Logo
Trang chủ

Chương 152: Uy phong chấn Cửu Giang!

Đọc to

Xuân Tại Lâu này rất lớn, tiền viện có mấy tòa trùng lâu.

Mọi khi đi ngang qua phố Cam Đường bên ngoài, đã có thể nghe thấy tiếng cười đùa ầm ĩ, tiếng hoan ca lả lơi bên trong. Vậy mà hôm nay, ngoài tiếng tỳ bà thánh thót, không còn một tạp âm nào lọt ra.

Hai người vừa bước qua thềm đá xanh trước cửa, một tú bà tên Xuân Di đã tươi cười chạy ra đón.

Mụ trạc bốn mươi tuổi, mặt trát một lớp phấn dày cộp. Bước chân không lớn, nhưng eo hông cứ uốn éo, ra vẻ lẳng lơ phong tình.

Xuân Di tỏ vẻ nhiệt tình, nhưng thực chất lại khéo léo chặn hai người lại vừa đúng lúc.

Hôm nay mụ đã chặn không ít khách.

Bởi vì đã quen nhìn đủ loại người, mụ luôn có thể phán đoán được thân phận sang hèn của khách. Vừa thoáng nhìn, mụ đã biết hai người này không tầm thường, nào dám đắc tội.

“Hai vị công tử, lần này tới thật không đúng lúc, Xuân Tại Lâu đã có người bao trọn rồi.”

Oa Oa mở chiếc quạt xếp vẽ cảnh sơn thủy: “Ngươi xem, chẳng phải đang rất rảnh rỗi sao?”

Xuân Di lúc này mới phản ứng lại, nhìn nàng đánh giá kỹ càng, thấy nàng xinh xắn đáng yêu, môi đỏ răng trắng, nét quyến rũ giữa hai hàng lông mày không sao che giấu được.

Trong lòng thầm thấy kỳ lạ.

Tiểu cô nương xinh đẹp thế này sao lại học đòi đi dạo thanh lâu.

Thế là mụ nhìn sang Châu Dịch bên cạnh, ánh mắt có vài phần hiểu lầm, cho rằng hắn có sở thích đặc biệt nào đó.

Trên giang hồ không thiếu những kẻ quái đản, tám phần là đến đây tìm cảm giác mạnh.

“Ấy là do người chưa tới, lát nữa là bận tối mắt ngay thôi.”

Thớ thịt trên mặt Xuân Di ép vào nhau làm phấn vương ra, cười đáp Oa Oa một câu rồi quay đầu nhìn Châu Dịch, hiển nhiên cho rằng hắn mới là người quyết định.

Mụ cười làm lành, mang theo một tia bất đắc dĩ giải thích:

“Công tử không biết đó thôi, vị khách bao trọn hôm nay là một đại nhân vật nhất đẳng ở Giang Nam, bản lâu tuyệt đối không dám đắc tội. Công tử ngày mai lại đến, ta sẽ giữ lại cô nương nổi tiếng nhất để đàn hát uống rượu cùng ngài.”

“Ồ? Là ai vậy?”

Xuân Di thấy Châu Dịch vẫn chưa từ bỏ ý định, đành phải nói thẳng: “Là Nhậm hội chủ của Thiết Kỵ Hội.”

Nhậm Thiếu Danh là một bá chủ ở Giang Nam, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

Phàm là ở quận huyện nơi hắn hoạt động, không ai là không sợ hắn. Nay lại có giao hảo tốt với Sở Đế, trong thành Cửu Giang này, chẳng phải là mặc sức cho hắn tung hoành sao.

“Nhậm hội chủ rất ít khi đi cùng đông người, dù dục vọng của hắn có lớn đến đâu, cũng không thể bao trọn cả nơi này được.”

Điều này rõ ràng không khớp với tin tức Châu Dịch nhận được. Hắn thấy tú bà trước mặt nghe vậy liền gật đầu.

“Công tử quả là hiểu rõ tính tình của Nhậm hội chủ. Mọi khi ngài ấy đến tìm Hoắc Kỳ nhà ta, đúng là chỉ có hai ba người đi cùng như công tử nói. Lần này là mời một nhóm bằng hữu.”

Oa Oa đang định nói.

Châu Dịch đã đưa tay ngăn nàng lại: “Nhậm hội chủ khi nào tới?”

“Muộn nhất là nửa canh giờ.”

Tú bà nghe hắn hỏi vậy, tưởng vị công tử tìm cảm giác mạnh này muốn nhân lúc trống vắng mà vội vàng hành sự.

Bà ta đang lựa lời định khuyên hắn từ bỏ ý định, nào ngờ hắn quay người bỏ đi.

Cũng may, coi như là kẻ biết điều.

Tú bà đứng trước cửa nhìn họ rời khỏi lầu, đi về một khách điếm phía đông phố Cam Đường, thầm đoán họ đi tìm chỗ vui vẻ với nhau.

Hành tung của hai người tuy có chút kỳ lạ, nhưng mụ làm cái nghề buôn hương bán phấn này đã chứng kiến đủ loại chuyện đen tối.

Vì vậy, mụ không để tâm, lại cao giọng thúc giục đám gia nhân trong lầu làm việc cho tốt, không được để thất lễ với quý khách hôm nay.

Châu Dịch vào khách điếm, gọi một gian thượng phòng đối diện thẳng với Xuân Tại Lâu.

Oa Oa đẩy cửa sổ hoa cách, nhoài người ra ngoài nhìn ngó.

Lúc này, Châu Dịch đã ngồi đả tọa điều tức trên giường.

Thiết Kỵ Hội kéo một đám đông tới đây, hắn cũng không dám đại ý.

Oa Oa thỉnh thoảng quay lại nhìn hắn, thấy hắn không phản ứng, cũng không làm phiền nữa.

Sau đó, nàng lấy lư hương hình hoa sen trên tủ gỗ xuống, dùng hỏa chiết tử đốt nén hương bên trong.

