Logo
Trang chủ
Chương 13

Chương 13

Đọc to

Anh Tú với tay ra bàn cầm bao thuốc, rút một điếu rồi châm lửa rít. Anh nhìn em và bảo:

- Anh lộn ruột với mấy thằng chíp hôi này lắm rồi đấy, hôm nay mà không có cái Phương ở đây thì anh cho nó vài chai bia vào đầu.

Vừa nói dứt lời, em tưởng anh Tú không làm gì, ai ngờ anh Tú đứng dậy cầm cái vỏ chai bia vừa uống xong ném thẳng vào đám đang nhảy trên sân khấu. Mấy bàn xung quanh, trong đó có cả bàn của hai thằng vừa sàm sỡ chị Phượng, trợn tròn mắt lên nhìn. Còn bày khỉ đang nhắm mắt quay cuồng trên sân khấu vẫn nhảy điên cuồng, mặc dù cái chai bia vỡ tan ngay cạnh chúng nó, nhưng chắc do nhạc đập quá mạnh nên chúng nó vẫn không biết thì phải. Anh Tú thấy vậy cầm tiếp một chai chưa bật nắp, nhằm thẳng giữa đám ném bộp phát, lần này trúng đầu một thằng rồi rơi xuống nền sàn vỡ tan.

Bọn kia biết chuyện, cả đám dừng lại nháo nhác nhìn xung quanh xem ai ném, nhưng tối vả lại đông người quá nên chúng nó không phát hiện ra. Chúng nó chửi tùm lum cả lên. Thằng vừa bị ném trúng chai bia vào đầu đang lấy hai tay ôm đầu, được một thằng bạn dìu xuống dưới. Tội nghiệp thằng bé bị ném oan, hai thằng anh Tú ghét thì nó không rơi trúng, lại trúng ngay thằng đó. Ngu thì cho chết, ai kêu nhảy nhót cùng hai thằng kia, cũng may là hôm nay anh Tú không mang quả tuýp dài hơn mét, đầu gắn con dao bầu to như bàn tay ấy, con đấy mà lao vào giữa đám thì kiểu gì cũng có vài chú lòi ruột. Chúng nó vừa đi xuống vừa ngó xung quanh xem ai, miệng chửi không ngớt.

Anh Tú định đứng dậy thì đúng lúc đó chị Phương tới, anh vẫn ngồi im tỏ ra như không có chuyện gì. Chị Phương chắc cũng chưa biết chuyện vừa rồi thì phải, chị lại tiếp tục lấy hạt dưa cắn.

Ba anh em đang ngồi nói chuyện được lát thì bộp một phát, một chai bia vỡ tan trên đầu anh Tú, rồi từ đâu bốn thằng lao vào đấm đá túi bụi vào người anh Tú. Anh Tú chắc bị choáng ngã lăn ra đất mặc tụi kia đấm đá. Em thấy vậy đứng dậy cầm chiếc ghế sắt ba chân đang ngồi giơ lên, đập mạnh vào lưng được một thằng, thằng đó đau quá cũng ngã lăn ra sàn. Ba thằng kia thấy em liền chuyển hướng, không đánh anh Tú nữa mà nhảy sang tấn công em. Em tay cầm ghế vừa lùi vừa thủ thế, chúng nó thấy vậy cũng kiếm ghế rồi giơ cao định đồng loạt phi vào một lúc.

Chả biết ông Tú tỉnh dậy từ lúc nào ấy, ông nhổm dậy cầm lấy chai bia trên bàn, từ đằng sau tiến lại đập mạnh vào đầu thằng đứng giữa đang cầm ghế, thằng này té xuống nền luôn, hai tay ôm cái đầu đầy máu cùng mảnh chai bia. Anh Tú cầm nửa chai bia vừa vỡ nham nhở nhọn hoắt trên tay, đâm mạnh vào giữa lưng thằng bên cạnh luôn, nó đau quá buông ghế, một tay ngoái lại sau lưng tập tễnh định chạy. Còn xót một thằng thì thằng đó hoảng quá đứng đơ ra đấy, em nhanh tay tiến lại cho cái ghế vào trán nhưng nó đỡ được. Anh Tú thấy vậy phi vào giằng tay nó lấy ghế, nó với anh Tú đang giằng co nhau thì em lựa lựa được nên đập được cái ghế vào sau đầu nó. Thằng đó đau quá nên nhả tay ra khỏi ghế, anh Tú giằng được ghế của nó nhanh tay bồi thêm được phát vào ngang sườn nó. Nó ngã lăn ra, một tay ôm đầu, một tay ôm bụng.

