Chuyện này em kể xảy ra trước việc của chị Phương khoảng 2 năm. Buổi tối hôm đó tàu đang đỗ, em đang ngồi chơi bài với cậu Hoan, anh Tú và anh Lam thì cậu Hoan có điện thoại từ một số máy bàn lạ hoắc, mã vùng cùng tỉnh với em, và cậu của một thằng con trai xin gặp em. Hồi đó em vẫn chưa có điện thoại nên toàn dùng nhờ của cậu thôi, mà cũng có ai gọi ngoài bố mẹ và chị gái ra đâu chứ, hồi hộp và tò mò nhấc máy lên nghe thì hóa ra là thằng Linh ở cùng xóm, là bạn thân của em từ thời nhà trẻ cho đến cấp 2. Nó gọi kêu ở quê không có việc gì làm, nhờ em hỏi cậu Hoan xem có thể cho nó đi tàu được không. Tàu em hiện tại thì có 2 người nấu cơm phụ việc là bác Tiến với một bác nữa rồi nên chắc là không xin được, nhưng xin vào mấy con cùng đoàn tàu nhà thì chắc là được. Chuyện trò một lúc thì em kêu nó úp máy để em hỏi cậu Hoan xem thế nào rồi gọi lại trả lời sau, vì mấy việc bố trí người trên tàu ông chủ giao cho cậu hoàn toàn quyết định, cậu gọi điện cho mấy thuyền trưởng cùng đoàn thì có một tàu đang thiếu một người nấu cơm. Cậu đồng ý, nhưng em muốn nó đi cùng em cho vui, mới lại qua mấy tàu kia lạ lẫm, bị chúng nó bắt nạt hoặc sai vặt thì khổ lắm, em e rằng thằng Linh không chịu được. Em xin cậu Hoan mãi thì cậu đồng ý và chuyển một bác phụ bếp cho qua con đó, vì bác này cũng chậm và hơi lười, chỉ giữ lại bác Tiến thôi. Vì tàu đêm mai chạy, mà con tàu kia cũng đang đỗ gần đó nên cậu chuyển luôn bác kia và kêu em gọi cho thằng Linh bắt xe trưa mai lên tàu luôn cho kịp chuyến.
Em nghe vậy hớn hở gọi điện thông báo luôn cho cu Linh, nó mừng lắm, hỏi luyên thuyên đủ điều về những việc mà nó phải làm khi ở trên tàu. Việc của mấy ông nấu cơm thì cũng nhàn tênh ấy mà, ngày nấu 3 bữa cơm rồi dọn dẹp tàu, xong việc thì cứ lăn ra mà ngủ, làm việc cứ như đi chơi ấy mà. Em xin kể qua thằng Linh phát, nhà nó cũng bình thường, có 3 anh em, nó là cả sau có 2 đứa em gái. Bố mẹ nó làm ruộng nương ở nhà, riêng bố nó thì kiêm luôn nghề tay trái là bốc mộ, tắm rửa xương cốt, việc đó chỉ làm vào cuối năm nên cũng nhàn mà kiếm được nhiều phết.
Thằng Linh thì thuộc dạng cực nghịch ngợm, nó nổi tiếng trong xóm cho đến ngoài làng vì mấy trò nghịch ngầm không giống ai của nó. Đặc biệt là thời còn đi học, em học cùng lớp với nó năm cấp 2 nên chứng kiến không ít vụ của nó.
Đặc biệt là năm nó lớp 9, nó và em cùng mấy thằng nghịch nhất lớp cứ vào tiết của mấy thầy cô già già hiền lành là chuyển xuống bàn dưới cùng để ngồi nói chuyện đập phá cho dễ. Thằng này bựa dã man luôn, hôm ấy nó ngồi rồi chả biết tự nhiên nó vén quần xuống, hồi ấy bọn em toàn mặc quần chun mà. Nó nằm gục mặt xuống bàn, lấy tay tụt quần ra rồi bắt sóc bỏ vào lọ, em với mấy thằng bên cạnh cũng biết nên chỉ bịt mồm và cúi đầu xuống cười thôi, vì không phải lần đầu tiên nó nghịch bẩn vậy. Nhưng lần này thì khác, nó làm xong rồi lấy tay quệt hết vào lưng của con bé tổ trưởng ngồi trên, dính đầy ra áo nó, cả đám cưới um lên, con bé kia thì không hiểu chuyện gì đứng dậy khóc khóc mếu mếu thưa thầy: "Thưa thầy bạn Linh bạn ấy hỉ mũi rồi bôi hết lên áo em". Ông thầy xuống chỉ nhìn một lát rồi quay đi không nói gì cả. Cũng bởi vì giáo viên, đặc biệt là mấy thầy cô già sợ thằng Linh lắm, mấy tuần trước nó đã rình rình tụt quần một cô trung tuổi ngay trước sân trường rồi chạy mất vì cô ấy mách với thầy hiệu trưởng tội nó bỏ học, cũng tại hồi đó mấy cô ấy cũng toàn mặc quần chun thôi à, cô ấy ngượng lắm xin nghỉ dạy cả tuần. Còn thằng Linh thì suýt nữa bị đuổi học nếu cả bố và mẹ nó không đến van xin thầy hiệu trưởng và cô kia.
Vụ cuối cùng làm nó buộc phải thôi học là hôm ấy nó đang cầm dép ném mấy đứa cùng lớp thì chẳng may thầy hiệu trưởng ngang qua nhìn thấy nên ngó vào lớp chỉ tay rồi quát:
- Anh Linh anh có giỏi thì ném thẳng vào mặt tôi đây này. Cái đồ mất dạy!
Thằng Linh nó không nói gì lừ lừ ra nhặt cái dép lên rồi ném thẳng mặt thầy hiệu trưởng xong nó bỏ về nhà. Thầy hiệu trưởng đuổi theo nó nhưng không kịp, sau hôm đó nó bị đình chỉ học luôn.
Thằng Linh tuy nghịch nhưng đối với bạn bè và hàng xóm thì nó đối xử tốt lắm, chả ăn trộm ăn cắp của ai bao giờ, ai nhờ nó giúp việc gì là nó nhiệt tình lắm. Thế nên mọi người vừa quý vừa sợ nó vì cái tính đùa dai của nó. Nhưng mà mấy năm trở lại đây thì cũng đỡ rồi, nó không còn quậy nữa nhưng thi thoảng cũng hay đánh đấm nhau với thanh niên làng khác lắm.
Trưa hôm sau thì nó bắt xe ra chỗ tàu đỗ, mang theo vani quần áo to vật, cứ mang nhiều vào lên tàu cũng chả dùng đến đâu, toàn quần đùi cởi trần thôi à. Trên tàu được lo cho ăn mặc chơi bời từ a đến z quá sướng luôn ấy chứ. Thằng này ở quê nên nhìn đen sì, tóc cũng để ngắn choằn, dài hơn anh Tú được một tẹo. Hôm đầu nên tầm được mấy tiếng thì hắn ta bị say sóng nôn ói hết cả ra, cứ ngồi chồm chỗm ngồi trên giường lắc lư như bà đồng. Con Mực thấy người lạ thì cứ chạy loanh quanh dòm ngó, thằng Linh đi đâu thì nó theo đấy một bước không rời. Con này phải lên tầm 1 tháng thì nó mới quen được.