Hương thơm ấm áp lan tỏa, tiểu yêu nữ này ngồi bên bàn gỗ, một tay chống cằm, chốc chốc lại liếc nhìn Châu Dịch, thỉnh thoảng mím môi cười. Nụ cười ấy không biết chính nàng có nhận ra không, càng không biết nàng đang nghĩ gì.

Hai nén hương cháy hết, một trận vó ngựa dồn dập từ xa vọng lại.

Người đến vô cùng phô trương, tiếng cười nói ồn ào át cả tiếng ngựa hí.

Phía trước đám đông đại hán trước Xuân Tại Lâu có một người trông đặc biệt uy vũ. Trên trán hắn xăm một con thanh long nhe nanh múa vuốt lớn bằng nửa bàn tay, vì vậy mới có ngoại hiệu “Thanh Giao”.

Khuôn mặt to bè chi chít vết rỗ, xương mày nhô cao, hốc mắt sâu hoắm, lông mày rậm rạp, đôi mắt hẹp dài bắn ra tia nhìn hung ác.

Tướng mạo này khác biệt rất lớn so với người Trung Thổ.

Nhưng nhìn sang những người bên cạnh Nhậm Thiếu Danh, tướng mạo của đa số lại khá giống hắn.

“Sư huynh, Mã đầu lĩnh, đây chính là nơi tốt mà ta đã nói, lát nữa bảo đảm các ngươi sẽ hài lòng.”

Nhậm Thiếu Danh cười một cách dâm tà.

Phía sau hắn là hai cao thủ Ác Tăng và Diễm Ni, nhưng lời này lại nói với hai người khác.

Một trong hai người khoảng ba mươi tuổi, bạch y như tuyết, thân hình thon dài, đôi mắt có thần, toàn thân toát ra một khí thế khinh mạn, nhưng khóe miệng lại như vĩnh viễn mang một nụ cười. Sau lưng hắn là hai chiếc kim thuẫn.

Đó chính là đại đệ tử của Khúc Ngạo, Trường Thúc Mưu.

“Ta thì sao cũng được, chỉ cần hầu hạ Mã đầu lĩnh cho tốt là được.”

Người đàn ông vừa béo vừa lùn bên cạnh hắn cười cười. Gã mang một cái bụng phệ, mặt mày phù thũng, bọng mắt lồi ra, trông như kẻ tửu sắc quá độ.

Mắt của Mã Cát híp lại thành một đường chỉ, dị quang lóe lên, không chỉ cho thấy công lực thâm hậu mà còn khiến người ta cảm thấy hắn rất tinh ranh và lợi hại.

“Hai vị khách khí quá rồi.”

Gã lại nói: “Có điều, làm ăn buôn bán ở Trung Thổ khó hơn ở Tái Bắc. Người của Bắc Bá Bang đang hợp tác với Lý Mật, nếu không phải Nhậm huynh thành tâm mời, ta đã đến Huỳnh Dương rồi.”

Nhậm Thiếu Danh nói: “Mã huynh yên tâm, vài ngày nữa ta sẽ đưa huynh đi gặp Sở Đế. Ngài ấy là một nhân vật phi thường, huynh gặp rồi sẽ biết thành ý của ta.”

Hắn liếc Mã Cát một cái, không nói rõ hết ý.

Chỉ vì chút chuyện buôn bán hàng hóa, Mã Cát, kẻ chuyên làm việc bẩn cho các thế lực lớn ở Mạc Bắc, không cần thiết phải đến Giang Nam.

Trung Thổ quần hùng tranh bá, đó mới là thứ hấp dẫn hắn.

Giống như Thiết Lặc Vương của bọn họ, những vùng lãnh thổ, dân số, tài nguyên rộng lớn, Mã Cát và thế lực sau lưng hắn càng muốn có được những thứ này.

Nếu Đại Tùy là một khối sắt thép, các bộ tộc Mạc Bắc sẽ không có cơ hội.

Nhưng hiện nay, Trung Thổ hỗn chiến, Đại Khả Hãn đã thu nhận hai người con là Lương Sư Đô và Lưu Võ Chu, phong làm Khả Hãn ở Trung Thổ, có thể nói là đã xơi được một miếng thịt béo bở.

Các bộ tộc khác, không ai không thèm muốn.

Nhậm Thiếu Danh nhận lệnh của Thiết Lặc Vương cắm rễ ở Trung Thổ, thành lập Thiết Kỵ Hội, chính là để chờ đợi thời cơ này.

Mã Cát và Nhậm Thiếu Danh nhìn nhau, hiểu rõ ý của đối phương.

“Hy vọng Sở Đế đúng là người như Nhậm huynh nói.”

“Ha ha ha!”

Nhậm Thiếu Danh cười ha hả, quay lại khoác vai Mã Cát, chỉ tay về phía Xuân Tại Lâu:

“Ta biết Mã huynh có sở thích này. Nơi đây có nhiều mỹ nhân Giang Nam, da thịt mịn màng hơn đàn bà Tái Bắc và Tây Vực. Dương Quảng cũng rất thích đấy. Hôm nay mời Mã huynh nếm thử cho đã, nếu chúng ta đắc thế ở Trung Thổ, những ngày tháng này, quả là sung sướng hơn lang bạt sa mạc và thảo nguyên nhiều.”

Hai người nhìn nhau cười phóng đãng, lúc này đã thấy sung sướng lắm rồi.

Đại Tùy hỗn chiến, bọn họ chính là những kẻ vui mừng nhất.

Các thế lực Mạc Bắc không ngừng nam hạ, trà trộn vào khắp nơi, không còn ai quản thúc, đây chính là một cuộc cuồng hoan.

Năm đại cao thủ Nhậm Thiếu Danh, Mã Cát, Trường Thúc Mưu, Ác Tăng và Diễm Ni đi đầu, theo sau là Thập Bát Thiết Vệ của Thiết Kỵ Hội, đều là những cao thủ được tuyển chọn theo khuôn mẫu của Thiết Tiễn Vệ dưới trướng Thiết Lặc Vương.

Cộng thêm những kẻ còn lại của Thiết Kỵ Hội, và mấy chục tên đại tặc Mạc Bắc do Mã Cát mang đến.

