Logo
Trang chủ
Chương 4

Chương 4

Đọc to

Đang đi thì bác T tự nhiên rẽ vào và mua một đoạn dây thừng. Rồi bác quay sang nói với em:

"Duy ơi, lát bác với mày chạy ra chỗ con chết trôi một tí nhá, để tao cột nó lại, không đêm nay triều rút nó lại cuốn ra biển thì tìm khó lắm."

Cái ngày hôm nay là ngày gì không biết, mình cứ phải quanh quẩn với cái xác, lát nữa là lần thứ ba rồi. Lại còn đêm nay nữa, mà sao con đó nó lại theo mình chứ, mình có làm gì đắc tội đâu. Chỉ làm mấy việc vặt và xem thôi mà, có khi nó chỉ theo bác T thôi ấy chứ, bà xem bói đánh đồng cả mình vào nữa.

Em và bác mang đồ ăn xuống xuồng rồi phóng ra chỗ cái xác. Cái xác trôi không xa so với chỗ lúc sáng tìm thấy, vẫn chổng mông úp mặt xuống nước, hai tay hai chân dang rộng bập bềnh nhấp nhô cùng những con sóng. Nhưng mà có vẻ như nó sắp chìm rồi thì phải, chắc là do bị vỡ bụng nên hết khí, đoạn ruột hình như càng ngày càng lòi ra nhiều hơn. Em thấy một đoạn ruột trắng ởn căng đét quấn quấn vào nhau qua háng xuống gần đến đầu gối rồi. Đoạn ruột này mà vỡ ra nốt thì chìm nghỉm luôn.

Bác T kêu em áp mạn vào và buộc dây thừng chỗ cổ chân y như lúc sáng bác từng làm với nó. Đoạn này cách bờ cũng khá xa, bác kêu em kéo nó gần vào bờ để tối làm cho tiện. Bác không buộc dây vào xuồng mà tự tay kéo. Em nhằm thẳng hướng vào bờ và phi chậm chậm, sợ nó tụt mất cái đùi khỏi thân thì toi. Vào cách bờ khoảng 500m thì bác ra hiệu dừng lại. Đây là một cái bãi cát hoang rất ít người qua lại và đặc biệt là không có dân sinh sống, thi thoảng có mấy đôi trai gái yêu nhau hay mò ra đây tâm sự thôi. Chúng nó mà thấy cảnh này chắc phát khiếp. Đây đúng là một nơi lý tưởng để chôn cái xác cô gái. Bác T lấy cái sào hai tay đâm mạnh xuống nước, đoạn này gần bãi nên cực nông, chỉ tầm hơn 2m nước, nhưng ở dưới toàn là cát, bác đâm mãi mới cố định được chiếc sào cho chắc. Rồi bác buộc sợi dây vào thân cọc, mong là từ giờ đến tối nó vẫn nằm yên vị ở đây. Bác lẩm bẩm mấy câu nhưng em vẫn nghe thấy, chắc là đang nói với cái xác:

"Tao buộc mày ở đây đến tối thôi, tối tao với thằng Duy sẽ ra chôn cất mày đàng hoàng. Thôi tao về đây."

Cái bác này có cái tính là nói chuyện với ai hễ mà ít tuổi hơn là toàn xưng mày tao cậu tớ. Ngay khi nói chuyện với ma cũng mày tao luôn. Em nổ máy ga to hết cỡ phi về cảng, lái con này mà max speed thì cực phê, cảm giác như đang bay trên mặt nước vậy. Sóng ở đằng sau đít xuồng bềnh lên cao cả mét, lướt qua chỗ mấy con ghe nhỏ của bọn thuyền chài thì mấy con ghe cứ lộp bộp va mạnh vào nhau, khoái trí thật.

Về đến tàu đã là gần 10h, mấy ông và cả con Mực chắc đói lắm rồi. Mọi hôm toàn ăn từ 8h sáng, không biết em kể với các bác chưa nhờ, ở tàu bọn em ngày ăn hai bữa chính là 8h sáng và 3h chiều, còn một bữa phụ vào 11h đêm. Ăn như vậy thì mọi người mới có nhiều thời gian để nghỉ ngơi. Mấy ông kia ra xúm lại phụ bác Tiến nấu cơm, những khi tàu đỗ vui thật, được ăn toàn đồ ăn tươi trên bờ. Rượu bia cờ bạc thoải mái. Em thì ra lấy ít lòng lợn luộc sẵn mà bác T mua ở chợ thái cho con Mực ăn trước. Con này háu ăn kinh khủng luôn, nó mà đói là cứ sủa nhặng lên, trừ cậu H ra chả ai quát nó im được. Mà mấy ông kia cũng đến là hài, thấy em thái lòng mấy lão xúm lại mỗi người bốc một miếng. Con Mực thấy bị tranh phần nó lại xồng xộc vào ngoạm cả đoạn tha ra chỗ khác ăn, không quên gừ gừ lườm mấy lão kia.

