Học sinh và người đi đường quây kín xung quanh xem. Bọn này chắc hoành hành ở đây lâu rồi, dân nó ghét hay sao ấy mà chẳng thấy ai vào can ngăn. Một số người còn đứng ngoài nói vọng vào: "Đánh chết bố chúng nó hết đi, ngày nào cũng phải đánh con người ta mới chịu yên cơ, cho chết!".
Xong anh quay lại chỗ bố con bé kia và nói:
- Bác cho cháu xin số điện thoại nhà, chúng nó làm gì bắt đền hoặc ăn vạ thì gọi cho cháu. Cháu ở gần đây thôi, có gì cứ alo cho cháu, cháu đến cháu giết cả nhà nó.
Anh Tú làm thế là đóng kịch với bọn kia cùng mọi người xung quanh thôi, chứ anh có số ông kia rồi mà. Không làm thế, sau này nó trả thù bố con nhà bé đó thì ai giúp được chứ, mai ngày kia là tàu chạy khỏi đây rồi, biết khi nào mới quay trở lại. Xong anh kêu bọn em ra kia xách đồ để về. May quá không có ai lấy, vẫn còn nguyên 2 con ngan, làn rau với bó mía. Hai thằng em quay lại, tưởng anh Tú tha cho nó, ai ngờ anh cầm côn cứ thế đập liên tiếp vào đầu rồi đá mũi giày vào mặt chúng nó. Mấy thằng dãy dụa được một lát thì ngất hẳn. Cứ thế anh lần lượt đập cho đến khi ngất thì mới thôi, cảm tưởng như đang muốn giết chúng nó thì đúng hơn, bọn này sống chắc cũng thành tật. Mọi người xung quanh thấy vậy sợ đập nó chết nên nháo nhào vào can ra.
Sáu thằng lăn lóc ra đường, máu me bết hết cả ra đường, chả khác gì một vụ thảm sát. Nhìn cũng chả biết trong số đó có thằng nào chết nữa không. Không dừng lại ở đó, anh Tú xách tiếp ra tiếp tục đập nát hai con xe máy, cũng may là lần này anh không có hứng để đốt. Sau anh kêu hai bố con kia về và cùng bọn em thản nhiên đi về coi như không có chuyện gì xảy ra. Ngoảnh lại thì thấy mọi người đang lấy xe đưa chúng nó đi viện thì phải, chắc là không thằng nào chết đâu, anh Tú khôn lắm, sao để chúng nó chết được. Ngày mai chắc là không dám lên bờ nữa rồi.
Ba người lững thững ra về, thằng Linh vừa đi vừa thao thao về việc vừa xảy ra. Anh Tú mặt vẫn thản nhiên và bảo bọn em không được kể chuyện này với ai trên tàu. Còn con Mực có vẻ tươi tỉnh hơn mọi ngày, hôm nay nó được cắn đã mồm rồi còn gì, nó vừa đi vừa nghển cổ lên hóng chuyện của thằng Linh.
Về đến tàu cũng chả ai để ý hay nhòm ngó gì đến bộ xương người đang nằm cách nối đi lên chừng vài bước chân, cái đầu lâu bị thằng Linh ném ra xa khỏi bộ xương, nhìn bộ xương không đầu có vẻ hơi kì kì. Lúc con Mực chuẩn bị nhảy xuống sông để leo lên tàu thì tự dưng nó quay ngoắt đầu lại, phi một mạch hướng ra chỗ bộ xương, gầm gừ rồi nhảy bổ dựng đứng người lên, hai chân trước chống vào bờ đất, nhe răng nhìn lên phía trên vực rồi cắn. Mọi người cũng chả ai quan tâm đến nó vì con Mực nó có sở thích là rất hay đào bắt chuột, ếch nhái rắn rết đủ kiểu. Có khi vừa nó ngửi thấy mùi của con chuột nào chạy qua rồi đuổi bắt thôi, ở bờ bãi thế này chuột sống thành từng bày đàn, nó còn theo dây, theo cầu bơi cả lên tàu ấy chứ. Nhưng mà không sống được quá ba ngày với con Mực.
Con Mực sủa một lúc lâu, nó còn chạy lòng vòng, thi thoảng còn chồm lên như vồ một ai đó, một lúc sau thì nó chạy ra chỗ sau lái nhảy xuống sông, lóp ngóp bơi vào tàu. Bác Tiến chạy ra nhấc nó lên khỏi lan can rồi mang xà phòng ra tắm cho nó luôn. Con này sạch lắm, ngày nào cũng phải tắm cho nó như người vậy, không tắm bằng xà bông là nó không chịu đâu.