Mấy bàn cạnh đó với xung quanh bỏ bàn chạy hết ra một bên để xem, bọn nhân viên quán thấy chuyện nên bật đèn sáng trưng và ra hô bảo vệ. Chị Phương chứng kiến từ đầu chắc hoảng, và sự việc diễn ra nhanh quá nên chị cứ đứng đó đơ ra kinh sợ như người mất hồn. Còn anh Tú vừa bị nó đập chai bia vào đầu nên rớt luôn cái mũ ra rồi, anh mặc áo cúc bấm nữa nên bị bung gần hết cúc ra, còn một hai cái cúc phía dưới thôi. Anh nóng quá mới ức chế hay sao ấy, lột phăng luôn cái áo ra ném phịch một phát xuống bàn.

Chắc ông quên là chị Phương đang ở cạnh hay sao ấy, thậm chí ông ấy cũng chả thèm nhìn chị Phương nữa cơ. Lúc này thì ông ấy lộ nguyên hình rồi, cái đầu trọc lóc người xăm trổ kín hết cả người, mặt ông ấy hoằm hoằm lại nhìn ba thằng đang nằm xung quanh. Còn cái thằng bị đâm vào lưng chạy thoát được rồi hay sao ấy, không nhìn thấy nó đâu nữa.

Nghĩ bụng ba thằng này còn nằm đây thì kiểu gì cũng sống dở chết dở với ông ấy, ông này mà đã đánh thì dã man lắm. Nhiều lần đi đánh nhau với ông ấy rồi nên em biết, ông ấy đánh theo kiểu muốn giết con nhà người ta luôn.

Dưới chân là ba thằng đang quằn quại bên đống ghế liểng xiểng cùng mảnh chai bia, hai thằng ăn ghế vào người nhìn còn đỡ chứ cái thằng bị anh Tú đập chai bia vào đầu nhìn trông tởm quá, máu nó chảy xuống ướt hết hai bên tai với cổ, đang nằm thở phì phò như chờ chết.

Cậu Hoan cũng vừa đến, em leo lên xe cậu Hoan, cho anh Tú với chị Phương đi một xe để cho hai anh chị làm lành, có lẽ hôm nay chị ấy sốc lắm đấy. Anh Tú kêu là phóng qua chỗ quán cà phê để đền bù thiệt hại cho bà ấy, nên em với cậu Hoan phi về trước.

Hôm đó phải đến tầm hai giờ sáng mới thấy anh Tú về tàu, bọn em hỏi thì anh Tú bảo là ngồi với chị Phương ở bờ sông nói chuyện, chị Phương cũng không trách móc gì anh Tú cả, chỉ hơi bất ngờ vì cái hình xăm trên người và việc đánh đấm thôi.

Sáng hôm sau anh Tú dậy sớm lắm, mặc quần áo xịt nước hoa thơm phức à, hôm nay anh Tú không phải mặc áo dài tay với đội mũ nữa mà ăn mặc như mọi hôm là quần bò với áo phông. Nhìn anh Tú mặc vậy hợp thật, trông men lì lắm cơ, mình mà là con gái thì cũng yêu luôn anh Tú ấy chứ. Lát sau thì thấy chị Phương cầm xẻng ra làm thay mẹ, chắc đêm qua anh chị ấy hẹn nhau trước rồi thì phải, đúng là gái xinh có khác, mặc bộ quần áo lao động cũng thấy xinh cơ. Anh Tú đang ăn cơm ngó qua thấy chị liền và và thật nhanh nốt bát cơm rồi ra xúc miệng soi gương, rồi nhảy tót lên bờ ra tàu chỗ chị làm. Anh cứ đứng trên tàu còn chị thì gom cát dưới khoang, đợi chị xong việc hai anh chị lại dắt nhau ra mũi tàu của người ta ngồi nói chuyện. Trông anh Tú lúc đó sao mà cảm thấy hiền lành thế không biết, đúng là tình yêu như một phép màu, có thể làm cho con người ta thay đổi nhanh chóng.

