninh Diêu khôi phục như thường, đứng trên đỉnh núi xanh, lấy gậy leo núi chống đất, khẽ gọi một cái tên, sau đó nàng dùng tâm linh lắng nghe tiếng gió qua rừng trúc vi vu, tựa như tiếng đáp lại.
Lúc trước, nàng vừa mới đến toà thiên hạ mới tinh, Nguyên Anh phá cảnh gặp tâm ma, chính là Trần Bình An trong lòng nàng.
Đối với Ninh Diêu, tâm ma chỉ có thể là như thế.
Có thể chỉ là một đối mặt, Ninh Diêu cố gắng nhìn thêm vài lần, rất nhanh đã bị nàng chém giết.
Cho nên, phá cảnh chỉ là trong nháy mắt.
Đã phức tạp đến cực điểm lại đơn giản thuần túy, Ninh Diêu lúc đó chỉ là trong nháy mắt hiểu rõ một chuyện, Trần Bình An trong mắt, trong lòng nàng, vĩnh viễn không sánh được Trần Bình An chân chính, trời cao đất rộng, Trần Bình An chỉ có một, chân chân chính chính.
Đề xuất Voz: Ký sự xóm trọ
Kevin1984
Trả lời1 ngày trước
Cho mình hỏi sao trận chiến giữa Man Hoan và Hạo Nhiên đang diễn ra gây cấn xong đùng cái Thôi Sàm xuất hiện ở Kiếm Khí Trường thành gặp Trần Bình An rồi qua chap sau là thời thế thái bình..Mạch truyện đang gây cấn rồi đột ngột hoà bình làm bị hụt hẫng..Có phải hoà bình chỉ là giấc mộng tự vấn lương tâm của Trần Bình an? hay thực sự diễn ra..Nếu thực sự thì sau này tác giả có viết về lý do tại sao Man Hoang bị bại trận kg?
NhatMinhz
1 ngày trước
Thôi Sàm tập hợp 1tr binh sĩ Lão Long Thành cũng với chiến lực kêu gọi ở Đông Bảo Bình hợp lực nghênh chiến man hoang yêu tộc, khi đại yêu kéo tới TS dụ Chu Mật tới Đồng Diệp Châu cùng tàn hồn TTX liên thủ đánh cho Chu Mật trốn về trời hợp đạo thiên đình, này gọi là cục Dụ Cổ Sinh. Sau đó TS dùng Sơn Thủy Điên Đảo thay thế TBA trấn áp KTTT, tán đạo tu vi 14 cảnh trở thành KTTT thứ 2 chặn đường lui Man hoang yêu tộc. Vừa xem bộ này cũng đc vài tháng có sai sót ae góp ý
Kevin1984
18 giờ trước
Kiểu như tác giả cắt bớt những đoạn đánh nhau giữa MH và HN chuyển qua thời bình rồi sau đó giải thích từ từ phải không b?
Minh Ngan
Trả lời1 ngày trước
chap 864 chưa sửa văn phong, khó đọc
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 ngày trước
ok
luan
Trả lời1 tuần trước
ra thêm phiên ngoại đi ad
binh178
Trả lời1 tuần trước
Phiên ngoại 17: sửa lại 1 số tên nước nha ad
sonn52599
Trả lời1 tuần trước
Sao nghe được 1 đoạn nó k nghe được nửa v
binh178
Trả lời1 tuần trước
vừa dnt xin vip
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời1 tuần trước
Tiện tay dịch lại chương 595 mọi đọc coi mượt hơn không.
Khánh Trương
1 tuần trước
Bộ này end chưa ad
Hoang Quang
1 tuần trước
Chương 739 phần gần cuối ad có ghi chưa chỉnh sửa, nên từ ngữ đọc không hiểu được, ad chỉnh lại nhá.
Luan Sadboy
Trả lời1 tuần trước
Máy đạo hữu cho mình hỏi chút, Tác giả hình như đang dịch lại từ đầu phải ko, tại đọc từ chap 450 trở đi tác giả về để nguyên chữ hán việt nên có 1 số từ rất mới nên ko hiểu nhân vật đang nói gì.
Hoang Quang
1 tuần trước
Bạn đọc đến hết chương 460 là cách dịch lại như cũ, nhưng từ chương 501 trở đi sẽ dịch theo kiểu của chương 450
binh178
Trả lời2 tuần trước
trên pc nghe đọc đc mà trên đt ko nghe đc. ảo thật
binh178
Trả lời2 tuần trước
vip r vẫn ăn qc. haizz