Đám người đông đảo này nhanh chóng tiến về phía Xuân Tại Lâu.

Trong thành Cửu Giang, những người ở gần phố Cam Đường đều tránh xa bọn họ.

Vốn có người định đến Xuân Tại Lâu, vừa thấy đám hung thần của Thiết Kỵ Hội, tất cả đều né đi.

Tú bà lẳng lơ kia vội chạy ra đón.

Tuy bà ta đã xế chiều, nhưng Mã Cát lại thích khẩu vị này. Gã không chút khách khí, đưa hai tay ra, vác tú bà lên vai, mặc cho bà ta vừa cười vừa mắng, sải bước vào lầu.

Cảnh tượng này cũng lọt vào mắt hai người bên cửa sổ khách điếm.

“Kẻ đeo lưu tinh chùy ở thắt lưng là Nhậm Thiếu Danh, kẻ mang song thuẫn là Trường Thúc Mưu.”

“Trường Thúc Mưu đó là đệ tử đắc ý nhất của Khúc Ngạo, đã có được tám thành công lực của lão, là người duy nhất ngoài Khúc Ngạo tinh thông cả ba đại tiên thiên công pháp là Cuồng Lãng Thất Chuyển, Bạo Phong Bát Chiết và Ngưng Chân Cửu Biến.”

Oa Oa gọi tên hai người, đặc biệt nhấn mạnh về Trường Thúc Mưu.

Đúng như dự đoán, sắc mặt Châu Dịch vẫn bình thản.

“Ngươi ở đây chờ, ta đi một lát sẽ về.”

Nhậm Thiếu Danh dù sao cũng là một phe với Lâm Sĩ Hoằng. Trong Âm Quý phái, phe cánh của Lâm Sĩ Hoằng có tiếng nói rất lớn, lệnh của Âm Hậu lúc nghe lúc không, nhưng cũng chưa đến mức trở mặt.

Châu Dịch tự nhiên không muốn làm khó nàng.

“Bọn chúng đông người, ngươi phải cẩn thận.”

Oa Oa lại nói:

“Trong thành Cửu Giang có hơn vạn binh mã của Lâm Sĩ Hoằng, Xuân Tại Lâu này cách không xa đại doanh Cửu Giang. Nhậm Thiếu Danh và người của Thiết Kỵ Hội có thể nhận ra diện mạo của ngươi, tin tức vừa truyền ra, đại quân sẽ đến ngay tức khắc. Ngươi hành động nhanh một chút, trở về đây, ta sẽ đưa ngươi đi.”

Châu Dịch đứng bên cửa sổ, gật đầu với nàng rồi nhoáng một cái đã biến mất.

Bên ngoài Xuân Tại Lâu có người của Thiết Kỵ Hội canh gác, nhưng phòng bị lỏng lẻo. Có lẽ chúng cũng không ngờ có kẻ gan to bằng trời, dám xông vào cái hang hùm này.

Châu Dịch dễ dàng lên đến đỉnh trùng lâu, bước đi không một tiếng động trên mái ngói.

Tiếng nói chuyện của Mã Cát, Nhậm Thiếu Danh và những người khác truyền rõ vào tai hắn.

Dần dần, Châu Dịch nhíu mày.

Những kẻ này đã quen làm giặc cướp, chuyện đốt giết cướp bóc trong mắt chúng là thường tình.

Lời nói thốt ra không sao lọt tai nổi.

Chúng còn mang luật lệ của thảo nguyên Mạc Bắc vào Trung Thổ. Dù có thú tính của kẻ chinh phạt man rợ, nhưng chúng không có khả năng chinh phục Đại Tùy, chỉ biết nhân cơ hội gây loạn để thỏa mãn dục vọng.

Tâm cảnh Châu Dịch vốn ít khi gợn sóng, vậy mà lúc này cũng dấy lên một ngọn lửa vô danh.

Hắn phóng mắt nhìn xuống.

Ở trung tâm tầng hai của Xuân Tại Lâu, bên cạnh những dải lụa màu rủ xuống treo đầy đèn lồng, có người múa phụ họa, có người tấu nhạc. Một đám đông vây quanh bàn tiệc đầy ắp sơn hào hải vị.

Trong lòng mỗi tên đều ôm một cô nương, tiếng cười đùa không ngớt.

“Mã huynh, huynh thấy Giang Nam này thế nào?”

Nhậm Thiếu Danh rất biết cách cư xử, lại nâng ly mời rượu Mã Cát.

Đám đại tặc Mạc Bắc đa phần đều liên lạc với Mã Cát, lại dính líu đến hai vị Khả Hãn và các đại bang ở Tái Bắc. Tiếng tăm của gã rất xấu, nhưng lại là một kẻ trung gian đặc biệt.

Mã Cát lúc này đang mân mê thứ gì đó trong tay, vẻ tinh ranh trên mặt đã chuyển thành nụ cười phóng đãng.

“Tuyệt, tuyệt vời. Lần đầu tiên xuống Giang Nam, ta đã yêu nơi này rồi. Nhậm huynh hưởng thụ bấy lâu nay, thật khiến người ta ghen tị.”

Nhậm Thiếu Danh vỗ ngực đầy vẻ thổ phỉ: “Có gì khó đâu? Ta chọn cho Mã huynh một mảnh đất, lúc đó huynh cũng như hoàng đế, ai không phục thì giết, muốn làm gì thì làm.”

“Nhậm huynh hào phóng!”

Mã Cát đang định nâng ly cảm tạ, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, cùng với Trường Thúc Mưu bên cạnh đồng loạt ngẩng đầu lên.

“Rắc” một tiếng.

Toàn bộ mái nhà của Xuân Tại Lâu đột nhiên rung chuyển, tro bụi rơi lả tả, ngói vỡ và cột gỗ gãy đổ xuống.

Các cao thủ bên dưới phất tay áo, kình phong quét sạch tầm mắt, bảo vệ bàn tiệc ngon lành.

Các cô nương của Xuân Tại Lâu kinh hãi la hét, chạy khỏi bàn tiệc.