Suốt cả ngày hôm đấy em cứ lẩn thẩn suy nghĩ đấu tranh tư tưởng xem có nên giúp bác T không. Đã chót nhận lời với bác ấy rồi, bác cháu còn phải sống với nhau dài dài nữa, mình thất hứa e rằng không được. Sau này đâu dám nhìn mặt bác. Còn hồn của cô gái nữa, chắc chắn nó sẽ theo quấy phá mình. Cơ mà nếu đi thì sao nhỉ, cũng chỉ là đi cùng, đào cái hố và soi đèn. Nhưng mà nói là nói thế thôi, một mình bác còn lâu mới làm được, cái xác chết lâu ngày to và nặng như con trâu ấy, mình bác kéo làm sao được lên bờ. Mình lại phải động tay à, ngồi tưởng tượng ra cái cảnh khi chạm vào cái xác, thịt nó rũa từng mảng mỡ người, thịt người chết dính đầy vào tay. Và còn nữa, xác chết lâu ngày chẳng may động vào nó lại rớt cái tay hoặc cái chân ra khỏi cơ thể thì phải làm sao. Rất là nhiều trường hợp xấu có khả năng cao xảy ra.

Em cứ ngồi lan man suy nghĩ, còn bác T thì như không có chuyện gì xảy ra. Bác vẫn nói cười vui vẻ, vẫn đánh bạc với mọi người. Việc này đối với bác chắc là quá bình thường, như vớt một con lợn lên chôn thôi.

Ngày hôm nay thời gian trôi nhanh quá, mới tí mà đã 7h tối. Thời tiết hôm đó cũng gần như bây giờ, cái không khí hơi se se lạnh, gió thoang thoảng thổi từ đất liền ra mang theo chút khói ngửi thơm thơm nó làm ta cay cay mắt và khó thở. Sương mùa này cũng xuống sớm cơ, ngồi một tí ở ngoài lúc đứng lên cho tay thoa lên đầu đã thấy ướt ướt. Ngày hôm nay tự nhiên có một tâm trạng lạ quá, chắc là do suy nghĩ nhiều quá về việc mình sắp làm. Bác T vẫy tay ra hiệu cho em chuẩn bị đi, lại ra chỗ cảng mượn con xuồng bay, nhưng lần này bác sẽ đưa cho mấy ông đó 500k để bớt áy láy, số tiền đó thực ra cũng chỉ đủ đổ xăng, con này ngốn xăng kinh khủng luôn.

Lần này đi em rủ con Mực đi cùng nữa, vì là trước khi đi ra chỗ cô gái thì phải ra chợ mua quốc xẻng và mấy thứ đồ lễ để cúng cho cô gái. Mới lại trời tối ở đây phức tạp lắm, nghiện ngập cướp giật nhiều, có con Mực đi theo sẽ an tâm hơn. Rồi ra ngoài bãi nó sẽ giúp mình canh người, giữa đêm hôm mà người ta phát hiện ra hai người đang hì hục đào hố bên cạnh là một xác chết của cô gái thì biết tính sao. Vía con Mực nó dữ, đến vía cô gái lúc sáng lởn vởn quanh tàu còn phải núp trong nhà tắm tránh nó, lỡ có gì sai xót hồn cô ta cũng không thể làm hại mình.

Nói chung là tâm trạng lúc này của em khá là thoải mái và đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt và đón nhận những điều sắp xảy ra.

Đi thôi nào! Em với bác T cùng con Mực nhảy lên xuồng phóng ra chợ. Em với bác T ngồi phía trước còn con Mực thì đứng ở sau, nó cứ nhìn về phía sau lưng em và sủa. Thật sự là lúc này em cũng hơi lạnh gáy một chút, chả có lẽ cô gái cứ theo sau mình suốt vậy à, không biết chôn cất tử tế rồi nó còn theo mình nữa không. Nên bờ được một đoạn con Mực thỉnh thoảng cứ quay ngoắt đầu lại rồi xồ xồ ra như đang dọa dẫm ai ở sau lưng nó. Đến cửa Chợ thì con Mực ngoan hẳn, nó lại đi phía trước mình và không còn cái hành động điên rồ ấy nữa. Chắc bên trong chợ các chủ sạp hàng người ta thờ thổ địa, thần tài, bùa... các kiểu nhiều quá nên nó không theo vào được. Mình cũng thấy nhẹ nhõm hẳn, cứ có người lẽo đẽo sau lưng ghét bỏ mẹ đi được, mà đây lại là một con ma chết oan chứ.