Bữa cơm chiều đã qua, gần tối cậu Hoan kêu bác Tiến đi lên bờ mua đá lạnh về để uống bia cho mát. Em với thằng Linh lại tranh đi, cu Linh xách một chiếc thùng đựng đá rõ to, lần này con Mực đang nằm chơi với cậu Hoan nên nó không theo đi. Đi vượt qua cái bãi ngô rồi vào làng tìm được một cái quán nhỏ, mua đầy luôn cái thùng uống cho đã, thằng Linh xách khệ lệ nghe chừng nặng lắm. Quay trở về thì trời đã tối om, hai thằng đi giữa con đường nhỏ, hai bên là bãi ngô quá đầu người đang trổ cờ non chuẩn bị ra hạt. Ngoài tiếng bước chân người cùng tiếng nói của hai thằng ra thì không có một âm thanh nào khác, thỉnh thoảng có tiếng lá khẽ xột xoạt do mấy con nhái thấy động nên nhảy từ bẹ lá ngô xuống.
Trời tối đen như mực, vắng lặng và heo hút, mình mà đi một mình chắc cũng phát khiếp. Hai đứa mệt nên cũng chả nói gì nữa, cứ im lặng mà đi. Tự nhiên thằng Linh từ đằng sau nói nhỏ:
- Duy ơi, tự nhiên có đứa con gái không biết ở đâu ra cứ theo mình từ nãy đến giờ kìa, tao vừa ngó đầu lại mới thấy nó, nó cứ nhìn tao mày ạ.
Em ngó đầu lại nhưng không thấy gì, nghĩ là thằng này nó hù ma mình đây. Em chửi:
- Dọa bố mày à, sợ cái L tao đấy. Bạn bố mày cũng là ma đấy con à.
Thằng Linh nghe vậy dừng hẳn lại rồi ngoái đầu nhìn, nó ngó quanh rồi cúi hẳn người xuống nhìn vào dưới gốc hai hàng ngô hai bên. Mặt nó tức tối nói với em:
- Duy! Mày điên à, tao nói đùa với mày làm đếu gì, nó ở sau mình có một đoạn ngắn choằn, tao không nhìn rõ mặt nhưng nó để tóc buông ngang vai, quần đen với cái áo trắng không cổ hay sao ấy. Chẳng lẽ nó nấp vào bãi ngô nhanh vậy.
Em chả nói gì nữa, thằng này chúa đùa dai mà. Nhưng tự nhiên thằng Linh nó để bình đá xuống rồi chạy ra sau cúi xuống vạch lá ngô lên nhòm lần lượt hai bên một đoạn, miệng nó lẩm bẩm chửi:
- Mẹ mày, chạy nhanh nhỉ, thích dọa nhau à, mày cứ núp trong đấy đi.
Thằng Linh không tìm thấy gì nên thôi, trời tối này nhìn xa sao được chứ. Nó ra xách tiếp cái phình và đi, em với nó vừa đi thi thoảng ngoái đầu lại phía sau xem có thấy gì không. Nhưng có thấy đếch gì đâu cơ chứ, thật sự là từ lúc thằng Linh nó nói vậy em cũng nửa tin nửa ngờ, nhìn mặt thằng Linh thật lắm có vẻ là nó nói thật. Em tuy không sợ ma tà gì nhưng cũng thấy hơi rợn người và lạnh lạnh, chắc bởi sương đang xuống thôi. Em ngoái đầu mấy lần không thấy gì chán chả thèm ngoái nữa, tự nhiên thót tim khi nghe thằng Linh quát to rồi ném phịch bình đá xuống rồi chạy lại sau, nó hét to:
- ĐM bố nhìn thấy mày rồi nhé con chó, mày núp đi đâu hả con.
Em quay lại nhưng không thấy gì, chỉ thấy thằng Linh chạy hồng hộc một đoạn rồi nó chui tọt vào bụi ngô cúi người đuổi theo ai đó. Em cũng chạy ra chỗ nó, định chui vào nhưng mới tắm xong sợ ngứa nên thôi. Nhìn vào chả thấy thằng Linh đâu chỉ thấy mấy cây ngô rung rung lên và tiếng bước chân uỳnh uỵch của nó.
Thằng Linh chạy một đoạn khá sâu vào bên trong, mãi không thấy nó ra mà cũng chẳng nghe thấy nó nói gì, em gọi nó:
- Linh ơi, có thấy gì không ra đi mày ơi.