“Là ai?!”

Nhậm Thiếu Danh vận đủ chân khí, gầm lên như sấm. Một bóng trắng từ trên không trung hạ xuống, màng nhĩ mọi người ong lên, chỉ nghe thấy tiếng vọng “Là ai… là ai… là ai…”.

Tiếng hét của Nhậm Thiếu Danh lại bị một luồng chân khí đè nén xuống.

Chỉ một chi tiết nhỏ đã thể hiện sự khống chế kình khí tinh diệu của người vừa đến.

Mã Cát ngẩng cái đầu phù thũng lên, nhìn về phía thanh niên áo trắng đang đứng giữa bàn tiệc.

Dám đáp xuống giữa bọn họ, chẳng phải là tìm chết sao?

Gã định ra tay, nhưng lại lộ vẻ nghi hoặc.

Nhậm Thiếu Danh đã cầm lưu tinh chùy lên, tại sao lại không ném ra?

Hửm?

“Là ngươi!”

Nhậm Thiếu Danh trợn trừng hai mắt, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, nhưng cũng có cả sự kiêng dè.

“Thiết Lặc Vương của các ngươi lá gan không nhỏ, dám coi lời ta như gió thoảng bên tai?”

Trường Thúc Mưu tay cầm kim thuẫn, khí thế mạnh mẽ bùng phát: “Tiểu tử, ngươi quá kiêu ngạo rồi.”

Trong lúc hắn nói, khí thế như sóng dữ cuồn cuộn, không ngừng dâng cao.

Ác Tăng Pháp Nan vận khí vào hai cánh tay, rút trường đao ra.

Diễm Ni Thường Chân xoay người một vòng, chiếc “Tiêu Hồn Thái Y” khoác trên người như một đám mây từ từ bay lên, để lộ cánh tay hồng, phô bày thân hình nóng bỏng. Cùng với cái đầu trọc của ả, lại tăng thêm một vẻ yêu mị quái đản.

Bốn đại cao thủ vận chân kình, khí thế không phải tầm thường.

Có thể tưởng tượng đứng giữa bọn họ nguy hiểm đến mức nào. Nhưng Mã Cát lại phát hiện ra một điều kinh người.

Bốn người đã rút binh khí, nhưng điều kỳ lạ là không ai dám ra tay trước.

Người này rốt cuộc có lai lịch gì?

Gã rút ra một thanh mã đao cong vút dính vết máu, cũng không ra tay, cẩn thận hỏi:

“Hắn là ai?”

“Mã huynh, hắn chính là tiểu tử ở bờ sông bên kia.”

Mã Cát đưa ngang thanh đao, lời của Nhậm Thiếu Danh như sét đánh bên tai. Là kẻ đã giết chết năm đại tiễn vệ của Thiết Lặc!

“Đại đô đốc, Mã mỗ mới đến, chân ướt chân ráo, không có chút thù oán nào với ngài.”

Gã vừa định lùi lại, lập tức bị một luồng sát khí cuồn cuộn khóa chặt.

Khẽ ngẩng đầu, gã thấy thanh niên kia nở một nụ cười lạnh đầy chế giễu:

“Chỉ bằng ngươi cũng đòi dòm ngó Trung Thổ?”

“Lũ sâu bọ các ngươi, sống trên đời chỉ tổ phí cơm.”

Sắc mặt Mã Cát trở nên khó coi, lửa giận bùng lên.

Gã đã bao giờ bị sỉ nhục như thế này chưa?

Trong phút chốc, những người không liên quan trong Xuân Tại Lâu đều đã lùi xa. Đám người của Thiết Kỵ Hội và đại tặc dưới trướng Mã Cát nhân cơ hội vây lại.

Hơn trăm người đối mặt với một, lúc này, mọi người nhìn nhau, không còn chút do dự nào nữa!

“Giết! Cùng lên!”

Lời của Nhậm Thiếu Danh chưa dứt đã bị tiếng bàn tiệc nổ tung nuốt chửng. Chiếc bàn gỗ lê hoa vỡ thành vô số mảnh với hình thù kỳ quái, bị kình khí mạnh mẽ cuốn theo, lấy gót chân Châu Dịch làm trung tâm, bắn ra bốn phía.

Năm đại cao thủ chậm một nhịp, bị động chống đỡ.

Cát Mễ Kha, một nhân vật có tiếng ở Yến Nguyên Tái Bắc, tay chân đắc lực của Mã Cát, hai tay đẩy mạnh về phía trước, lại bị một mảnh bàn vỡ to bằng nửa cái vung nồi đánh cho khí huyết sôi trào.

Chưa kịp đè nén khí huyết, trước mắt đã thấy bóng chân thoáng qua.

Cơn đau dữ dội từ lồng ngực truyền đến như muốn đánh tan cả linh hồn, gã còn chưa kịp kêu lên một tiếng, áo sau lưng đã nát bấy, thân thể bay ra sau, trên không trung chặn lại những mũi tên do Thập Bát Thiết Vệ bắn tới.

Cơ thể gã va vào hai tên trong số đó, một tên thiết vệ thu cung chậm, không kịp né tránh.

Bị thi thể của Cát Mễ Kha đâm phải, cả người ngã ngửa ra sau, lại bị những mũi tên cắm trên người Cát Mễ Kha xuyên qua. Hai người xiên vào nhau, chết cùng một chỗ.

Cùng lúc đó, năm vị cao thủ kia cũng thoát khỏi những mảnh bàn vỡ, đồng loạt vung binh khí.

Châu Dịch từ trên bàn tiệc đáp xuống đất. Các loại binh khí ập tới, chạm phải luồng kình phong xoay tròn quanh thân hắn, liền bị đoạt đi năm phần khí kình. Sắc mặt Diễm Ni và Ác Tăng đại biến.

Hai người xuất thân từ Âm Quý phái, làm sao không biết uy lực của Thiên Ma.

Nhìn thấy không gian biến động, trong lòng nhất thời rối như tơ vò.

Tiêu Hồn Thái Y của Diễm Ni là bí kỹ của sư môn, không chỉ biến hóa khôn lường mà còn giỏi nhất trong việc hóa giải nội gia chân khí.

