Thằng Linh gom và gỡ rời từng cái xương, chất lại thành một đống. Nó lấy cái thùng ra sông múc hai xô nước mang lại. Nó nhặt từng đoạn cho vào thùng nước, lấy tay kì cọ thật sạch, trước tiên là cái đầu lâu. Đất chui và rính két vào trong nên rửa mãi mới sạch. Thằng Linh đặt cái đầu lâu ở phía đầu tiên trên hòm, sau đó là xương sườn cùng với bốn khúc xương cánh tay. Do cái thùng hẹp nên xương chân và xương chậu thằng Linh xếp trồng lên nhau. Nhìn cũng khá đẹp mắt và sạch sẽ, xong xuôi nó đậy lắp hòm lại và ra rửa chân tay.
Cậu Hoan cùng mấy anh kia chạy lên bãi ngó quanh để kiếm chỗ nào chôn, nhưng ở đây toàn là bãi ngô và đường đi nên không chôn được. Chôn ở vệ sông thì bằng hòa, được vài năm là nó nở xuống sông ngay. Một lát sau cậu chỉ tay về phía xa xa, chỗ cây sung dại cổ thụ. Cây sung này to lắm, mọc ở giữa hai bên là hai bãi ngô, mình nó chiếm lấy một khoảng khá rộng. Chỗ cây sung cũng khá cao so với xung quanh, chôn ở đấy thì đẹp thật. Nghe bọn chăn trâu ở bãi nói là cây sung này có ma nên không ai dám chặt và cũng chả ai dám lại gần nó. Thấy bảo ngày xưa có người treo cổ ở đó chết, sau này có một bà điên đi đến cây đa ăn nằm ở đó rồi cũng chết luôn. Người dân sợ nên tầm trưa chả ai dám lại gần, trời có nắng nóng đến mấy cũng không ai dám ngồi nghỉ ở gốc sung vào lúc trưa và tối.
Cậu Hoan cũng biết chuyện đó nhưng cậu mặc kệ, cậu bảo ma thì chơi với ma, cho bà này ra cùng nữa cho vui. Chỗ này đất cao lại xa bờ sông, chôn một thời gian là dễ sung nó ôm vào, nước lũ có lên ngập cũng không lo mất hòm.
Bọn em đào cách gốc sung tầm ba bốn mét rồi chôn cái hòm xuống, bác Tiến lại thắp hương rồi cùng mọi người trở lại tàu. Tàu đỗ thêm ba đêm ở đó rồi chạy, ba đêm đó cũng không có hiện tượng gì xảy ra nữa, con Mực cũng không cắn nhằng nữa. Nhưng đêm em nằm ngủ nghe thì có vẻ tiếng chó của người dân trong làng gần phía cây sung sủa nhiều hơn thì phải. Chẳng có lẽ bà ấy chuyển vùng hoạt động, lảng vảng vào trong làng trêu chọc người ta tiếp. Nếu thật vậy cũng chả sao cả, cho bà ấy đỡ buồn, dù sao vẫn khá khẩm hơn so với việc một mình lạnh lẽo làm ma ở mé sông.
Sau này tàu em thi thoảng cũng ghé vào đó đỗ, mỗi lần lên bờ đi chợ em và thằng Linh lại mua ít hoa quả vàng hương rồi ghé vào đó thắp. Còn hiện tại chỗ đó là một công ty gạch tuynel nằm trên rồi, chắc người ta đã chuyển bà ra nghĩa địa khu trong làng.
HẾT