Ban ngày gặp nhau vẫn chưa đủ hay sao ấy, tối tầm tám giờ anh Tú lại lên bờ kêu lên nhà chị Phương chơi, hôm nay anh tự tin đi một mình chứ không cần em phải đi cùng nữa, bọn trai làng đó chắc nghe vụ việc hôm qua cũng sợ phát khiếp rồi ấy chứ, nghe đâu chúng nó cũng bị nhẹ thôi, có hai thằng bị gãy mấy dẻ xương sườn, thằng bị đập chai bia đến tận bây giờ mới tỉnh.

Anh Tú kiểu này lại đến nhà chị Phương ngồi chơi một lát rồi chị Phương lại đưa anh Tú về, hai người lại ngồi tâm sự với nhau ở bờ sông. Nghĩ đến cảnh đó thú vị phết, mình cũng phải ghen tị cơ.

Ngày hôm sau cũng vẫn vậy, hai hôm nay chị Phương đều ra làm thay mẹ, mục đích chắc chỉ là để gặp anh Tú, hai người tranh thủ giờ giải lao nói chuyện được dăm ba câu, khi nào làm xong hẳn thì mới ngồi nói chuyện được lâu thôi.

Ngày thứ năm như thường lệ, nhưng buổi sáng hôm nay không có con tàu nào vào bến bốc cát nên chị Phương không ra làm, tầm trưa thì có một con ghé vào bốc, máy xúc tận đến bốn giờ mới xong. Chị Phương cùng mọi người đứng trên bờ chờ sẵn, chuẩn bị nhảy lên tàu để làm.

Lúc này thì em đang ngồi ở mũi tàu chơi với con Mực, anh Tú đang đi cầu lên bờ để ra tàu chỗ chị Phương, mũi tàu em cách đít con tàu chị Phương khoảng hơn 100m. Thằng máy xúc giơ gầu vào bờ để chị Phương cùng mọi người trèo lên gầu rồi đưa lên tàu cho nhanh, nó vừa đưa gầu vừa lắc lắc gầu rồi hạ gần xuống nước trêu mấy bà. Mấy bà sợ lắm, tay bám chắc miệng chửi um lên, thằng máy xúc năm nay tầm 25 tuổi, nghe mấy bà bảo nó cũng thích chị Phương lắm, lúc chưa có anh Tú nó trêu chị Phương suốt thôi à. Ngay cả hai ngày hôm nay cứ lúc nào không có mặt anh Tú là nó lại chọc ghẹo, anh Tú cũng biết nên cứ thấy chị Phương chuẩn bị lên tàu là ông ấy nhanh chóng mò sang ngay.

Thằng máy xúc trêu một lát rồi đưa gầu ghé vào mạn tàu cho mọi người xuống, anh Tú gần đến chỗ thằng máy xúc rồi, trông thấy cảnh tượng ấy chắc lão ghét lắm ấy. À em giải thích chút không mấy bác lại ném gạch, cái gầu máy xúc dùng để bốc tàu nó không phải là gầu đào như máy hay làm đất đâu nhá, nó là gầu ngoạm nên to hơn nhiều, tầm năm bảy người ngồi bám vô tư luôn.

Mọi người leo thang xuống khoang hết rồi, còn duy nhất chị Phương đứng trên thành tàu làm xi nhan cho máy xúc xúc ở dưới khoang cho chuẩn, vì ngồi trên máy xúc không thể nhìn xuống khoang tàu được.