Nào ngờ, tay vừa mất lực, lập tức cảm nhận được một luồng không gian bị nén ép.

Tiêu Hồn Thái Y bị lực trường không gian này kéo giật, mất đi sự linh hoạt, phá vỡ luôn cả biến hóa của ả.

Khoảnh khắc tiếp theo, một luồng kiếm khí nóng rực ập tới.

Diễm Ni kinh hãi, vung dải lụa lên, xoay tròn hóa giải lực đạo.

Trong lúc vội vã, làm sao ả có thể hóa giải được Ly Hỏa kiếm khí. Tiêu Hồn Thái Y đứt thành từng mảnh vải rách, kiếm khí xuyên qua dải lụa, xuyên qua phế phủ. Con yêu nữ tác oai tác quái này, cuối cùng cũng phải đền tội.

Tay chân của Mã Cát, người của Thiết Kỵ Hội đều xông lên tầng hai.

Rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt.

Lan can bị gãy, người liên tục từ tầng hai rơi xuống.

Bốn người liên tiếp tấn công, Châu Dịch chỉ cần liếc mắt là thấy được sơ hở. Khi hắn phản kích, thân hình nhanh đến hoa cả mắt, tốc độ kiếm lại nhanh đến mức bọn chúng chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù, rồi ôm lấy yết hầu, tâm mạch, đứt hơi mà chết.

Hắn vừa ra kiếm là có người chết.

Tốc độ sát thương, quả thực kinh người.

Sắc mặt Mã Cát tái mét. Những năm ở Mạc Bắc, gã làm việc bẩn, mang tiếng xấu cho các thế lực lớn, tay cũng nhuốm đầy máu tươi.

Nhưng cảnh tượng thế này, con người nguy hiểm thế này, gã vẫn là lần đầu gặp phải.

Trong lúc hỗn chiến, Pháp Nan tìm được cơ hội, lướt đao sát đất muốn chém đứt hai chân Châu Dịch.

Thế nhưng một đòn không trúng, ngược lại còn bị Châu Dịch giẫm lên thân đao.

Ác Tăng bỏ đao lăn người né tránh cú đá truy đuổi của Châu Dịch. Châu Dịch đá hụt, liền thuận thế giẫm vào không trung, đạp ra một luồng kình xoáy đuổi theo.

Chiêu pháp biến hóa khéo léo như vậy, gần như là thiên y vô phùng.

Ác Tăng hai tay đưa lên đỡ, trong kinh hãi nhìn thấy một bóng kiếm, bị một lưỡi kiếm sắc bén khều nhẹ vào tâm mạch.

Một cơn đau lan khắp toàn thân. Tên dâm tăng gây họa một phương này, trước mắt hiện lên cảnh đời lướt qua.

Một khắc trước, gã còn đang ở bàn tiệc làm trò lẳng lơ, giờ đã đuổi theo Diễm Ni xuống thẳng địa ngục.

“Giết! Vây lấy hắn!”

Nhậm Thiếu Danh hoảng hốt la lớn, lòng dạ rối bời.

Một tăng một ni kia là thuộc hạ hắn tin cậy nhất, vậy mà lại chết quá nhanh, quá gọn gàng.

Tên khốn này!

Nhậm Thiếu Danh nghiến răng nhìn Châu Dịch, vẻ mặt hung tợn không che giấu được nỗi sợ hãi.

Một đám người vây lại, hò hét vung đao từ bốn phương tám hướng.

Nhậm Thiếu Danh xoay tít lưu tinh chùy trong tay, tìm kiếm cơ hội tung đòn chí mạng.

Đúng lúc này, toàn bộ sàn gỗ tầng hai rung lên.

Châu Dịch một cước hất tung mặt sàn, gỗ vụn bay tứ tung, lại dùng luồng Phong Thần Thoái Kình xoáy tròn khiến đám kẻ địch vây quanh mất thăng bằng.

Lúc này chân khí bùng phát, đẩy ngược luồng khí quanh thân ra ngoài.

Những mảnh gỗ vỡ to bằng bàn tay, hình thù kỳ quái, tức khắc biến thành vô số ám khí, phát ra tiếng nổ vang trong không khí, bắn ra bốn phía.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Đèn lồng, cửa sổ giấy bị đánh tan nát, ghim vào tường như một hàng đinh gỗ.

Đám đông dày đặc tự nhiên không thể né tránh, kẻ địch xung quanh la hét thảm thiết, ngã sõng soài khắp nơi. Hơn hai mươi người đồng loạt ngã xuống, tầng hai được dọn sạch, tầm mắt trở nên quang đãng.

Đôi mắt híp thành một đường chỉ của Mã Cát lúc này đã mở to.

Sự tính toán tinh ranh của gã, thể diện của gã ở các bộ tộc, mối quan hệ của gã với Khả Hãn, tất cả đều vô dụng.

Chỉ trong thời gian ngắn, tầng một và tầng hai toàn là thi thể.

Người của Thiết Kỵ Hội đến đây đã chết quá nửa, còn đám người của Mã Cát thì chết gần hết.

Tim Mã Cát run lên.

Ngay cả khi đối mặt với Hiệt Lợi Đại Hãn, đối mặt với Võ Tôn, gã cũng chưa từng sợ hãi đến thế.

Gã vứt thanh mã đao trong tay, rút ra ba mảnh gỗ găm ở xương quai xanh bên vai phải, một bước nhảy xuống tầng một định遁走.

Động tác của Châu Dịch còn nhanh hơn gã.

Một chưởng cách không đánh ra trước, Mã Cát vừa nhảy lên, đúng lúc va phải chưởng lực của hắn trên không trung.

“Ặc a!”

Tên đại tặc Mạc Bắc vừa béo vừa lùn, đầu mặt phù thũng này kêu lên một tiếng thảm thiết.

Gã chống đỡ được một phần chưởng lực, nhưng vẫn bị nội thương, bị đánh rơi xuống tầng một.

Bên tai vang lên tiếng “vù vù”.