Bác T đi lần lượt từng cửa hàng rồi chọn mua được hai cái xẻng tàu có cán, hai cân hoa quả và ít vàng hương. Nhưng điều đặc biệt là bác lại mua một cuộn kim chỉ, cái kim to dùng để khâu bao đấy, với một bộ quần áo nữ. Bộ quần áo này chắc là dành cho mấy bà béo phì. Em đoán là mang theo để đốt hoặc là chôn cất cùng cô gái thôi. Hỏi bác thì bác không nói gì, chỉ ừ ừ rồi đánh trống lảng. Và tất nhiên là phải mua ít thịt lợn quay thái sẵn cho con Mực nữa, ra đấy cho nó ăn không nó lại hậm hực rồi quấy.

Từ lúc đi ra ngoài cổng chợ và trên xuồng thì con Mực lại có biểu hiện như lúc đi. Thôi kệ em với bác T cũng chả quan tâm nữa, dù sao cũng sắp thoát nạn rồi, mà có con Mực bên cạnh thách kẹo nó cũng chả dám lại gần. Chắc là đang vất vưởng ở đoạn xa xa thôi.

Đến nơi lúc sáng cắm sào thì may quá cái xác vẫn còn đó, nhưng mà nhìn có vẻ không ổn lắm. Bác T lúc sáng buộc sát chân nó vào thân cọc sát mặt nước, nhưng mà từ tối đến giờ triều rút cái chân đang treo ngược lên khoảng 40cm so với mặt nước. Cũng may là ra sớm chứ buộc kiểu vậy thì lúc nữa triều rút hết chắc còn mỗi cái chân ở cọc thôi à.

Bác T cởi ra rồi hai tay cầm dây kêu em phóng vào bờ. Đến nơi con Mực nhảy lên bờ, bác T buộc sợi dây vào đít xuồng và ném con neo của xuồng xuống sông để giữ cho khỏi trôi. Xong rồi em với bác bê đồ nghề lên bờ, định tính là sau khi đào mộ xong sẽ vận chuyển xác lên rồi chôn luôn. Chứ bây giờ mà kéo lên để bên cạnh mùi gây sao mà chịu được. Từ bờ biển lên bãi cát ước chừng cũng phải khá xa, tầm 300m. Khuân đồ nghề lên xong em với bác tính toán chôn chỗ nào cho hợp, cuối cùng thì cũng tìm được một chỗ, chỗ này khá bằng phẳng mà lại ít cỏ dại.

Kinh nghiệm đi đào mộ và vác quan tài ở quê đến hôm nay em mới có dịp áp dụng nó vào thực tế. Nhưng mà ở quê em toàn là đất sét, đất pha cát hoặc là đất thịt nên đào dễ lắm. Ở quê đào mộ cũng là một nghệ thuật đấy các bác ạ, chiều dài, chiều rộng, chiều sâu phải đạt chuẩn. Đường kéo hoặc đường mai phải nét và thẳng đứng không được nghiêng, hai bên thành không được nở nữa. Em nói thế nhưng đoán chắc là mấy vozer thành phố đang tưởng tượng xem thế nào. Mấy cái đó mấy bác tp không hiểu được đâu.

Nhưng mà mấy cái kinh nghiệm ở quê không áp dụng ở đây được. Ở đây toàn là cát đành phải đào miệng hố thật rộng cho nó khỏi sạt. Bác T bảo phải đào sâu tầm một mét rưỡi thì mới được, đào 1m trở lại nó vẫn bốc mùi lên, mới lại chó hoang nó vẫn bới được. Hai bác cháu hì hục tầm 1 giờ đồng hồ thì xong, cái hố khá rộng và sâu, hố này chắc phải chôn được hai người như cô gái. Từ nãy đến giờ mải làm nên không để ý tới con Mực, nhìn thấy nó biểu hiện lạ quá không còn hung hăng như lúc trước. Nó ngồi xổm cách cái hố em đào tầm 3m, nó cứ cúi mặt xuống rồi lại ngẩng đầu lên liên tiếp, mắt nó nhìn về phía trước rồi vẫy đuôi mừng. Đây tuyệt nhiên không phải là nhìn em với bác T rồi, giống như kiểu đang có người vờn vờn trước mặt nó.

Chẳng lẽ hồn con bé chết trôi đang đùa với con Mực, con Mực đâu dễ quen với người lạ đâu. Ngày xưa lúc mình mới lên tàu phải mất cả tháng mới làm cho nó vẫy đuôi mừng, con bé chết trôi này mới có từ sáng đến h mà đã làm quen được với con Mực sao. Con bé chết trôi này chắc cũng dễ thương lắm đấy, tiếc rằng anh đây không có duyên gặp mày lúc sống. Dù sao cũng là một dấu hiệu tốt, em cũng yên tâm và bớt lo lắng đi nhiều.