Chị Phương đang đứng trên tàu nhìn thấy anh Tú đi ra liền vẫy vẫy tay rồi cười, anh Tú cũng giơ tay vẫy lại. Thằng máy xúc thấy vậy tức lắm đấy, nó tít còi um lên rồi tự nhiên quay gầu lủng lẳng hướng về chỗ chị Phương trêu chị Phương. Chị Phương cũng biết nó trêu nên cứ đứng im đó bơ đi coi như không nhìn thấy, chắc vì thằng này nó hay trêu như vậy, với lại mấy thằng lái máy chuyên xúc tàu này lái điệu nghệ lắm, nó căn chỉnh độ văng độ lắc của gầu chuẩn đến từng cm luôn. Chị Phương biết vậy nên mặc dù nhìn thấy cái gầu đang văng đến nhưng chị vẫn đứng im không tránh.

Bộp một phát, thằng đó chắc đưa tay trớn quá đà hay sao, cái gầu đập vào trán chị Phương hất chị khỏi tàu, chị chỉ kịp kêu… á… a… một tiếng rồi rơi xuống sông. Anh Tú đứng cách đó chừng hơn 20m thấy vậy vừa chạy tới vừa gào lên to:

- ĐM chúng mày lới dây tàu ra đừng có nổ máy, thằng kia lấy gàu đẩy tàu ra ngoài nhanh lên.

Vì tàu cách bờ chỉ tầm 2m, nước lại sâu và chảy xiết, chị Phương ngã xuống kiểu đó rất dễ bị cuốn ra ngoài và chui xuống gầm tàu. Anh Tú sợ chúng nó nổ máy chẳng may chân vịt nó đạp nước hút chị Phương vào thì tan xác luôn. Một thằng trên tàu đứng ngay mũi tháo dây ra luôn, thằng máy xúc đẩy mạnh tàu cho trôi ra ngoài. Anh Tú phi một phát xuống nước nặn xuống để mò chị Phương. Em thấy vậy hô mọi người rồi phi thật nhanh lên bờ chạy ra chỗ anh Tú nhảy xuống sông nặn mò cùng anh Tú, thằng máy xúc với hai người trên tàu của nó cũng lao xuống luôn. Chỗ này cực sâu luôn, em nặn nhưng buốt tai quá không thể cố xuống đáy được, cố mở to mắt ra nhìn nhưng nước sông đục ngàu nên chả thấy gì cả, chỉ quơ tay xem có thấy gì không thôi. Cứ được tầm hơn một phút lại phải ngoi lên mặt nước lấy hơi, anh Tú cũng vậy nhưng anh nặn lâu hơn em, anh ra hẳn phía bên ngoài.

Tầm bốn năm phút trôi qua nhưng vẫn không ai mò thấy chị, cậu Hoan, anh Lam, bác Tiến cũng để nguyên quần áo lao xuống mò cùng. Mọi người tản rộng ra phía ngoài và mò dịch chuyển về phía dưới xuôi theo dòng nước. Tầm 10 phút rồi cứ thế mò nhưng không ai tìm thấy, đột nhiên thấy anh Tú ở phía ngoài cách bờ chừng hơn 10m nhô khỏi mặt nước, một tay bơi, một tay túm lấy tóc chị Phương đang kéo vào, nước chảy xiết nên anh Tú cứ bị trôi đi chứ không vào được. Em và mọi người bơi ra dìu anh Tú và xác chị Phương vào.

Vừa vào đến bờ mọi người khiêng chị lên bờ, lúc này mặt chị tái nhợt, chỗ thái dương trên tai bị gầu va vào thâm tím và xước to như bàn tay, nó lõm vào như quả chanh rồi. Đập mạnh kiểu đấy không vỡ sọ mới lạ, không thấy chị thở nữa, kiểu này chết ngạt rồi. Bốn năm phút thì còn cứu được chứ hơn 10 phút như vậy thì chỉ có chết.