Châu Dịch đưa tay vẽ một vòng, tóm lấy bốn mũi tên, mượn lực xoay người, ném ngược lại. Bốn tên thiết vệ bắn tên ở bên sườn bị mũi tên xuyên qua, ngã xuống ngay tức khắc.

Hắn nhặt một mũi tên rơi dưới đất, dùng hai ngón tay kẹp lấy, nhẹ nhàng ném ra, giống như đang chơi trò “ném tên vào bình” trong các bữa tiệc.

Mã Cát lại kêu thảm.

Gã đang bò ra ngoài, chân phải đã bị một mũi tên xuyên thủng.

“Tha mạng, Đại đô đốc tha mạng!”

Mã Cát gào khóc: “Tiểu nhân không bao giờ dám đến Trung Thổ nữa, Đại đô đốc tha cho ta, ta có thể kêu gọi các bộ tộc Mạc Bắc ủng hộ Đại đô đốc xưng đế.”

Châu Dịch cười khẩy, không thèm để ý đến Nhậm Thiếu Danh và Trường Thúc Mưu sau lưng: “Chẳng phải ngươi đã yêu Giang Nam rồi sao, sao lại không muốn đến nữa?”

“Không dám, không dám…”

Mã Cát phun ra một ngụm máu, ho một tiếng rồi nói: “Trung Thổ nhân kiệt địa linh, không phải tiểu nhân có thể dòm ngó. Tiểu nhân tội đáng muôn chết, nguyện làm tôi tớ cho Đại đô đốc, vĩnh viễn trung thành, cầu xin cho thần僕 một cơ hội chuộc tội lập công.”

“Ngươi không xứng.”

Châu Dịch đưa tay ra, thanh mã đao Mã Cát vứt bỏ đã bay vào tay hắn.

“Vút!”

Thanh mã đao cong vút phá không bay đi, chém vào người Mã Cát.

Những lời tiếp theo của tên đại tặc này chưa kịp nói ra, bụng dạ xấu xa đã tuôn cả ra ngoài.

Trước khi chết, trong đôi mắt đầy hận thù của Mã Cát là sự hối hận vô biên.

Gã nghẹo đầu một cách không cam lòng, đôi mắt mất đi sinh khí vừa vặn nhìn thấy tú bà Xuân Di của Xuân Tại Lâu.

Xuân Di nhìn về phía thanh niên trên tầng hai, toàn thân run rẩy.

Bà ta dĩ nhiên nhận ra hắn.

Đây chính là vị công tử lúc trước bị bà ta chặn cửa. Lúc đó chỉ cảm thấy hắn không tầm thường, nhưng không ngờ lại là một tồn tại đáng sợ đến thế.

Hắn mang tiểu cô nương xinh xắn đến thanh lâu tìm cảm giác mạnh không thành, thẹn quá hóa giận, lại định giết sạch đám người Thiết Kỵ Hội phá đám.

Thiết Kỵ Hội vốn đã là hung thần, giờ lại gặp phải một kẻ còn hung tàn hơn.

Tú bà bình thường là người khá tinh ranh, lúc này lại sợ đến mức không đi nổi, đầu óc cũng không còn linh hoạt nữa.

“Hai ngươi, ai chết trước?”

Châu Dịch giết xong Mã Cát, quay đầu nhìn Trường Thúc Mưu và Nhậm Thiếu Danh.

Nụ cười vĩnh viễn trên khóe miệng của Trường Thúc Mưu đã biến mất. Niềm kiêu hãnh của thế hệ mới người Thiết Lặc này, đâu còn vẻ khinh mạn lúc trước.

Nhậm Thiếu Danh và Trường Thúc Mưu nhìn nhau.

Hai người bật người lên, phá thủng nóc trùng lâu, định chạy trốn về hai hướng khác nhau.

Kim thuẫn trên tay Trường Thúc Mưu lấp lánh ánh vàng, chói lòa rực rỡ.

Châu Dịch thân hình theo kiếm mà động, chỉ vài hơi thở đã đuổi kịp.

Trường Thúc Mưu thấy được khinh công của hắn, trong lòng kinh hãi, giơ tấm thuẫn quái dị dài hai thước, trên rộng dưới nhọn trước người.

Khí huyệt trong cơ thể bộc phát lực lượng cường đại, khiến cho rìa thuẫn sắc như lưỡi dao lóe lên ánh sáng chói mắt.

Trên song thuẫn, chân khí lan ra thành từng gợn sóng, mang theo những luồng phong kình ngày càng mạnh.

Luồng phong kình đó gấp khúc trên không trung, sắc bén như kiếm khí, và càng gấp khúc càng mạnh, trong thời gian ngắn đã xếp chồng tám lần!

Trường Thúc Mưu thúc giục môn tiên thiên kỳ công này vốn không thể nhanh như vậy.

Nhưng trong cơn sinh tử, hắn đã bộc phát được tiềm năng.

Bạo Phong Bát Chiết ngưng tụ trên song thuẫn, lưỡi thuẫn tỏa sáng rực rỡ, chân khí trên người tuôn ra ào ạt, hai mắt vằn lên tia máu. Trường Thúc Mưu hét lớn, đẩy một luồng sóng gió cuồng bạo ra ngoài.

Sóng kình phong thổi bay ngói trên đỉnh trùng lâu lật tung.

Kiếm quang phía dưới không hề suy yếu, ngược lại như một lưỡi dao sắc đâm vào một tấm lụa, xé toạc một đường lớn.

Một điểm sắc bén trên mũi kiếm, đâm thủng Bạo Phong Bát Chiết!

“Keng!”

Khoảnh khắc trường kiếm chạm vào thuẫn, không chỉ là cuộc đọ sức giữa binh khí, mà còn là cuộc giao phong giữa chân khí bám trên binh khí.

Hai chiếc kim thuẫn này của Trường Thúc Mưu không biết đã đập nát bao nhiêu thương kích đao kiếm.

Ngay cả sư đệ Canh Ca Hô Nhi khi luyện công với hắn cũng từng bị hắn làm gãy trường kiếm.