Em với bác T sau khi ngồi nghỉ chừng 10 phút thì sách đèn pin ra bờ biển chỗ cái xác. Bác T lội xuống cởi dây ra khỏi cột rồi kéo vào sát bờ. Đến bờ thì bác kêu em:

"Duy ơi! Xuống đây hộ bác với, con này nặng quá mình bác không kéo được lên bờ đâu."

Cái này mình cũng dự đoán trước là phải làm. Lưỡng lự một lúc rồi em cũng xắn tay áo đi xuống. Bác T dùng tay lật ngược con bé ấy lại, em soi đèn vào mặt nó xem như thế nào thì eo ôi tởm quá. Cái hốc mắt còn lại của nó bị cá khoét sạch rồi, mắt mũi mồm tai cũng chả còn thứ gì hết. Cái mặt nó bị cá gặm nham nhở thâm thì đến là khiếp. Tiếp theo bác T dùng tay vén cái áo ở bụng nó lên rồi từ từ nhét đống ruột đang căng phình vào bụng nó. Cái ruột thì to mà cái vết thủng ở bụng thì bé hơn nên bác nhét mãi mới vào hết. Con Mực đứng bên cạnh cứ nhìn vào đống ruột và sủa, chắc nó đang tưởng tượng đến cái món lòng lợn mà nó hay ăn.

Em nhấc hai chân còn bác T thì nhấc hai tay lê lê cái xác khỏi mặt đất. Vừa nhấc lên khỏi mặt đất thì nước ở trong bụng con bé nó trào ra ngoài theo lỗ thủng ở dưới lưng. Màu vàng đỏ đen lẫn lộn, cái mùi thì thum thủm oi oi hơn cả mùi thịt thối của nó. Hai tay em đang cầm cổ chân nó thì cũng không khá hơn, tuy thịt nó không rớt ra như mình tưởng tượng ở nhà nhưng nó cứ nhẫy nhẫy và chơn chơn thế nào í.

Mãi thì cũng lôi nó được đến cái hố, em với bác vất bịch nó xuống rồi lau lau tay vào cát thở hổn hển. Kệ cha nó, mặc dù tay đang bẩn em vẫn cố rút điếu thuốc lá và nhét vào mồm châm rồi rít. Bác T cũng làm một điếu. Một lát sau bác T bảo em:

"Đưa tao bộ quần áo với kim chỉ cùng cái kéo đây."

Em đưa và chăm chú xem bác định làm gì với những thứ đó, thì cảnh tượng mà em không muốn nghĩ tới đã đến. Bác dùng kéo cắt hết quần áo của con bé đó ra, và lột luôn cả đồ lót của nó. Rồi bác lấy kim và chỉ khâu hai vết thủng của con bé. Nhìn cái thân hình của nó cứ như mấy thằng sumô ở Nhật ấy. Con này không biết hồi còn sống có xinh và body có chuẩn không biết chứ bây giờ nhìn vào nó chỉ buồn nôn. Hồn nó đang ở đây chắc cũng ngượng và xấu hổ lắm đấy. Rồi bác T kêu em giúp nâng người nó lên để mặc bộ quần áo bác mới mua cho nó lúc tối.

Em cũng lao vào làm luôn cho xong chuyện, cơ mà mặc xong nhìn buồn cười quá cơ. Bác T chọn cho nó cái bộ mà mấy bà trung niên hay mặc ấy. Con bé này hồi còn sống chắc cũng ăn chơi style này nọ lắm đây. Nhìn bộ quần áo ngoài và đồ lót nó mặc thì đúng là đang hợp mốt bây giờ. Em chêu bác T là sao không mua bộ quần áo lót cho nó mặc. Bác cứ khề khà cười.

Rồi em với bác khênh nó xuống hố và lấp cát lại. Lấp xong bác ấy lấy vàng mã và hoa quả ra đặt lên chốc mộ, vừa cúi lạy bác vừa nói to:

"Bác không biết cháu ở đâu và đã đắc tội với cháu. Bác cũng thương cháu như con gái bác vậy. Bác chỉ có thể làm được vậy thôi, cháu yên nghỉ ở đây rồi đừng theo bác và thằng Duy nữa nhá. Bọn bác còn phải làm ăn và nuôi gia đình. Bác về đây lúc nào có dịp bác sẽ ra thắp hương cho cháu."

Em và bác cùng con Mực lên xuồng đi về, bỏ lại ngôi mộ vô chủ, con Mực quay lại nhìn ngôi mộ và vẫy đuôi sủa sủa..

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tiền nhiều thì có nên mua nô lệ về chơi?
Quay lại truyện Ký sự chuyển mộ
BÌNH LUẬN