Vừa đặt lên bờ thì anh Tú bế thốc chị vác lên vai cho chị dốc đầu xuống rồi chạy, anh vừa chạy vừa khóc, đây có lẽ là lần đầu tiên anh ấy khóc vì một ai đó thì phải. Chạy được một đoạn thì anh hạ chị xuống bành miệng chị ra rồi hô hấp nhân tạo cho chị, em chạy theo kịp nên phụ anh ấy lấy tay ép lồng ngực. Hai người làm cứ thế phải đến gần 10 phút chị vẫn cứ nằm bất động. Anh Tú khóc càng ngày càng to, chắc anh cũng hiểu là không thể cứu chị được nữa rồi, anh cứ ôm lấy chị và khóc. Em chả biết từ lúc nào cũng khóc theo anh ấy luôn, và không biết các bác có tin không, em đang vừa viết đoạn này em vừa khóc đấy. Thật sự nhìn cảnh đó chả ai cầm được nước mắt kể cả mấy người xung quanh. Anh Tú cứ ôm rồi miệng không ngừng gào lên: "Phương ơi! Phương ơi! Tỉnh lại đi em, anh xin em đấy… anh hẹn em sau chuyến này anh sẽ xin nghỉ rồi cùng em về quê anh mà…".

Anh cứ thế ôm rồi khóc, chị Phương thì người cứ nhũn ra nằm bất động trên tay anh, một lúc sau thì từ xa mẹ với em trai chị vừa chạy vừa khóc tới chỗ chị Phương, bác ấy giành lấy xác chị Phương từ tay anh Tú rồi ôm khóc ngất. Anh Tú từ lúc bác gái ra có vẻ bình tĩnh hơn, anh bắt đầu ngẩng lên nhìn mọi người.

Ánh mắt anh bỗng dừng ở phía thằng máy xúc đang đứng run lẩy bẩy ở gần đó, anh đứng lên lao như điên về phía thằng đó rồi quật nó ngã vật ra, anh cầm được hòn đá kế bên to cỡ nắm tay rồi đập liên tiếp vào đầu với vào mặt nó, vừa đập anh vừa hét:

- Mày giết cái Phương thì tao giết mày…

Em và mọi người thấy vậy sợ anh Tú đánh chết nó nên nhảy vào ôm và giữ tay giữ chân anh Tú, thằng đó cũng gần như chết rồi, mặt mới đầu nó kín máu đỏ oẻn, đến nỗi mà nó thở phòi cả bong bóng máu từ mũi ra.

Mẹ chị Phương cứ ngất rồi lại tỉnh liên tiếp, một lát sau anh Tú bế chị Phương đi bộ và đưa vào nhà trong làng. Anh không gào như lúc đầu nữa nhưng nước mắt thì không ngừng chảy ra rơi lã tã từ cằm anh Tú chảy xuống người chị Phương.

Anh Tú xin gia đình họ hàng ở lại làm ma cho chị Phương, suốt cả ngày anh cứ quỳ bên quan tài chị Phương, anh cũng không khóc nữa chỉ quỳ ở đó. Đám tang chị Phương xong cậu Hoan cho anh Tú về quê nghỉ một tháng để anh Tú thoải mái và bớt nghĩ ngợi.

Sau một tháng lên anh Tú người gầy dộc đi, anh trở nên ít nói hẳn, từ đó anh cũng không gây gổ hay đánh đấm gì với ai nữa.

Nửa đêm kể cả tàu chạy hay đỗ anh thường ra mũi tàu ngồi một mình hút thuốc, thi thoảng thấy anh dụi dụi tay lên mắt để lau một thứ gì đó chắc đang rơi trên má anh làm anh khó chịu thì phải.

Câu chuyện em kể xin các bác hãy tôn trọng, đặc biệt là chị Phương, em không thích ai ném đá hay bông đùa về chuyện chị ấy đâu. Còn về con Mực thì nó mất từ năm 2008, nó bị ốm liệt hai chân trước và sau hai tháng thì mất. Anh Tú hiện tại cũng không đi cùng em nữa, anh đã lấy vợ và sinh được một đứa con gái và anh đặt tên là Phương!

Cảm ơn các bác đã theo dõi và chia sẻ với em trong thời gian qua. Chuyện đến đây là kết thúc rồi ạ!
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Ước Thành Thằng Khốn Nạn!
Quay lại truyện Ký sự chuyển mộ
BÌNH LUẬN