Không chút khoa trương, hai chiếc kim thuẫn của hắn chính là tấm khiên cứng rắn nhất của người Thiết Lặc.

Trường Thúc Mưu lại một lần nữa phát lực, nhưng lòng chợt lạnh đi.

Kình khí trên thuẫn đang phân tán ra bốn phía.

Điều này… có nghĩa là!

“Rắc!”

Kim thuẫn tay trái vỡ tan thành một vùng ánh sáng vàng, bay vụt qua trước mắt Trường Thúc Mưu.

Kiếm thế không giảm, lại một tiếng “rắc” nữa.

Kim thuẫn tay phải bị trường kiếm đâm thủng, rồi vỡ nát.

Cùng với hai chiếc kim thuẫn vỡ nát, còn có trái tim của Trường Thúc Mưu.

Trái tim tan nát về mặt tinh thần, và cả… tan nát về mặt thể xác.

Trường kiếm không hề dừng lại, đâm xuyên qua tâm mạch của Trường Thúc Mưu. Khi rút ra, đại đệ tử của Khúc Ngạo, hy vọng tương lai của người Thiết Lặc, trong lòng chỉ còn lại cảm giác trống rỗng.

“Khúc Ngạo không dám tới, lại để đệ tử của mình đến nộp mạng.”

Nghe thấy lời này, Trường Thúc Mưu vốn sắp tắt thở bỗng trợn trừng mắt, hắn vận chút hơi tàn cuối cùng hét lên:

“Hùng ưng Thiết Lặc chỉ đang rỉa lông, ngài ấy sẽ lại tung cánh, báo thù cho ta.”

“Vậy cũng tốt, ngươi cứ chờ ở đầu cầu Nại Hà một lát, ta sẽ tiễn thầy trò các ngươi cùng lên đường.”

Trường Thúc Mưu tức giận, không nói thêm được lời nào.

Gã ngã gục trên mái ngói vỡ của Xuân Tại Lâu.

Châu Dịch điểm chân một cái, đuổi theo Nhậm Thiếu Danh. Con Thanh Giao này để thoát thân, ngay cả lưu tinh chùy cũng vứt bỏ.

Hắn điên cuồng chạy trốn, khoảng cách ngày càng xa.

Khinh công của Nhậm Thiếu Danh này còn lợi hại hơn cả lưu tinh chùy pháp của hắn.

Thậm chí còn cho người ta ảo giác rằng, hắn có thể thoát khỏi tay Thiên Đao chính là nhờ vào khinh công này.

Tiếc là, sau khi Trường Thúc Mưu chết, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng bị thu hẹp.

Châu Dịch đạp gió mà đi, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng.

Nhậm Thiếu Danh nghe thấy tiếng gió xé sau lưng, mặt đã không còn một giọt máu.

Quá nhanh!

Đại bộ tộc Thiết Lặc và Tây Đột Quyết trà trộn vào nhau, Nhậm Thiếu Danh đi theo Khúc Ngạo, đã từng gặp Thiết Lặc Vương, cũng từng gặp Thống Diệp Hộ của Tây Đột Quyết.

Tự nhiên biết rõ truyền thuyết về Vân Soái.

Trên thảo nguyên, không ai có tốc độ nhanh hơn Vân Soái. Hắn trước nay vẫn cho rằng Vân Soái là cực hạn của khinh công.

Nhưng bây giờ…

Lại có một người khiến hắn hoài nghi liệu Vân Soái có phải là đệ nhất khinh công hay không.

Nhậm Thiếu Danh tự thấy thập tử nhất sinh, không còn lòng dạ nào để suy nghĩ nữa.

Hắn dồn hết công lực vào hai chân, liều mạng chạy trốn.

Nhưng dù chạy thế nào, người phía sau vẫn không ngừng áp sát. Lần đầu tiên, hắn cảm nhận được tâm trạng của những kẻ bị hắn truy sát trước đây.

Hùng ưng từ thảo nguyên, vốn dĩ phải truy sát con mồi.

Bây giờ, hắn đã trở thành con thỏ trên mặt đất.

“Thình thịch thịch!”

Tiếng bước chân nặng nề vang lên trong thành Cửu Giang. Nhậm Thiếu Danh nghe thấy tiếng động này, giống như người chết đuối vớ được khúc gỗ lớn.

Có cứu rồi!

Hắn đột ngột chuyển hướng, chạy về phía phố Tầm Dương.

Đó là con phố rộng nhất Cửu Giang, cũng là khu vực sầm uất nhất trong thành.

Cửa hàng san sát, xe ngựa như nước.

Nha môn Cửu Giang, đại doanh của Sở Đế đều ở gần đó.

Tiếng động lạ này chính là đại quân đang hành tiến.

Người phía sau võ công có cao đến đâu, dù có thể giết vài trăm người, cũng không thể đối mặt trực diện với quân trận giết một vạn người.

Khoảnh khắc đặt chân lên phố Tầm Dương, khoảnh khắc Nhậm Thiếu Danh nhìn thấy quân trận của Lâm Sĩ Hoằng.

Thân hình uy vũ của hắn cuối cùng cũng thẳng dậy khỏi tư thế lom khom, áo khoác trắng bên ngoài, bộ đồ bó sát màu đen bên trong, lại một lần nữa tôn lên vóc dáng lãng tử của hắn.

“Giang Hoài Đại đô đốc ở đây, Giang Hoài Đại đô đốc ở đây!”

Nhậm Thiếu Danh vừa lao về phía đại quân, vừa hét lớn.

Hắn liên tục vận chân khí, nên giọng nói truyền đi rất xa.

Hai bên phố Tầm Dương, vô số ánh mắt đổ dồn về hai người một đuổi một chạy.

Nhậm Thiếu Danh là một ác bá ở địa phương, lại cùng Lâm Sĩ Hoằng được xưng là song bá Giang Nam, bọn họ đương nhiên nhận ra.

Còn người truy sát hắn phía sau, dù không nhận ra, lúc này nghe Nhậm Thiếu Danh hét lên cũng biết là ai.

Có điều, cảnh tượng này thực sự quá bất ngờ.

Vị Châu Đại đô đốc kia, sao lại một mình vào thành giết hội chủ Thiết Kỵ Hội?

Một số người qua đường sờ tai, thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm.

“Giang Hoài Đại đô đốc ở đây!”

Nhậm Thiếu Danh lại hét lên một tiếng, rồi quát: “Giúp ta giết hắn, mau giúp ta giết hắn!”

Bên lề phố Tầm Dương có rất nhiều người giang hồ.

Nếu họ cùng ra tay, dốc sức tương trợ, Nhậm Thiếu Danh quả thực có cơ hội sống sót.

Nhưng ngoài một số ít ác nhân giống hắn, không ai muốn giúp.

Mà những ác nhân đó lại sợ Châu Dịch, kẻ còn ác hơn.

Thế là, chỉ thấy người trên phố tản ra, nhưng không một ai ra tay.

“To gan!”

Tướng quân Lại Kính trong đại doanh Cửu Giang Phủ gầm lên một tiếng. Hắn đang dẫn quân đi đổi gác ở bờ sông, thống soái của kẻ địch ngay trước mắt, dù không có Nhậm Thiếu Danh, hắn cũng sẽ lệnh cho đại quân xông lên.

“Xông lên, giết cho ta!”

Nếu có thể giết được vị Châu Đại đô đốc này, bệ hạ có lẽ sẽ phong hắn làm vương.

Lại Kính mừng như điên, Nhậm Thiếu Danh cũng mừng rỡ cuồng loạn, lao về phía đại quân của Lại Kính.

Nơi này không có một vạn người, nhưng cũng có hai ba ngàn, đủ rồi!

Tiếng gió sau lưng ngày càng gấp, hắn không dám quay đầu lại.

Nhậm Thiếu Danh thấy, tướng quân Lại Kính phía trước đã giương cung lên.

Ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn về đây.

Trong lúc kinh hãi, cổ Nhậm Thiếu Danh cứng đờ, như nghe thấy tiếng “cạch”, tiếp đó là một cảm giác kỳ lạ.

Tầm nhìn vẫn đang tiến về phía trước, nhưng hắn không còn cảm nhận được cơ thể mình nữa. Rất nhanh, hắn mất đi ý thức.

Hai bên đường phố vang lên một tràng kinh hô.

Chỉ thấy một bóng trắng lướt qua người Nhậm Thiếu Danh, một tay giật lấy đầu hắn, sau đó né được mấy mũi tên, lao đến trước mặt tiên phong tướng Lại Kính của đại quân Cửu Giang.

Lại Kính không ngờ đối thủ lại liều lĩnh đến thế, không lùi mà tiến!

Hắn trở tay không kịp, vội vàng từ thu cung chuyển thành đâm thương, nhưng một thương không trúng, tiếp đó là kiếm quang chói mắt.

“A!!”

Lại Kính kinh hãi hét lên, bị một kiếm chém bay đầu.

“Tướng quân! Lại tướng quân!!”

Chủ tướng bị giết, quân trận đại loạn!

Thế nhưng, vẫn có một trận mưa tên bắn tới.

Đây là hiểm nguy mà tông sư bình thường không dám mạo phạm. Nếu vận khí đỡ được đợt mưa tên này, đợt tiếp theo sẽ nối tiếp không dứt.

Nhưng Châu Dịch không cần đỡ tên.

Hắn đạp một bước trên không trung, ngoặt một đường cong, rồi đáp lên nóc một tòa lầu.

Người giang hồ trong thành Cửu Giang ngây người như phỗng, không thể tin vào cảnh tượng trước mắt.

Đầu tiên là giật lấy đầu của Thanh Giao Nhậm Thiếu Danh, sau đó xông vào vạn quân lấy thủ cấp địch tướng, lại còn hư không đạp bộ, coi tiễn trận như chốn không người.

Đến đi tự do, như đi dạo sân nhà!

Nhìn thanh niên áo trắng trên lầu, cả thành Cửu Giang xôn xao như vỡ chợ.

Đúng lúc này, trên lầu cao, vang lên một giọng nói trong trẻo:

“Khôi thủ Thiết Kỵ Hội Nhậm Thiếu Danh, vốn là tù trưởng người Thiết Lặc. Hắn như sói nhìn Trung Nguyên, đầu độc bá tánh Cửu Châu. Nay ta chém đầu hắn tại đây, để an ủi các vong hồn.”

“Lâm Sĩ Hoằng biết rõ lai lịch của tên giặc này, nhưng vẫn ngấm ngầm thông đồng, cấu kết làm gian. Hành vi như vậy mà còn dám đội mũ khỉ lên ngôi, tiếm xưng đế hiệu, quả là khiến thiên hạ chê cười.”

“Nếu còn cố chấp làm điều ác, gây họa một phương, đợi ngày ta trở lại Cửu Giang, tất sẽ chém đầu tên Ngụy Sở Đế này, treo trên cửa viên môn.”

Giọng nói của hắn bình tĩnh, không chút gợn sóng, nhưng lại khiến cho mỗi người trong thành Cửu Giang nghe thấy đều lòng trào dâng!

Không ít người vẻ mặt kích động, nếu không phải đang ở nơi này, có lẽ đã lớn tiếng reo hò cổ vũ.

Đặc biệt là những người từng bị Thiết Kỵ Hội ức hiếp, càng cảm thấy xúc động sâu sắc.

Châu Dịch ném cái đầu vẫn còn nhỏ máu lên không trung, sau đó đánh ra một luồng phách không chưởng lực.

Nhậm Thiếu Danh hóa thành mưa máu, máu tội ác của hắn hòa vào đất đai, cung cấp dinh dưỡng cho hoa cỏ dại mùa xuân năm sau. Đó là giá trị cuối cùng của tên ác đồ Mạc Bắc này.

Đề xuất Tiên Hiệp: Thâm Không Bỉ Ngạn
Quay lại truyện Kiếm Xuất Đại Đường
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

thai duong Trinh

Trả lời

1 tháng trước

196 lỗi